Trong đình nghỉ mát bên sông, Đường Tiểu Bắc để tư liệu trong tay xuống, hỏi: “Đã truyền tin tức bên kinh thành đến chưa?”
Mặc dù Giang Nam khá sầm uất nhưng cũng không quan trọng bằng kinh thành.
Người biết đến hàng hóa cao cấp như Thủy Ngọc ở Giang Nam không nhiều.
Sở dĩ Đường Tiểu Bắc muốn đợi mấy ngày là đang đợi tin tức đấu giá Thủy Ngọc ở kinh thành.
Giá trị của Thủy Ngọc như vậy mới có thể được tăng lên, đổi được nhiều lương thực hơn.
Advertisement
“Hôm qua có hai đoàn thương buôn về từ kinh thành, nội ứng nghe thấy họ đang bàn luận về Thủy Ngọc trong kho hàng, hình như còn nghe nói đến phòng đấu giá, nhưng lúc đó khoảng cách rất xa nên nội ứng không nghe rõ, không thể nghe chắc chắn, nên ta không báo với phu nhân”, Nguyên Thái Vi đáp.
“Tính ra thì tin tức cũng sắp truyền đến rồi, để đội Chung Minh bắt đầu hành động đi”.
Đường Tiểu Bắc ngẫm nghĩ chốc lát: “Còn nữa, cũng đừng vội kết thúc việc điều tra, ta vẫn nghĩ người dân đang vu khống tiên sinh là do có người đứng sau làm loạn”.
Advertisement
“Vâng”, Nguyên Thái Vi đáp, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tiểu Bắc cầm tập tài liệu trên bàn lên, cau mày tiếp tục đọc, hoàn toàn không để ý có một người trẻ tuổi đứng trên một con tàu lớn đang dần cập bến trên sông cách đó mấy chục mét, hắn đang nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
“Thiếu gia, thuyền sắp cập bến rồi”, quản gia nhắc.
Người trẻ tuổi thu lại ánh mắt, khập khiễng xuống thuyền.
Nếu Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hắn thì chắc sẽ nhận ra.
Người này là người quen cũ của cô ấy và Kim Phi, Chu Văn Viên của nhà họ Chu.
Lúc đầu vị Chu Văn Viên này đến Quảng Nguyên bán xà phòng, nổi lòng tham đã bắt cóc Đường Tiểu Bắc, bị Kim Phi đuổi giết khắp trăm dặm.
Mặc dù sau đó chạy thoát được nhưng chân bị trúng mũi tên, lại không được xử lý kịp thời, cả đời này trở thành người đi khập khiễng.
Nhà họ Chu cũng bị các đối thủ của hắn bắt chẹt nghiêm trọng vì hắn giết binh phủ của thủ thành, nên phải trả giá đắt để giải quyết sự việc.
Gia chủ nhà họ Chu trong lúc tức giận đã đuổi cả nhà Chu Văn Viên đến Giang Nam.
Trên danh nghĩa là đến Giang Nam nắm quyền thay gia chủ, đại diện cho nhiều công việc ở các châu của Giang Nam, trao cho nhiều quyền lợi hơn.
Nhưng người thông minh đều biết đây là thầm giáng chức, rời khỏi trung tâm quyền lợi kinh thành, cả nhà Chu Văn Viên chỉ sẽ ngày càng sa sút.
Bây giờ nhà họ Chu ở Quảng Nguyên lúc trước đã trở thành một nhánh nhỏ trong các nhánh, dần bị gia tộc lãng quên.
Thế nên chuyện kết hôn trong nhà bàn sẵn cho hắn cũng không thành.
Bị nhà gái hủy hôn là sự sỉ nhục rất lớn với đàn ông Đại Khang.
Chu Văn Viên vẫn chưa rời khỏi kinh thành thì đã thành trò cười cho các công tử trong kinh thành.
Tưởng rằng mình sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở Giang Nam, nhưng không ngờ cửa hàng của thương hội Kim Xuyên cũng đã mở ở Giang Nam.
Nhà họ Chu và nhà họ Khánh đã bàn bạc xong điều kiện, Chu Văn Viên không dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng khi đến Giang Nam, hắn lại không hề lo lắng.
Khu vực Xuyên Thục gặp nạn, Kim Xuyên phái người đến.
Nhưng hắn không ngờ Đường Tiểu Bắc đã đến quận Ba Lăng.
Trước khi lên xe ngựa, Chu Văn Viên còn quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Trong mái đình bên bờ sông, Đường Tiểu Bắc còn đang lật xem tư liệu các nhà buôn.
Một thông tin trong đó bỗng thu hút cô ấy.
Theo thông tin, người đứng sau nhà buôn lương thực này là một gia tộc giàu có gọi là nhà họ Hầu, hơn một trăm năm trước, gia tộc này xuất hiện một châu mục, chiếm giữ rất nhiều đất đai ở quận Ba Lăng.