Thủ hạ thật sự lợi hại của Đan Châu cũng là kị binh.
Xung quanh doanh trại Thổ Phiên là mảnh đất rộng lớn, chiến đấu với kị binh ở nơi này chính là đưa đồ ăn cho người ta.
Với thủ hạ ít ỏi của bọn họ, chỉ sợ còn không đánh lại hai ngàn kị binh.
Cho dù có thành lập được trận Macedonia cũng vô dụng.
Hai cánh trái phải và phía sau của trận Macedonia đều là điểm yếu, trên gò đất cũng cực kì bị động.
Nếu kị binh vòng ra hai sườn hoặc phía sau, cơ bản cũng chỉ có thể chờ chết.
Lúc trước Kim Phi có thể lấy nhiều địch ít, đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nguyên nhân chủ yếu là vì hai sườn của Thanh Thủy Cốc đều là vách núi, dù người Đảng Hạng đi vòng qua, cũng chỉ có thể đối mặt chính diện.
Hơn nữa Kim Phi nằm rõ Thanh Thủy Cốc trông lòng bàn tay, trừ trận Macedonia ra, y còn có thể đào hố bẫy ngựa trước.
Bây giờ Đan Châu đã năm giữ hết địa hình có lợi ở ngoài thành Tây Xuyên, căn bản không có khả năng cho Kim Phi cơ hội bố trí chiến trường trước.
Cho nên tất nhiên sẽ xảy ra trận chiến chính diện.
Nếu ngay cả dũng khí đối kháng chính diện với bộ binh 'Thổ Phiên mà binh lính Đại Khang cũng không có, vậy thì cuộc chiến này thật sự không cần tiếp tục nữa.
Kim Phi quay về Kim Xuyên, dẫn Quan Hạ Nhi bỏ chạy tới Giang Nam vào rừng làm cướp cũng được.
“Điện hạ yên tâm, cho dù quân uy thằng có chết hết, lần này cũng tuyệt đối sẽ không lui về sau một bước đâu!”
Mạnh Thiên Hải nhanh chóng tỏ lòng trung thành: “Ai dám lui về sau, ta sẽ tự chém hắn!”
“Thứ ta muốn không phải là nói suông, là hành động thực tế!” Cửu công chúa nói: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng!”
“Điện hạ, nếu kẻ địch đánh đến, tội thần bằng lòng tự mình đến trước trận đốc chiến!”
Mạnh Thiên Hải trừng mắt nói. “Được rồi, nhanh đi đi”. Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Mạnh Thiên Hải khom người rời đi.
Châu Nhi và Mạnh Thiên Hải đi ngang qua nhau, đến trước người Cửu công chúa: “Điện hạ, dựng trại xong rồi”.
“Tiên sinh, lúc trước Ngụy Đại Đồng có tặng ta một bịch trà, cùng đi nếm thử?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi nói. “Vội vã cả buổi sáng, uống ly trà giải khát cũng không tệ”.
Lúc này không có người ngoài, Kim Phi cũng khá thoải mái.
“Tỷ tỷ, tỷ đi không?” Cửu công chúa lại nhìn Khánh Mộ Lam.
“Đã là lúc nào rồi, hai người các ngươi còn có tâm tư uống trà?”
Khánh Mộ Lam trợn trắng mắt với hai người: “Nhỡ đâu uống được một nửa, người Thổ Phiên đánh tới, ta xem hai người còn uống được không?”
“Tỷ tỷ, tiên sinh đã nói với tỷ rồi, đánh giặc thì phải nghĩ tới tâm lí của kẻ địch, tỷ quên mất rồi sao?”
Cửu công chúa nói: “Nếu người chỉ huy quân Thổ Phiên là một mãnh tướng có tính tình nóng nảy, lúc này đã sớm đánh tới rồi.
Nhưng chúng ta đã đến dốc Đại Mãng, trừ việc phái người tới tìm hiểu, Đan Châu cũng không có hành động khác, cho. thấy hắn là người cẩn thận đa nghi, chúng ta càng khiêu khích như vậy, hẳn sẽ càng lo lắng chúng ta gài bãy, sẽ càng cẩn thận hơn”.
Thật ra Cửu công chúa đã đoán sai, người cẩn thận đa nghỉ không phải Đan Châu, mà là Vu Triết.
Nhưng Vu Triết nói gì Đan Châu nghe nấy, Vu Triết đa nghi, Đan Châu cũng đa nghỉ giống vậy.
“Có lí, đặc biệt là lúc tiên sinh ở sông Kim Mã, không mất một binh một tướng nào đã xử lí 3000 người của hắn, chắc chăn Đan Châu cũng kiêng kị, sợ tiên sinh bẫy hắn lần nữa”.
Khánh Mộ Lam bừng tỉnh gật đầu: “Chỉ sợ bây giờ Đan Châu đang nhức đầu lắm đấy”.
Doanh trại Thổ Phiên.
Đan Châu đúng là đau đầu.
Không chỉ gã, quân sư Vu Triết cũng bät đầu đau đầu. Bọn họ vẫn luôn chú ý hướng đi của đám người Kim Phi.
Biết bọn họ dựng trại ở dốc Đại Mãng, hai người đều có chút phiền lòng.
Dốc Đại Mãng không tính là dễ thủ khó công, nhưng không dễ dàng cho kị binh lắm.