Khi bắt đầu trận chiến, phía Thổ Phiên bị chiến đội áo giáp đen đánh lén bằng bom chớp sáng, giết chết gân một nghìn người.
Cú đả kích đối với sĩ khĩ Thổ Phiên đã rất lớn.
Tuy nhiên, dưới mệnh lệnh áp đảo của người chỉ huy, các binh lính vẫn kiên trì đến cùng tiếp tục tấn công.
Nhưng bây giờ, Kỳ trưởng phụ trách chỉ huy đều bị dọa sợ.
Chiến trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Khi Kim Phi đang thực nghiệm lựu đạn ở vùng núi phía sau làng Tây Hà, Trương Lương và A Bội đã nhìn thấy và là người đầu tiên có phản ứng.
"Phục!”
Nhân lúc kẻ địch sững sờ, Trương Lương ra lệnh cho chiến đội áo giáp đen toàn lực tấn công.
Phát hiện ra phe mình có vũ khí sắc bén như vậy, sĩ khí của chiến đội áo giáp đen được nâng cao đáng kể.
Mặt khác, sĩ khí của phía Thổ Phiên đã giảm đi rất nhiều, họ hoàn toàn mất đi sự hung hãn lúc trước.
Trong lòng Kỳ trưởng cũng rất sợ hãi, nhưng khi phát hiện ra đội áo giáp đen sắp đột phá vòng vây, đồng thời nhớ tới lời dặn dò của Đan Châu trước khi rời đi, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi phát lệnh tấn công.
Để khôi phục sĩ khí, hắn vừa cầm cờ truyền lệnh, vừa dẫn theo đội cận vệ lao về phía trước.
Kỳ trưởng đã tự mình ra trận nên bách phu trưởng đương nhiên cũng phải đi theo.
Bách phu trưởng đi theo sau, tiểu đội trưởng cũng không dám lùi lại.
Đội áo giáp đen thấy vậy lại muốn xông ra, kết quả lại bị Kỳ trưởng đưa người chặn lại.
Mà lần này Kỳ trưởng hạ lệnh chết, ai rút lui sẽ phải chết.
Dưới áp lực sinh tử, binh lính Thổ Phiến tấn công điên cuồng hơn trước.
A Bội thấy phía trước có quá nhiều kẻ địch, vội vàng đốt một quả lựu đạn và ném qua đó.
Bùm! Đám đông dày đặc ngay lập tức lại bị thổi bay.
Áp lực của nhân viên hộ tống giảm đi rất nhiều, nhân cơ hội lao về phía trước một đoạn dài.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng lựu đạn nối tiếp nhau vang lên.
Kỳ trưởng của Thổ Phiến bị đánh đến mức tơi tả.
Ít người hơn căn bản không thể ngăn cản được đội áo giáp đen, mỗi lần có nhiều người, A Bối sẽ ném lựu đạn vào trong đám đông.
Số binh lĩnh Thổ Phiên thương vong tăng lên nhanh chóng.
Nhưng Kỳ trưởng vẫn không thể không kiên trì đến cùng, tiếp tục tấn công.
Dưới dốc Đại Mãng, sau khi suy đi tính lại Đan Châu cuối cùng cũng đưa ra quyết định giống như Kỳ trưởng.
Ôô!ÔôôI
Tiếng kèn lệnh trở nên cấp bách và mạnh mẽ hơn, Kỳ trưởng vẫy cờ phấp phới.
Trên chiến trường, sắc mặt của tất cả các binh lính đều thay đổi đáng kể.
Đây chính là mệnh lệnh tiến công cấp cao nhất. Chỉ có thể tiến lên chứ không thể rút lui, nếu không sẽ bị giết chết ngay tại chỗ, sau đó còn bị xử lý, treo cổ cả người nhà.
Để không liên lụy đến gia đình, những binh lính Thổ Phiến này vốn đã nghĩ đến việc rút lui lại chỉ có thể lấy hết dũng khí cuối cùng và tiếp tục lao về phía dốc Đại Mãng một lần nữa.
Một bên là sự sợ hãi với thần linh, một bên là lệnh chết của Đan Châu.
Rất nhiều binh lính Thổ Phiên đã bị ép phát điên rồi.
Nhưng bọn họ không chọn cách chạy trốn mà họ chọn tấn công quyết liệt hơn.
Bây giờ bọn họ đã không còn quan tâm đến chuyện thắng thua nữa, họ chỉ muốn có một kết quả.
Trong lúc nhất thời, không chỉ trận địa số ba mà áp lực tất cả các trận địa đều bất ngờ tăng lên gấp đôi.
Dù là quân Uy Thắng hay là quân Thổ Phiên, thương vong đều tăng lên nhanh chóng.
Chu Cẩm và các nữ quân y thuộc hạ đều gần như tê liệt vì kiệt sức, nhưng ngày càng có nhiều người bị thương được khiêng về hơn!
"Không hay rồi!"
Mí mắt Kim Phi giật giật, điên cuồng vãy tay về phía đỉnh núi.
Sau khi Thấm Nhi nhìn thấy thì nhanh chóng ra hiệu cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa vừa đánh trống vừa cúi đầu nhìn xuống dưới.
Kỳ thực đánh trống cũng là một việc rất mệt nhọc, Cửu công chúa đánh liên tục không ngừng lâu như vậy, hai cánh tay đã trở nên đau nhức rồi.