Quả cầu sắt là một quả lựu đạn do Kim Phi tạo ra.
Mặc dù đời trước y từng thực tập tại một đơn vị công nghiệp quân sự, nhưng chủ yếu chịu trách nhiệm về bộ phận máy móc, không phải chuyên gia nghiên cứu thuốc nổ.
Cho nên Kim Phi chỉ biết một số loại nguyên liệu điều chế thuốc nổ nhưng không biết số liệu tỷ lệ chỉ tiết, mọi thứ cần phải từ từ tìm hiểu.
Hơn nữa thuốc nổ và bom chớp sáng không giống nhau.
Khi chế tạo bom chớp sáng cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhiều nhất là bị mù.
Nhưng thuốc nổ là sản phẩm nguy hiểm ở mức độ cao, nếu xử lí không tốt sẽ phát nổ, Kim Phi phải cẩn thận khi thử nghiệm.
Cho nên tiến độ rất chậm, đến nay vẫn chưa tìm được tỷ lệ phù hợp.
Cũng vẫn chưa có cách trang bị quy mô lớn.
Lần này cuộc chiến ở Tây Xuyên quá quan trọng, ảnh hưởng đến tính mạng của y và Cửu công chúa nên y mới mạo hiểm bảo người mang theo một ít.
Dọc đường đi đều bỏ riêng ra một chỗ, cẩn thận sợ va đập.
Cũng may suốt chặng đường không xảy ra vấn đề gì, đã được đưa đến đây an toàn.
Thật ra lựu đạn mà người gà mờ như y chế tạo ra chỉ có uy lực bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với đời trước.
Nhưng âm thanh rất lớn. Tiếng ồn lớn do vụ nổ gây ra vang vọng khắp chiến trường. Còn ngọn lửa băn lên trời.
Đối với những ai chưa từng nhìn thấy vụ nổ mà nói, hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.
Cộng thêm việc binh lính Thổ Phiên quá đông, người đứng sát người, hoàn toàn không biết trốn đi đâu.
Trong trường hợp này ném lựu đạn, hiệu quả thế nào không nói cũng biết.
Trực tiếp làm nổ tung một vùng rộng lớn!
Bản thân Kim Phi cũng không ngờ, một quả lựu đạn có thể giết chết nhiều người như vậy.
Một nửa chiến trường đều rơi vào im lặng, vô số binh sĩ tạm thời ngừng chiến đấu, quay đầu nhìn về phía trận địa số ba.
Ngay cả tiếng trống trên đỉnh núi cũng tạm dừng một lát.
Khi nhìn thấy ngọn lửa vẫn đang bốc cháy và những binh lính Thổ Phiên lăn lộn với ngọn lửa trên không, binh lính hai bên đều vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh này bao giờ đâu?
“Thần Quang Đại Tiên hiển linh, chiến đội giáp đen thật sự có yêu pháp!”
“Đây là không phải là yêu pháp, đây là thủ đoạn của thần linh, là thần linh hạ phàm!”
“Chiến đội giáp đen quả nhiên đã nhận được sự che chở của Thần Quang Đại Tiên, tối hôm qua dốc Đại Mãng xuất hiện thần quang bảy màu, hôm nay bọn họ lại có vũ khí của thần linh!”
“Bọn họ có thần linh giúp đỡ, nếu như chúng ta còn tiếp tục tấn công, liệu có bị thần linh trừng phạt không?”
“Bây giờ chúng ta đã bị thần linh trừng phạt rồi, trước kia lúc ta đánh trận với Đại Khang, chưa bao giờ khó khăn như vậy!"
“Đúng thế, ta cũng từng đánh với người Đại Khang mấy trận, nhưng bọn chúng chưa bao giờ có thể chống đỡ được một nén nhang. Lần này địa hình đơn giản nhất, nhưng đánh đến bây giờ, quân ta đã chết nhiều người như vậy mà vẫn chưa thắng được, chắc chắn các vị thần linh đang giúp đỡ người Đại Khang”.
“Thần Quang Đại Tiên, không phải ta cố ý xúc phạm đến người!”
Binh lính Thổ Phiên phần lớn đều mê tín, bị nhân viên hộ tống tập kích lâu như vậy, gần đây đã trở nên hoảng loạn, bây giờ lại tận mắt chứng kiến uy lực của lựu đạn, có thể tưởng tượng sự hoảng loạn trong lòng chúng.
Không ít người bỏ đao xuống đất quỳ gối, sợ mình chọc giận thần linh.
Ở phía sau trận địa, Đan Châu cũng mang vẻ mặt sợ hãi. “Đây là cái gì?”
Lựu đạn và bom chớp sáng hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của gã.
Thực ra tính thực tiễn trên chiến trường, hiệu quả của bom chớp sáng do Kim Phi chế tạo tốt hơn nhiều so với lựu đạn.
Sau khi kẻ địch bị mù, có thể “thu hoạch” bao nhiều tuỳ thích.