“Bọn ta không cần đi ư?"
Lão trưởng làng ngây ra một lúc, sau đó hơi tức giận: "Ngày hôm qua đã nói rồi, Quan thúc của con đã thu dọn hành lý xong rồi, đã nói với người trong nhà rồi, giờ nói không đi là không đi nữa ư? Con đang đùa chúng ta à?”
“Xảy ra một chút biến cố thôi!”
Tiểu Ngọc nhảy xuống ngựa, cúi người vái chào ông Tam: “Quan thúc, xin lỗi, đã làm phiền thúc rồi!”
“Không sao đâu, không sao đâu!" Ông Tam liên tục xua tay. "Ta có việc gấp phải lập tức đi báo cáo cho tiên sinh, ta đi trước!"
Tiểu Ngọc chào hỏi lão trưởng làng, nhảy lên ngựa chiến, chạy như điên về phía nhà của Kim Phi.
"Ông Quan, thật sự xin lỗi, trẻ con làm việc không đáng tin cậy, khiến cho ông lãng phí công sức rồi!"
Lão trưởng làng xoa tay, hơi xấu hổ. “Nói gì vậy, Tiểu Ngọc cũng là vì công việc thôi."
Ông Tam nói: "Ta bận việc một chút cũng không sao, chỉ hy vọng trong làng đừng xảy ra chuyện không may gì!"
Lão trưởng làng nghe vậy thì cũng im lặng.
Hôm qua, lúc Tiểu Ngọc đến tìm bọn họ, mặc dù không nói cụ thể phải làm những gì, nhưng hai lão trưởng làng đều đã phần nào hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cũng rất lo lắng có kẻ phản bội trong làng của bọn họ.
“Trước kia mọi người liều mạng cũng không được ăn no, bây giờ nhờ có Phi ca nhi, cuộc sống của mọi người mới được khá giả hơn, người lớn có thể ăn no, trẻ con còn có sách để đọc, người già trong thôn bị ốm cũng được uống thuốc miễn phí, đây là những ngày tháng mà trước đây chưa bao giờ dám mơ tới, sao còn có người cảm thấy không hài lòng chứ?”
Ông Tam vỗ tay với vẻ mặt tức giận.
Ông ấy không chỉ là trưởng làng, mà còn là tộc trưởng.
Nếu trong làng của bọn họ có kẻ phản bội, tất cả mọi người họ Quan đều sẽ mất hết mặt mũi.
"Phi ca từng nói, một người không bao giờ bằng lòng giống như một con rắn cố gắng nuốt một con voi, lòng tham của con người không có đáy!"
Lão trưởng làng cũng thở dài, cùng quay về làng với ông Tam.
Bên kia, Tiểu Ngọc cũng cưỡi ngựa vào trong làng.
Khi dân làng nghe thấy có người cưỡi ngựa chạy như điên, chỉ biết rằng đã xảy ra chuyện lớn, đồng loạt tản ra hai bên đường.
Nhìn thấy người đi ngang qua là Tiểu Ngọc, dân làng đều nhíu mày.
Tiểu Ngọc chịu trách nhiệm về tình báo, cô ấy sốt ruột như thế, điều đó chứng †ỏ rằng bọn họ không đoán sai, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Nhưng bây giờ dân làng đã ý thức hơn rất nhiều, mặc dù lo lắng, nhưng không ai đuổi theo hóng chuyện.
Sau khi Quan Hạ Nhi ăn sáng xong, đang định chuẩn bị đi thăm công chúa Lộ Khiết, thuận tiện về nhà mẹ đẻ để gặp mẹ và cháu nhỏ, nhưng mới vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tiểu Ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!