Kim Phi nhúng một ít muối tinh vào bàn chải đánh răng làm từ lông ngựa, vừa đánh răng vừa hỏi.
“Đang nói chuyện tiên sinh phát minh ra xi măng, trộn một ít bột với nước, sau đó hỗn hợp liền trở nên cứng như đá, đúng là thần kỳ!”
Cửu công chúa hỏi: “Không biết giá xi măng cao không?”
“Sao thế, điện hạ muốn mua xi măng sao?”
Kim Phi nói: “Mặc dù giá xi măng không cao, nhưng cũng không được coi là rẻ. Hơn nữa ta cũng không có ý định xây xưởng ở bên ngoài, vận chuyển cũng là một vấn đề lớn”.
Y không sợ Cửu công chúa mua xi măng mà sợ Cửu công chúa nhất quyết đòi biết phương pháp làm xi măng.
Truyền bá phương pháp làm muối cũng không sao, coi như làm phúc cho bá tính, nhưng Kim Phi tạm thời không muốn truyền bá phương pháp làm xi măng.
Cửu công chúa lăn lộn trong triều nhiều năm, vừa nghe lời của Kim Phi đã biết y không muốn bán xi măng, càng không muốn chia sẻ cách làm xi măng.
Nếu như lấy thân phận hoàng tộc ra cưỡng ép, Kim Phi có lẽ sẽ phải giao phương pháp làm xi măng ra.
Nhưng làm như vậy chẳng khác nào câu cá cạn, sau này nếu Kim Phi phát minh ra thứ gì, nhất định sẽ không dễ dàng bại lộ.
Cho đến nay, Kim Phi không chỉ phát minh ra máy bắn đá, xà phòng, xi măng và những thứ khác mà Đại Khang chưa từng có, mà còn cải tiến phương pháp rèn và nỏ hạng nặng, đồng thời nghiên cứu phương pháp biến muối khoáng thành muối tinh.
Còn có phương trận và bẫy ngựa có thể kìm chân kỵ binh Đảng Hạng.
Ngoài xà phòng, những phát minh khác đều vô cùng quan trọng với Đại Khang.
Không có máy bắn đá, không có phương trận, vùng biên giới phía Tây Bắc của Đại Khang có lẽ sớm đã trở thành bãi luyện tập của người Đảng Hạng rồi.
Nếu như cô ấy cưỡng ép đòi phương pháp làm xi măng, Kim Phi sẽ nảy sinh tâm thế phản kháng, nói không chừng sau này sẽ không phát minh ra thứ gì nữa.
Nhưng xi măng đối với Đại Khang cũng rất quan trọng, nếu như ở trong tay hoàng thất, liền có thể nhanh chóng xây dựng những pháo đài kiên cố.
“Rốt cuộc có muốn không?”
Cửu công chúa có chút do dự.
Khi Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa do dự, trái tim y đột nhiên thắt lại.
Cho dù y có ngu đi nữa, thì dựa vào vẻ mặt của Cửu công chúa cũng ít nhiều đoán ra được chút manh mối.
Ở thời kỳ phong kiến, hoàng thất là trời, nếu như Cửu công chúa ra sức đòi, Kim Phi cũng chỉ có thể cho.
Cũng may Cửu công chúa suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta chỉ là cảm thấy rất thần kỳ, chứ không nghĩ là sẽ mua".