“Nhớ kỹ những ky binh này, truyền lệnh cho cung thủ, không tha cho bất kỳ ail”
Kim Phi quay đầu ra lệnh. “Vâng!”
Binh lính truyền lệnh lập tức mang theo mệnh lệnh lao đi.
Thiết Lâm Quân trước đây có cung hạng nặng, chỉ là số lượng rất ít, chỉ có một vài chiếc, hơn nữa hiệu quả rất thấp, mỗi lần bắn một mũi tên đều phải tốn rất nhiều thời gian để lên dây, việc này ảnh hưởng không hề nhỏ đến cục diện của trận chiến.
Mấy ngày trước người Đảng Hạng bận rộn tụ tập Hán nô từ trong thành, không đến quấy rối, Kim Phi rảnh rỗi không có việc gì liền cải tạo lại, sau đó đặt ở trên núi, chuẩn bị dùng để đối phó với người Đảng Hạng trước khi bọn chúng tấn công.
Vì mấy tên binh lính cỏn con này mà phải dùng con át chủ bài, ông Triệu cảm thấy không đáng.
Tuy nhiên vì uy tín của Kim Phi, ông ta chỉ khẽ cau mày, không mở miệng chất vấn.
Dưới sự áp giải của người Đảng Hạng, Hán nô tập hợp thành đội hình phương trận.
Lúc này, phương trận là đội hình để tiếp nhận tù binh, hình dạng tổng thể là hình chữ T, đám người Hán nô phải đi qua một đoạn đường dài hơn 100 mét.
Hai bên đường đầy những cây tre nhọn hoắt, rậm rạp. như rừng cây, nếu như có ai đi qua mà không để ý, nhất định sẽ bị đâm thành tổ ong.
Đám người Hán nô nào đã từng chứng kiến một trận đánh như vậy, sợ hãi không dám bước tiếp.
“Đừng sợ, chúng ta đều là Hán nô, sẽ không làm hại các ngươi đâu, cứ mạnh dạn bước qua, chú ý đừng chạm vào cái khiên là được rồi”.
Từ Kiêu hét lớn.
Đám người Đảng Hạng ở phía sau bắt đầu dùng roi quật để đẩy nhanh tiến độ.
“bi thôi, cùng lắm thì chết. Tôi chán sống những ngày tháng như vậy rồi, chết trong tay người Hán, còn hơn bị bọn súc sinh Đảng Hạng này tra tấn nhiều”.
Một người Hán nô già dẫn đầu đi vào.
Ông lão này từng rất được kinh trọng trong làng, ông ấy vừa đi vào, phía sau lập tức có người đi theo.
Có người dẫn đầu, đẳng sau sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Đám người Hán nô xếp hàng lần lượt để đi vào trong lối đi.
Ban đầu khá trật tự, nhưng khi một tên lính Đảng Hạng phía sau vung mã tấu chuẩn bị chém người, hàng ngũ liền trở nên hỗn loạn.
Điều kinh khủng nhất trong cuộc đời không phải là {_ tuyệt vọng, mà là sau một thời gian dài tuyệt vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng, và khi sắp thoát khỏi ra được sự tuyệt vọng này thì tia hi vọng ấy lại bị dập tắt.
Người Hán nô trong những ngày bị đám người Đảng
Hạng áp bức sống không bằng chết, rất nhiều người đầu đã tâm lạnh như tro tàn, bây giờ họ không còn sợ cái chết nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng quay trở về Trang Nguyên, đánh thức lại khát vọng sinh †ồn của họ, họ vội vàng lao về phía trước, sợ rằng chạy. chậm một chút thì sẽ bị đám người Đảng Hạng chém _ chết trên bước cuối cùng trở về quê nhà.
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Người cầm cờ bên cạnh Kim Phi giơ cờ lên phất vài lần, cung thủ ở ngọn núi đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng để lên dây!
Phụt!
Một mũi tên dày như quả trứng bay ra, với tiếng rít chói tai, xuyên xa hàng trăm mét.
Ky binh người Đảng Hạng bị trúng tên giống như bị một con ngựa đang phi nước đại đâm trúng, trực tiếp bay ra ngoài!
Mà mũi tên xuyên qua ky binh người Đảng Hạng này vân không dừng lại, lại xuyên qua thêm mấy chiến mã của ky binh phía sau hắn mới cắm thẳng vào tảng đá.
Tảng đá vỡ tan tành.
Đây chính là uy lực của cung hạng nặng!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Phập phập phập!
'Thêm vô số mũi tên bay tới.
Mỗi một mũi tên lấy mạng ít nhất một ky binh người Đảng Hạng.
Trong đó có một mũi tên góc độ khá tốt, liên tiếp xuyên qua người bốn tên lính mới dừng lại.
Đám ky binh còn lại không quan tâm tới việc đuổi người Hán nô nữa, vội vàng cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cung thủ trên núi lập tức di chuyển vị trí, đuổi theo không dứt.
Kim tiên sinh đã nói rồi, không tha cho bất kỳ tên ky binh nào cả.
Vậy thì đi chết hết đi!
