Đối mặt với một rương vàng, không được mấy ai có thể không động lòng.
Lý Địch cũng là một người bình thường, đương nhiên cũng sẽ động lòng, nhưng ngay sau đó đã kìm suy nghĩ này lại.
Cậu bé chỉ vào cái rương nói: “Ta sẽ giao quà tặng của Nathan huynh đệ cho quốc sư đại nhân, nhưng ta không thể nhận cái này!”
“Lý đại nhân, có lẽ ngươi cũng biết, người Cao Nguyên chúng ta đã tặng quà thì sẽ không lấy lại.” Nathan trợn mắt: “Chẳng lẽ Lý đại nhân khinh thường ta sao?”
Trên Cao Nguyên quả thực có cách nói này, khi mời rượu nhau, nếu đối phương không uống, thì đồng nghĩa với việc xem thường người mời rượu.
Tặng quà cũng như vậy, nếu như đối phương không nhận, cũng đồng nghĩa với việc khinh thường người tặng quà.
“Nathan huynh đệ, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?”
Lý Địch nói: “Có lẽ ngươi cũng từng nghe nói, bọn ta có quy tắc của mình, nếu lén nhận tiền sẽ phải vào Quân Pháp Đường, theo quân pháp, nếu ta nhận nhiều vàng như vậy thì cũng đủ bị chém đầu mấy lần, như vậy không phải Nathan huynh đệ đang hại ta sao?”
“Ta làm như vậy cũng không phải là hối lộ, đây chỉ là chút quà tặng giữa huynh đệ với nhau, ta gặp Kim tiên sinh sẽ giải thích với y!”
“Không thể nhận, thật sự không thể nhận!” Lý Địch xua tay nói: “Nếu ngươi không cầm đi, ta cũng không có cách nào giúp ngươi, vì lúc đó bản chất của việc này đã khác rồi, giống như ta nhận tiền mới giúp ngươi giải quyết công việc!”
“Lý đại nhân, ngươi thế này...”
Nathan thấy thái độ kiên quyết của Lý Địch, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được, ta đưa cái rương này đi, còn những vật khác mong Lý đại nhân giúp ta giao cho Kim tiên sinh!”
“Nathan huynh đệ, thật ra ta thấy ngươi nên đợi một chút, đợi ta hỏi ý kiến tiên sinh, khi ngươi đi gặp tiên sinh, ngươi có thể cầm theo lễ vật, như vậy sẽ thích hợp hơn.”
“Không sao, ta còn đem theo một ít lễ vật khác, khi gặp tiên sinh ta sẽ tặng tiên sinh là được.” Nathan vỗ ngực đảm bảo.
Lần này trước khi đến, anh trai ông ta đã bảo đưa theo rất nhiều đồ tốt, những thứ đưa đến bây giờ chỉ là một nửa mà thôi.
“Nathan huynh đệ, không phải như vậy.” Lý Địch nói: “Tiên sinh bọn ta cao thượng, nói không chừng vốn dĩ tiên sinh muốn gặp ngươi, nhưng lại thấy ngươi mang theo những lễ vật này, cuối cùng tiên sinh lại không muốn gặp ngươi nữa, hoặc là vì lễ vật mới muốn gặp ngươi!”
Nathan nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng suy nghĩ kĩ, hình như thực sự là như vậy.
Cuối cùng ông ta cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy nghe theo Lý đại nhân, đúng rồi, ta để những thứ này ở chỗ Lý đại nhân trước được không?”
“Đừng đừng” Lý Địch vội xua tay: “Nathan huynh đệ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, nhà ta chỉ có một ổ khóa, dù hiện nay trong làng không có trộm cắp, nhưng nhiều bảo vật như vậy, lỡ như người khác nổi lòng tham thì rất phiền phức, ta đi ra ngoài cũng không yên tâm, ngươi vẫn nên đưa đi đi!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!