Cựu binh quả thật cực kỳ quen thuộc với tình hình khu Thành Đô, Trương Lương hỏi gì cũng có thể trả lời.
Trương Lương hỏi gần mười mấy phút, lúc này mới nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta nghĩ nên cứu Mạnh Thiên Hải trước”.
“Tại sao?”, Kim Phi hỏi: “Giữa chỗ của chúng ta và núi Mao Nhi còn có phủ Tây Xuyên, vừa rồi huynh cũng đã nghe thấy rồi đấy, hiện giờ xung quanh phủ thành Tây Xuyên có một vạn năm ngàn người Thổ Phiên, huynh nghĩ một ngàn người chúng ta có thể qua được sao?”
“Tất nhiên là không, nhưng chúng ta có thể đi đường vòng”.
Trương Lương chỉ vào bản đồ nói: “Chúng ta có thể đi vòng từ phía bắc Thành An đến sông Kim Mã, ta vừa hỏi huynh đệ trinh sát rồi, có một đoàn tàu vận tải đường thủy ở thượng nguồn sông Kim Mã, chúng ta có thể điều động tàu chở hàng của họ rồi đi thẳng theo đường thủy, từ đây vòng qua đến phía sau núi Mao Nhi”.
Advertisement
“Huynh muốn tấn công từ phía sau?”
Kim Phi cau mày suy nghĩ một chốc, sau đó chỉ vào bản đồ nói: “Nếu ta là Đan Châu, nhất định sẽ phái người trấn thủ nơi này. Đối phương chiếm vị trí tốt, chúng ta lạ chỉ có một ngàn người, e rằng chúng ta thậm chí không thể vượt qua được con đường này nhỉ?”
“Tiên sinh, ta đến sông Kim Mã không phải muốn tấn công người Thổ Phiên bằng đường bộ mà là tháo cầu”.
Advertisement
Trương Lương nói: “Chẳng phải tiên sinh đã nói, khi lên kế hoạch tấn công bằng quân, hãy tấn công vào chỗ trọng yếu trước đó sao? Nếu chúng ta phá bỏ cây cầu, tức là sẽ cắt đứt đường lui của người Thổ Phiên, dù chúng có mạnh đến đâu thì vẫn sẽ kiêng dè, sau đó chúng ta lên thuyền đi xuống một đoạn, tấn công từ chỗ này”.
Trương Lương liên tục chỉ vào mấy điểm trên bản đồ.
Sông Kim Mã là sông chính của Mân Giang, cũng là con đường phải đi qua nếu đi từ Thổ Phiên đến Tây Xuyên.
Nếu phá bỏ hai câu cầu trên sông Kim Mã, người Thổ Phiên muốn quay về cũng phải xây lại cầu.
Với kỹ thuật của người Thổ Phiên, không đến một năm rưỡi thì đừng hòng thành công.
“Phá cầu?”, Kim Phi suy ngẫm, ánh mắt lóe sáng.
Đây chính là mục đích y muốn dạy cho Trương Lương.
Trương Lương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng thiếu huấn luyện có hệ thống, trước đây đều mờ mịt rất nhiều đạo lý, sau khi được Kim Phi chỉ dạy, nhiều nguyên tắc mà trước đây hắn không hiểu bỗng trở nên rõ ràng.
Gần đây, Trương Lương lúc nào cưỡi ngựa cũng cầm bản đồ, trong đầu cũng luôn nghĩ về ba mươi sáu chiến lược Kim Phi đã dạy cho hắn.
“Ta nghĩ cách này cũng được, điện hạ thấy thế nào?”, Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa nhìn bản đồ hồi lâu, gật đầu nói: “Có thể, cứ làm theo cái này, trên đường đi chúng ta lại bổ sung chi tiết”.
Ba người đưa ra quyết định, chẳng mấy chốc cả đoàn điều chỉnh phương hướng đi về phía Tây thành tấn công Tây Bắc.
Ngày hôm sau sau khi điều chỉnh hướng đi, mấy người Kim Phi gặp được rất nhiều người tị nạn, tất cả đều đã bị người Thổ Phiên làm hại, kéo cả gia đình chạy trốn về phía đông.
Ngày thứ ba, họ đi qua một thôn làng.
Cả làng đã bị người Thổ Phiên cướp sách, mấy người Kim Phi còn nhìn thấy thi thể đầy đất trên nông trường ngũ cốc ở cổng làng.
Nam nữ già trẻ gì cũng có, không ít thi thể chết trong tình trạng thê thảm, rõ là bị ngược đãi trước khi chết.
Cửu công chúa lạnh lùng nhìn nông trường, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, nhưng hai tay siết chặt quần áo.
Các nhân viên hộ tống cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Tiên sinh, có cần chôn họ không?”, Đại Lưu hỏi.
“Không thể chôn, nếu không người Thổ Phiên sẽ quay lại, chúng ta sẽ bị phát hiện”, Kim Phi bất lực lắc đầu: “Đưa bản đồ cho ta”.
Làng này cách phủ Tây Xuyên ba mươi dặm, Kim Phi nghĩ người Tây Xuyên chỉ hoạt động gần phủ Tây Xuyên, không ngờ chúng lại hại đến đây.
Nếu bị người Thổ Phiên phát hiện ra hành tung của họ thì sẽ là tai họa.
Tuyến đường vạch ra trước kia đã không an toàn, phải vạch ra tuyến đường gần phía Bắc hơn.