Chung Linh Nhi thật sự không hiểu nổi, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, mười đồng một cân”.
Kim Phi lại gật đầu.
Trước khi xây dựng xưởng làm muối, Kim Phi đã định vị thị trường rõ ràng.
Advertisement
Kim Phi không hề có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi sử dụng xà phòng và Hắc Đao để kiếm tiền từ người giàu, ngược lại còn có cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Nhưng muối ăn là thực phẩm thiết yếu của cuộc sống, đối tượng chủ yếu là người dân, nếu bán quá đắt thì y khác gì những người buôn muối kia?
Advertisement
Tiền vốn sản xuất muối chia ra mỗi cân thật sự rất thấp.
Cho dù bán mười đồng một cân thì Kim Phi vẫn lãi hơn một nửa.
Gần mỏ muối không thể trồng trọt, hoàn toàn đều là đồi núi cằn cỗi, lại thêm bảng hiệu của Tây Xuyên Mục, quận trưởng Quảng Nguyên chỉ thu tượng trưng mấy trăm lượng bạc, rồi giao lại mấy ngọn đồi gần mỏ muối cho Kim Phi.
Theo ước tính của Kim Phi, trữ lượng của mỏ muối kia ít nhất cũng trên mấy chục triệu tấn, thu mấy trăm lượng bạc coi như không tốn chút tiền nào.
Chi phí sản xuất muối chủ yếu là nhân công, vận chuyển và hao hụt thiết bị mỗi ngày.
Đây đều là những thứ không đáng nhắc tới trong xưởng sản xuất muối.
Cho dù bán rẻ hơn nữa thì Kim Phi cũng không lỗ.
Y bán giá mười đồng là vì lo bán quá thấp sẽ dẫn đến sự tranh cướp và tích trữ không cần thiết.
Ở Đại Khang chưa có túi nilon, muối chỉ có thể đựng trong hũ, sẽ tan chảy rất nhanh.
“Tiên sinh, muối tốt như vậy, mười đồng một cân, gần như cho không rồi”.
Chung Linh Nhi cảm thán: “Để người dân được ăn muối an toàn, ngài làm được rồi”.
Bình thường người dân mua muối đều là mua một hai lượng.
Nhưng tiền mua một lượng muối trước đây thì có thể mua được một cân từ xưởng làm muối làng Tây Hà.
Chắc chắn được xem như là vô cùng có lương tâm rồi.
“Mười đồng một cân, phải ghim giá này cho ta, nếu để ta phát hiện cô tự ý nâng giá, đừng trách ta không khách sáo”, Kim Phi quay sang nhìn Chung Linh Nhi.
“Linh Nhi không dám”.
Chung Linh Nhi giật mình bởi ánh mắt của Kim Phi, vội vàng giơ tay lên đảm bảo: “Chỉ là… ta lo các cửa hàng muối khác phát điên…”