“Tiên sinh, ta đưa hết giáp nặng đi rồi, nhỡ Đan Châu đánh tới dốc Đại Mãng thì phải làm sao?” Ngược lại Trương Lương còn lo lắng cho Kim Phi.
“Cái này huynh không cần lo!” Kim Phi nói: “Có bọn người Đại Lưu ở đây, cho dù xảy ra tình huống gì, ta cũng có thể bảo đảm an toàn cho mình và điện hạ”.
Dù Trương Lương không biết sự tự tin của Kim Phi tới từ đâu, nhưng anh ta biết Kim Phi chưa bao giờ mạnh miệng trong những chuyện này.
Anh ta không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ gật đầu với ba người, xoay người rời đi.
“Tiên sinh, không cần tiểu đoàn Thiết Hổ đi cùng thật à?” Cửu công chúa vẫn hơi lo lắng.
“Không cần”, Kim Phi nói: “Hơn nữa ta còn sắp xếp cho tiểu đoàn Thiết Hổ làm chuyện khác”.
“Sắp xếp cái gì?”
“Cho dù Lương ca có đánh hạ được cửa thành Bắc, có lẽ cũng phải tới lúc trời sáng, cộng với quét dọn bố trí chiến trường, thêm nửa ngày nữa, người dân vẫn đang chờ ở mương Lão Quát, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy”.
Kim Phi nói: “Ta chuẩn bị để tiểu đoàn Thiết Hổ áp tải một loạt quân lương qua đó trước, một là có thể trấn an người dân, hai là cũng có thể bảo vệ mương Lão Quát, tránh để Đan Chân phái người tới cướp đoạt”.
Bây giờ chuyện Cửu công chúa quan tâm nhất là ngựa chiến, nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Tiên sinh nói có lí, người dân ở trong trại tù binh bị đói nhiều ngày, trong thời gian ngắn nghĩ đến bạc thì còn có thể nhịn được, không giết ngựa cho đỡ đói, nhưng nếu lâu dài, vậy thì khó nói”.
Thật ra bây giờ trọng điểm chú ý của Kim Phi không còn là ngựa chiến, mà là người dân.
Nhưng y không giải thích gì với Cửu công chúa, chỉ gật đầu theo.
Đói khát là một sức mạnh cực kì đáng sợ, người đói đến tận cùng, sẽ mất lí trí.
Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, quân Đảng Hạng bị Kim Phi vây khốn, số lượng ngựa chiến còn nhiều hơn cả Đan Châu.
Nhưng cuối cùng Khánh Hoài lại không lấy được bao. nhiêu cả.
Nguyên nhân chủ yếu là vì đa số ngựa chiến đều bị binh lính Đảng Hạng đói khát ăn mất.
Với kị binh mà nói, ngựa chiến chính là đồng bọn.
Kị binh đói bụng còn như vậy, huống chỉ là người dân bình thường?
Cho nên sự lo lắng của Cửu công chúa cũng không phải là không có lí.
Dưới sự thúc đẩy của Cửu công chúa, toàn bộ doanh trại nhanh chóng hành động.
Chẳng mấy chốc, 800 binh lính xách túi, đi ra khỏi dốc Đại Mãng.
Số lương thực mà Kim Phi và Cửu công chúa mang tới, có ba phần đều ở trên lưng họ.
Cho dù mương Lão Quát có mấy vạn binh lính, tiết kiệm một tí cũng đủ ăn mấy ngày rồi.
Thời gian này cũng đủ cho Kim Phi tới chỗ khác gom góp lương thực.
Khi binh lính cõng lương thực đi, bên phía Trương Lương cũng dẫn dắt đội quân giáp đen.
Còn tiểu đoàn Thiết Hổ vốn đã tập trung ở khu đất trống dưới sườn núi, hoàn toàn không cần chuẩn bị gì.
Đợi Mạnh Thiên Hải sắp xếp cho những người khác thay đổi trận địa, Trần Phượng Chí đưa thẳng quân đội cõng lương thực tới hội họp.
Theo một tiếng ra lệnh của Kim Phi, quân đội giáp đen, tiểu đoàn Thiết Hổ, binh lính cõng lương thực, đồng thời xuất phát tới hướng Bắc!
Doanh trại Thổ Phiên, người phụ trách theo dõi phát hiện tình hình này, đi báo cáo cho Đan Châu trước.
“Tướng quân, người Đại Khang xuất phát tới hướng Bắc!"
“Bọn họ dám rời khỏi dốc Đại Mãng ư?”
'Trên mặt Đan Châu và Vu Triết đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ là những người nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, hiểu rõ Kim Phi cho tiểu đội Thiết Hổ xuống núi là vì sợ hãi, nhưng sẽ không dám thật sự rời khỏi doanh trại quá xa.
Chỉ là bọn họ lại tính sai lần nữa rồi.
Hai người liếc nhau, lần lượt chạy ra khỏi lều, bước lên tháp quan sát.
Dưới dốc Đại Mãng, một đội ngũ rước đuốc thật dài, đang nhanh chóng di chuyển về hướng bắc.
“Tiên sinh, ngài nghĩ bọn họ sẽ đi đến chỗ nào của hướng Bắc?” Đan Châu nhíu mày hỏi.
“Với số người này, có thể là đi tiếp viện cho núi Bảo Nhi, cũng có khả năng là cướp đoạt cửa thành Bắc!”