Ngựa chiến làm sao có thể chạy nhanh hơn mũi tên được chứ?
Trước khi đám ky binh thoát khỏi hẻm núi, tất cả đều đã bị bắn chết.
Mà những cung thủ trên núi vẫn chưa cảm thấy hả hê.
'Trước đây cần năm người mới có thể sử dụng được cung nỏ hạng nặng, bây giờ chỉ cần hai người là được. rồi.
Hơn nữa tốc độ lên dây cũng nhanh hơn, ít tốn công hơn, có thể bắn từng đợt, đồng thời có thể thay đổi hướng linh hoạt.
Cung nỏ hạng nặng mà Kim tiên sinh cải tạo thật sự rất hữu dụng!
Đáng tiếc là ky binh áp giải Hán nô quá ít, chỉ có mười mấy tên, còn chưa bắn đã thì đã chết hết rồi...
Lý Kế Khuê áp giải đám người Hán nô vào trong Thanh Thủy Cốc, vốn dĩ chỉ định để nhử quân địch, nhân tiện do thám phản ứng của Thiết Lâm Quân, xem xem có thể lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá Thanh Thủy Cốc. hay không.
Đáng tiếc là Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không có chút sơ hở nào, luôn duy trì trạng thái tấn công đối với phương trận của ky binh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê thở dài bất lực, giải tán đám ky binh phía sau Hán nô đang chuẩn bị đột kích.
Có thể ép được Thiết Lâm Quân sử dụng át chủ bài là cung hạng nặng đã coi như là không uổng công một lượt rồi.
“Trong số đám Hán nô nhất định là có nội gián”.
Ông Triệu nhắc nhở: “Tiên sinh, Trương Khải Uy giỏi dùng mưu lược, nhưng không giỏi chỉ huy quân đội, tốt nhất ngài nên đi nhắc nhở một chút”.
“Được”.
Kim Phi gật đầu, chuẩn bị đi tới trại chiến.
Kết quả vừa đi xuống khu đất cao liên nhìn thấy Trương Khải Uy dắt người tới.
“Chúc mừng Kim tướng quân đại thắng, cứu được hàng nghìn người dân Đại Khang đang chịu đày khổ ải, công đức vô lượng!”
Trương Khải Uy chắp tay nói.
Nụ cười chân thành trên môi cùng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ không thể che giấu.
Những năm qua, mỗi năm đám người Đảng Hạng đều cướp bóc và bắt giữ một số lượng lớn người dân vùng biên ải về làm nô lệ.
'Trong cuộc chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng, thi thoảng sẽ thắng một hai lần, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra việc Hán nô được quay về.
Kim Phi đã giải cứu rất nhiều Hán nô cũng một lúc, điều này có thể nói là đã tạo ra một tiền lệ chưa có trong lịch sử.
Sau này khi bàn đến công lao, đây sẽ là một khoản rất đậm, ước chừng sẽ không thua kém trận trước.
“Trương tướng quân khách khí rồi”.
Kim Phi gật đầu, nói: “Những bách tính này đã phải chịu khổ nhiều dưới trướng người Đảng Hạng rồi, hi vọng Trương tướng quân có thể giúp họ có một cuộc sống tốt hơn".
“Tuy nhiên trong số những người dân này, nói không chừng có nội gián của người Đảng Hạng, Trương tướng quân phải đối phó cẩn thận”.
“Kim tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ bảo người quan sát cẩn thận”.
“Trương tướng quân vất vả rồi”.
Kim Phi hỏi: “À đúng rồi, Trương tướng quân không ở trong trại thu nhận bách tính, tới tìm ta có việc gì sao?”
“Kim tướng quân quả nhiên thông thái”, Trương Khải Uy nịnh nọt một câu, sau đó nói tiếp: “Đúng là có một chuyện nhỏ muốn làm phiền tướng quân”.
“Trương tướng quân xin cứ nói”.
“Là như này, đám tù binh Đảng Hạng và những bách tính này cộng vào hơn mấy nghìn người, Đức Ninh Quân bọn ta thực sự không thể kham nổi”.
Trương Khải Uy nói: “Ta hi vọng Kim tướng quân có thể viết hộ ta một bản quân trạng, chứng minh rằng ta đã tiếp quản tù binh của Thiết Lâm Quân và những bách tính quay về, như vậy ta mới có thể đến quân bị lấy thêm lương thực”.
“Xin lỗi, mấy ngày nay ta bận quá, quên mất chuyện này”.
Kim Phi vỗ đầu: “Trương tướng quân xin đợi chút, ta lập tức đi làm".
“Làm phiền rồi”. Trương tướng quân chắp tay nói.
Kim Phi quay về lầu, ông Triệu cũng lập tức theo sau, nhắc nhở:
“Tiên sinh, có bản quân trạng này, có nghĩa là Đức Ninh Quân đã hỗ trợ Thiết Lâm Quân, như vậy rõ ràng là Đức Ninh Quân được lợi rồi”.
“Thiết Lâm Quân ăn thịt thì cũng phải để lại chút canh cho người khác ăn, không thể ăn một mình được”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, cái lợi này cũng không phải là dễ chiếm”.