Phủ binh phụ trách mở đường và hậu phương, nữ hộ tống phân tán ở hai bên xe ngựa, nam hộ tống và một đội hộ vệ do Tần Minh dẫn đầu vây quanh nữ nhân viên hộ tống.
Trong đó còn có hơn hai trăm quân lính đang đẩy những chiếc xe ngựa lẫn vào bên trong đó.
Hầu hết những người lao động do Cửu công chúa dẫn đến từ kinh thành đều chết trong vụ đắm tàu, những người đàn ông này được Lưu Thiết chọn từ trong làng ra để vận chuyển vật tư, họ không đến Thổ Phiên, chỉ đưa Cửu công chúa đến Tây Xuyên rồi quay về.
“Xuất phát”.
Theo lệnh của Tần Minh, đội quân từ từ di chuyển.
Đội quân với vài trăm người, đang đi bộ trên núi quanh co hàng trăm dặm
Cửu công chúa vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc.
Cô ấy thật sự rất thích làng Tây Hà.
Một khi cô ấy đến Thổ Phiến thì cả đời này cô ấy sẽ không còn cơ hội đến đây nữa, thậm chí không có cơ hội quay lại Đại Khang nữa.
Cô ấy thở dài, thất vọng thả rèm cửa xuống.
Đúng thời khắc này, ở làng Tây Hồ có tiếng ngựa vó vang lên.
Cửu công chúa lần nữa vén tấm màn cửa lên, nhìn thấy Kim Phi cưỡi một con ngựa chiến màu trắng, phi nhanh đến.
“Thấm Nhi, bảo đội quân dừng lại một chút, đợi Kim tiên sinh”.
Cửu công chúa cười mỉm, ánh mắt thất vọng ban nảy tiêu tan.
“Điện hạ, xin lỗi, ta đến muộn!”
Kim Phi cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa, lấy ra một cái hộp đưa cho Cửu công chúa: “Đây là món quà ta đã chuẩn bị cho điện hạ, hi vọng điện hạ sẽ không chê”.
“Tiên sinh nhọc lòng rồi!”
Cửu công chúa cảm ơn, rồi từ từ mở chiếc hộp ra.
Trong hộp, có ba chiếc gương có kích thước bằng cái bát, chiếc gương trên cùng vừa hay phản chiếu khuôn mặt của Cửu công chúa.
“Tiên sinh, đây là gương sao?”
Cửu công chúa cầm lên, lật qua lật lại nhìn qua vài lần, có vài câu hỏi cần được xác nhận lại.
Đại Khang không có thủy tinh, càng không có gương được làm bằng thủy tinh.
Những người có tiền thì dùng gương bằng đồng, còn người dân bình thường thì lấy một bát nước để soi là được rồi.
Mặc dù gương bằng đồng cũng có thể nhìn thấy dung mạo rất rõ ràng, nhưng nói cho cùng thì cũng không thể rõ bằng gương thủy tinh.
“Đúng vậy, đây chính là cái gương!”
Kim Phi nói: “ Điện hạ vì lợi ích của dân chúng, một mình đi đến Thổ Phiên, Kim Phi lực bất tòng tâm, tặng những chiếc gương này cho điện hạ, điện hạ có lúc sẽ cần đến”.
Cửu công chúa mới đi Thổ Phiên lần đầu, người đầu tiên mà chắc chắn cô ấy phải tiếp xúc đó là phụ nữ, cái gương có lẽ còn có ích hơn vàng bạc.
Những cái gương này do Kim Phi mất một đêm hôm qua để hoàn thành.
“ Cảm ơn tiên sinh rất nhiều!”
Cửu công chúa hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi nhìn đội quân càng lúc càng đi xa, than thở trong lòng.
Mặc dù tình cảm của y và Cửu công chúa không mấy sâu đậm, nhưng đều là con cháu của hoàng đế, phải đi kết hôn cầu hòa với một ngoại tộc khác, Kim Phi không thoải mái lắm.
Sau khi trở về, Kim Phi lại vùi đầu vào phòng thí nghiệm.
Thật ra, Kim Xuyên đến kinh thành cũng không tính là xa, chỉ cách một con đường khoảng năm trăm cây số, nhưng đường núi rất khó đi, còn có mưa, từ khi Cửu công chúa rời khỏi làng Tây Hà, đã được nửa tháng, còn chưa đi được ba phần chặn đường.
Ngày thứ sáu mươi, ông trời cuối cùng cũng trong xanh trở lại. Tần Minh sắp xếp đội ngũ sáng sớm xuất phát, đến giữa trưa bọn họ mới đi ra khỏi núi.
“Quân sư, chỉ cần đi qua ngọn núi này, con đường tiếp theo đến thành Tây Xuyên đều bằng phẳng!"
Người dẫn đường chỉ vào ngọn núi phía trước và nói.
Tây Xuyên được mệnh danh là một trong những vùng đất phong phú, bởi vì trên lãnh thổ của nó có một lưu vực rộng lớn rất màu mỡ, chỉ là Quảng Nguyên không nằm trong phạm vi của lưu vực.
Đi qua ngọn núi này, thì đã xem như đi vào phạm vi của lưu vực.
Tần Minh cưỡi ngựa chạy đến đầu ngọn núi nhìn xuống, quả nhiên giống như những lời của người dẫn đường nối, dưới núi là đồng bằng dài vô tận.
Con đường vừa rộng vừa thẳng, năm chiếc xe ngựa đi lên cũng không vấn đề gì.
“Các huynh đệ, tiếp tục cố gắng, dưới núi là đồng bằng rồi!”
Tần Minh nhìn về phía sau hét lớn.
Người lao công và binh lính vừa nghe thấy, đều rất vui mừng.
Đại Khang thiếu ngựa, với đội quân hàng trăm người, số ngựa cộng lại còn chưa đến bốn mươi con, trong đó số lượng người hộ tống đã chiếm hai mươi con.
Đừng nói binh lính, ngay cả đội quân của công chúa, cũng chỉ có mỗi Tần Minh và ba người khác có ngựa, hơn nữa bốn con ngựa này là do Kim phi mượn cho Cửu công chúa, lúc đội hộ tống quay trở về còn phải trả lại cho làng Tây Hà.
Hơn nửa tháng kéo xe trên đường núi, thật sự rất cực khổ.
Đặc biệt là lúc lên núi, có thể gây chết người.
Đến lúc xuống núi, Cửu công chúa hạ lệnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Thị vệ hộ tống Cửu công chúa do Tiêu đô úy tuyển chọn từ hàng ngàn người, quận trưởng đồng ý sau khi nhiệm vụ hộ tống kết thúc sẽ thưởng cho mỗi người hai lượng bạc, cho nên thị vệ suốt dọc đường đều làm rất tốt.