Thành Tây Xuyên này cũng được coi như là thủ phủ của Xuyên Thục, cũng là một trong những chiến trường trọng yếu trên bản đồ chiến lược của cô ấy.
Thương hội Kim Xuyên tới thành Tây Xuyên, việc đầu tiên phải làm không phải là tìm cửa tiệm, mà là tìm một kho hàng thích hợp.
Sau đó họ phải không ngừng tích trữ vải vóc.
Mặc dù Kim Phi không biết đã tích trữ được cụ thể bao nhiêu, nhưng số lượng chắc chắn là không ít.
Nếu bây giờ tung những tấm vải này ra ngoài, có thể sẽ khiến mục tiêu của Đường Đông Đông bị bại lộ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ấy, nhưng vì ngựa chiến, Kim Phi sẽ không bận tâm quá nhiều vì chuyện này.
Cùng lắm thì cẩn thận một chút, trở về rồi thì thái độ nhận sai thành khẩn một chút, cứ mặc người ta đánh chửi là được.
Cửu công chúa nghe Kim Phi giải thích xong thì cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi.
Cô ấy khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy lương thực thì sao?”
“Ta biết cái này!” Khánh Mộ Lam chen vào nói: “Vũ Dương, muội quên rồi à? Vì lo rằng mùa đông sẽ xảy ra nạn đói nên tiên sinh đã tích trữ lương thực, từ Nam Sung chạy dọc theo con đường này tới Tây Xuyên, mỗi một huyện phủ cũng xây dựng kho lương thực.
“Vựa lúa ở thành Tây Xuyên là lớn nhất. Tiên sinh, hay là cứ để ta bảo ca ca ta làm cho?”
Nghe Khánh Mộ Lam nói thế, Cửu công chúa thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng xử lý xong việc ngựa chiến rồi.
Sau đó lại nghĩ tới vấn đề vận chuyển, cô ấy cau mày nói: “Tiên sinh, lương thực và vải vóc cần dùng cũng không ít. Hiện tại cửa thành Bắc vẫn trong tay Đan Châu, liệu có đủ thời gian không?”
“Vậy nên chúng ta mới phải chiếm được cửa thành Bắc!"
Kim Phi nhìn chằm chằm dưới chân núi, trong đôi mắt lóe lên một chút bi thương: “Không chỉ vì ngựa chiến, mà còn vì dân chúng nữa!”
Trước đây, y chưa từng nghĩ tới vấn đề dân chúng sẽ bị bắt đi như thế này. Nhưng sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tâm trạng của y lại thay đổi.
Dân chúng thì có tội tình gì? Nhà tan cửa nát, lại còn phải sống trong trại tù binh không khác gì địa ngục, còn dùng chút sức lực cuối cùng liều mạng đoạt lấy trại ngựa.
Mặc dù đa số dân chúng làm vậy vì bản năng sinh †ồn, không phải vì muốn giúp đỡ. Nhưng Kim Phi thật sự không nỡ nhìn họ chết rét nơi núi rừng hoang dã này.
Không phải là Đức Mẹ, y chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lòng trắc ẩn.
Dân chúng thì nhà mất, đến cả bộ quần áo để mặc. cũng không có. Vậy mà vừa rồi, y còn có ý định lợi dụng mọi người, còn muốn đổi lấy ngựa chiến trong tay họ với cái giá thấp nhất...
Nhớ tới vừa nãy bản thân cười đắc ý ở trong lòng, còn suýt bật cười, Kim Phi cảm thấy trên mặt nóng bừng lên.
Tại sao y lại trở thành người như thế này?
Kim Phi tự hỏi trong lòng.
Lúc mới tới Đại Khang, mục tiêu của y chỉ đơn giản là sống sót.
Còn bây giờ y sống rất tốt, việc gì phải tham lam vô độ như vậy, muốn được nhiều hơn nữa?
Được đi theo Cửu công chúa, một số quyết định của y có thể cứu lấy vô số dân chúng. Vậy tại sao không làm?
Nếu người bị bắt vào trại tù binh là Quan Hạ Nhi, nếu như người phải chịu đói chịu rét nơi núi hoang này là
Đường Tiểu Bắc, thế thì phải làm sao?
Nếu như lúc ấy có người có thể cứu được họ, nhưng vẫn dừng lại toan tính lợi ích riêng, vậy y sẽ nghĩ gì?
Chắc chắn là muốn giết kẻ đó, đúng không?
“Tiên sinh... Tiên sinh... Khánh Mộ Lam quơ quơ tay trước mặt Kim Phi, hỏi: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”
“À, không có gì”. Kim Phi hoàn hồn lại, hỏi: “Sao thế?”
“Không phải ngài vừa nói muốn đánh vào cửa thành Bắc sao?” Khánh Mộ Lam hỏi: “Lỡ như Đan Châu phái người cản trở chúng ta thì sao?”
“Vậy thì đánh tiếp!” Đôi mắt Kim Phi lóe lên sự lạnh lùng.
` không muốn phái người tấn công doanh trại Thổ Phiên, bởi vì ngoài kia còn có quân tiếp viện của chúng.
Một đợt tấn công mạnh như vậy, thương vong chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhưng nếu Đan Châu muốn ngăn y đi tấn công cửa thành Bắc, gã nhất định phải rời khỏi doanh trại.
Hiện tại gã không có ky binh, phải giải quyết mọi thứ ngay lập tức, nhân viên hộ tống không sợi
Không được phép sợ.
“Tiên sinh, ngài đã nghĩ ra chưa?” Cửu công chúa hỏi: “Nếu như không chắc chắn lắm thì chúng ta có thể đợi thêm một chút nữa. Cùng lắm là hai ngày, khi đó quân tiếp viện của Giản Châu và Toại Châu sẽ tới đây kịp”.
“Chúng ta có thể chờ được, nhưng dân chúng thì không chờ được!" Giọng nói của Kim Phi cực kỳ kiên quyết: “Phải nhanh chóng chiếm được cửa thành Bắc!”