Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 992

“Lương huynh, sao huynh lại về sớm vậy?”

Kim Phi đặt một chân lên tảng đá, đúng lúc nhìn thấy Trương Lương.

“Bọn ta mới đi được nửa đường thì lính trinh thám phát hiện có hai nghìn người từ phía Đông kéo tới muốn đánh lén chúng ta, ta nghĩ đó hẳn là quân Thổ Phiên đang phong tỏa cửa thành Bắc, phía Nam cũng có ba nghìn người đang kéo tới...”

Trương Lương nói qua một lượt về tình hình chiến sự tối hôm qua, cuối cùng nói: “Sau đó ở bên dốc Đại Mãng phát ra báo động tối cao, ta và các huynh đệ thương lượng với nhau, mở đường máu trở về”.

“Các huynh bị năm nghìn người vây đánh sao?” Kim Phi giật mình: “Các huynh đệ thương vong thế nào?”

Ở dốc Đại Mãng có năm trăm nhân viên hộ tống ở lại phòng thủ, tử vong hơn nửa, người sống sót cũng bị thương không nhẹ.

Số người còn có thể chiến đấu được chưa tới một trăm người.

Nếu như chiến đội áo giáp đen bị thương vong nghiêm trọng, Kim Phi sẽ đau lòng chết mất.

“Có tổng cộng là sáu mươi sáu nhân viên hộ tống bao gồm cả nam lẫn nữ bỏ mạng, bởi vì nóng lòng muốn về nên ta đã tìm tạm một chỗ để chôn thi thể”.

Trương Lương nói tiếp: “Còn có mấy binh lính nữ bị thương, chỉ là không phải vết thương nguy hiểm gì, nghỉ ngơi điều dưỡng một hồi là ổn rồi”.

“Vất vả rồi!" Kim Phi đứng dậy, vỗ vai Trương Lương.

Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa cũng nhìn Trương Lương với ánh mắt kính nể.

Mặc dù chiến đội áo giáp đen không trực tiếp tham chiến, nhưng bọn họ phải chịu áp lực lớn nhất.

Dù sao trong số sáu nghìn người Đan Châu phái đi đã có tới năm nghìn người tấn công Trương Lương từ cả hai mặt.

Nếu như không phải bom chớp sáng và lựu đạn đã phá hoại được phòng tuyến tâm lý của địch thì mấy nghìn người đồn lại cũng đủ để đánh bại chiến đội áo giáp đen!

Cho dù có bom chớp sáng và lựu đạn cùng với ưu thế về trang bị của áo giáp đen nhưng bị một đội quân gấp mười lần mình vây đánh cũng cực kì nguy hiểm.

Chiến đội áo giáp đen có thể tạo ra thành tích như thế này, gần như đã được coi là kì tích.

Suy cho cùng, dù khả năng phòng ngự của áo giáp đen có tốt đến mấy cũng không thể ngăn chặn được mọi sát thương.

Phần khe hở giữa mũ giáp và áo giáp, cùng với phần mặt lộ ra ngoài đều là những điểm yếu.

Hơn nữa những chỗ này một khi đã bị công kích thì hoàn toàn là những vết thương trí mạng.

Đây cũng là lý do vì sao các nhân viên hộ tống nam chỉ có chết trận chứ không có bao nhiêu người bị thương.

“Các huynh đệ dùng nghề này để kiếm cơm, không sợ chết, chỉ sợ chết không xứng đáng”.

Trương Lương nói rắng: “Rất nhiều huynh đệ đều nói, may mà đi theo tiên sinh nên mới có áo giáp và vũ khí tốt như thế này, lần này phải đánh thật đẹp, cũng đủ để cả nhà tự hào cả đời!”

“Lương huynh hay thật, biết cách nịnh nọt rồi à?”Kim Phi bất ngờ liếc nhìn Trương Lương.

Cái hũ nút này được khai sáng rồi sao?

“Không phải nịnh nọt gì đâu, các huynh đệ thật sự đã nói như vậy mà”.

Trương Lương nói tiếp: “Tiên sinh không biết trước kia các huynh đệ chinh chiến gian khổ tới mức nào đâu, đừng nói là áo giáp và vũ khí, quân lương cũng bị các thiếu gia khác ăn xén bớt, bụng không được lấp đầy”.

“Tiên sinh, lời Lương huynh nói là sự thật, có một lần bọn †a đánh nhau với người Đảng Hạng, bọn họ không tới một trăm người, còn bọn ta có hơn một nghìn người”.

Đại Lưu cũng bắt đầu nhớ lại: “Người Đảng Hạng không có áo giáp như của tiền sinh, không có lựu đạn và bom chớp. sáng, theo lý thuyết chúng ta dùng số lượng cũng có thể ép chết bọn họ, nhưng chúng ta lại thua”.

“Wì sao?” Kim Phi hỏi.

“Bởi vì ngày hôm trước bọn ta chỉ được ăn lương thực bị mốc! Các huynh đệ bị đau bụng cả đêm, đứng còn không đứng lên nổi, làm gì còn sức mà đánh nhau?”

Đại Lưu cười khổ nói: “Quan vừa thấy chuyện bất thường đã cưỡi ngựa bỏ chạy, đâu còn ai có suy nghĩ muốn liều mạng nữa, chỉ có thể để mặc cho đám người Đảng Hạng đăng sau tùy tiện đuổi giết!

Bình Luận (0)
Comment