Vu Triết cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Đêm qua ông ta còn đoán Kim Phi sẽ không dám rời khỏi núi Mao Nhi, kết quả trời còn chưa sáng đã bị vả vào mặt.
Vừa rồi ông ta đoán Kim Phi không dám xuống sườn núi Đại Mãng, kết quả lần này bị vả mặt nhanh hơn.
Vừa dứt lời, binh lính Đại Khang đã từ sườn núi Đại Mãng tràn xuống.
“Mau, đánh trống, chuẩn bị chiến đấu!”
Lúc này Đan Châu không có tâm tư quan tâm Vu Triết, lập tức ra lệnh chuẩn bị chiến tranh.
Thùng thùng! Thùng thùng...
Tiếng trống nặng nề nhanh chóng lan rộng khắp doanh trại Thổ Phiên.
Các ky binh chăm chú lắng nghe, thấy trống đánh hai hồi rồi dừng lại, họ lập tức hiểu đây là lệnh tập hợp chuẩn bị chiến đấu.
Dù đang làm gì, cũng đều buông xuống, lao về phía chuồng ngựa đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên loạn thành một mớ.
Không thể không nói, cấp dưới của Đan Châu đều là cựu chiến binh đã trải qua sa trường, tốc độ tập hợp rất nhanh, chỉ trong vòng mười lăm phút, ky binh đã lên ngựa, bộ binh xếp thành đội hình, tập trung tại giáo trường.
Nhưng sau khi Đan Châu dẫn người ra khỏi doanh trại, lính trinh sát lại đến báo tin người Đại Khang đã quay về.
Trước khi rời đi, còn bản một mũi tên về phía doanh trại 'Thổ Phiên, trên mũi tên buộc một mảnh vải.
Lính trinh sát không biết chữ Hán, lập tức móc mảnh vải từ trong ngực ra, giao cho Đan Châu.
Khi Đan Châu mở tấm vải ra, gã giận đến mức suýt nôn ra máu.
Trên tấm vải có ghi: Bọn ta xuống núi đi tiểu, các ngươi cưỡi ngựa đến nhìn lén, mẹ kiếp, không biết xấu hổ à?
Đan Châu vốn đang dùng toàn lực ứng chiến, nhưng bây giờ lại bị binh lĩnh Đại Khang chế giễu, buồn bực thiếu chút nữa nôn ra máu.
Gã ước gì có thể dẫn người đi vây dốc Đại Mãng.
Nhưng nghĩ đến phân tích của Vu Triết, Đan Châu không còn cách nào khác là phải chịu đựng, ra hiệu cho binh lính quay về doanh trại.
Trên đỉnh núi dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam nhìn khói bụi cuồn cuộn từ doanh trại Thổ Phiên, cười đến mức không thể đứng thẳng.
“Tiên sinh ngươi quá cay độc!”
Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi nói: “Ta thực sự muốn xem vẻ mặt của Đan Châu bây giờ trông như thế nào”.
“Ta nghĩ hẳn là rất tuyệt vời”. Cửu công chúa cũng che miệng cười nói: “Đáng tiếc chúng ta không thấy được”.
“Nếu các ngươi muốn nhìn thấy, cũng không phải là không thể...”
Kim Phi nói: “Muốn xem không?”
Tiênn sinh, đừng đùa với lửa, nếu Vũ Dương xảy ra chuyện, dù có thắng chúng ta cũng xong đời!”
Khánh Mộ Lam còn tưởng Kim Phi muốn dẫn Cửu công chúa đến bên ngoài doanh trại Thổ Phiên để xem, sợ đến mức. không cười được nữa.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói, người không biết còn tưởng ta dẫn điện hạ bỏ trốn đấy!”
Kim Phi tức giận tát nhẹ Khánh Mộ Lam một phát, sau đó thần bí móc ra một ống kim loại.
“Đặt nó lên mắt, nhảm về hướng doanh trại Thổ Phiên, vặn vài vòng rồi đưa cho Cửu công chúa: “Bây giờ có thể thấy rồi”.
“Đây là cái gì?”
Cửu công chúa tò mò làm theo Kim Phi, đưa mắt về phía đầu ống kim loại.
Một giây tiếp theo, Cửu công chúa hét lớn đứng lên, vẻ mặt như nhìn thấy ma.
“Thế nào?” Khánh Mộ Lam bối rối hỏi.
Cửu công chúa từ nhỏ đã được học lễ nghỉ cung đình, những chuyện mấy lễ nghi như vậy quá hiếm thấy.
“Muội nhìn xeml” Cửu công chúa đưa ống kim loại cho Khánh Mộ Lam.