“1%,”
Kim Phi hơi thất vọng. Nhưng ngay sau đó cảm thấy thoải mái.
Dù một phần có hơn ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Ít nhất có thể giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt của tiêu cục.
Sau khi suy nghĩ, gật đầu nói: “Được!”
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lo lắng Kim Phi sẽ tức giận. Nếu vì chuyện này mà để lại khoảng cách trong lòng
hai người, thì thật đáng tiếc.
“Điện hạ, chậm trễ sợ sẽ phát sinh biến cố, Lão Hàn từng nói với người dân, bảo bọn họ sau khi dắt ngựa ra ngoài sẽ tập hợp tại mương Lão Quát ở phía Bắc, ta nghĩ chúng ta có thể hành động rồi”.
Kim Phi nói: “Lần này dân chúng bị doạ sợ, ngộ nhỡ bọn họ không đợi được người, dắt ngựa rời đi, muốn tìm
từng người sẽ tốn rất nhiều công sức!”
“Tiên sinh nói có lý!”
Cửu công chúa gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, lại quay về.
Cô ấy lúng túng xoa mũi, khẽ nói: “Vũ Dương có việc, muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ..”.
Kim Phi sửng sốt trong giây lát, lập tức đoán được là chuyện gì.
Nhưng hiếm khi thấy Cửu công chúa hành động như một cô bé như vậy, trong lòng Kim Phi nổi lên ý trêu đùa, cố ý hỏi: “Mời điện hạ nói!"
“Chính là...
Cửu công chúa do dự mấy lần, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Vũ Dương muốn mượn tiên sinh một ít tiền, có được không?”
Công chúa có thái ấp, thân là hoàng nữ, nên mọi thuế má trong thái ấp, đều thuộc về cô ấy, không giống Khánh Hoài, phải nộp một nửa.
Chỉ là Cửu công chúa không nỡ bóc lột người trong thái ấp, tiền bạc tích góp cũng không có bao nhiêu, hơn nữa vì mua Hắc Đao ở kinh thành, cô ấy đã đưa hết cho. Lạc Lan.
Khi đến Thổ Phiên hoà hiếu kết giao, hoàng đế sợ con gái mình bị coi thường, nên đã đưa cho một lô vàng làm của hồi môn.
Cửu công chúa sinh ra trong hoàng gia, không có khái nệm với tiên bạc.
Khi đến làng Tây Hà, bị đống đồ chơi lung tung do Kim Phi phát minh làm hoa mắt, cảm thấy dùng Hắc. Đao, gương, viên pha lê và các loại đồ chơi tốt hơn vàng bạc rất nhiều, nên đã để vàng bạc ở làng Tây Hà, mang theo một đống đồ chơi đến Tây Xuyên.
Bây giờ phải mua ngựa chiến từ người dân, cô ấy mới nhận ra, bản thân không có tiền...
Cô ấy cũng không thể dùng Hắc Đao, gương, viên pha lê để đổi ngựa với người dân được.
'Trong mắt quý tộc gương và viên pha lê là báu vật, nhưng với người dân mà nói chúng chẳng có tác dụng gì cả.
Hơn nữa dù người dân đồng ý, thì có thể đổi được bao nhiêu con ngựa chứ?
Kim Phi thấy hai tay Thấm Nhi đã nắm chặt, không dám tìm đường chết nữa, nhịn cười hỏi: “Không biết điện hạ muốn mượn bao nhiều?”
“Năm mươi... năm mươi ngàn lượng, được không?”
Cửu công chúa lộ ra vẻ xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy mượn tiền người khác, hơi không kịp thích ứng.
“Năm mươi ngàn lượng?”
Kim Phi hoàn toàn không nói nên lời.