“Mời Khánh đại nhân hạ lệnh, phái người tới thay cho quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên, để bọn họ tới dốc Đại Mãng báo tên trước!"
So với những quân đội xa lạ, anh ta vẫn cảm thấy quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên đáng tin cậy hơn.
Anh ta dẫn theo hai đội quân này đi diệt thổ phỉ hơn một tháng, hiểu rõ sức chiến đấu của bọn họ, bước đầu cũng thành lập được uy tín, càng dễ chỉ huy.
“Ngoài ra, phái thêm 3000 người tới mương Lão Quát ở phía bắc của thành, rút tiểu đoàn Thiết Hổ về, bao vây dấy núi Miêu Nhĩ ở phía bắc của thành, phòng ngừa Đan Châu chạy trốn về phương đông phương bắc!”
Tiểu đoàn Thiết Hổ vốn dĩ là thủ hạ tỉnh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, trải qua lần mài giữa này, sức chiến đầu càng mạnh hơn.
Mượn ưu thế địa hình của dãy núi Miêu Nhĩ, ngăn cản Đan Châu không phải vấn đề lớn. “Được!”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.
Khi mệnh lệnh của Trương Lương được truyền xuống, cả thành Tây Xuyên đều trở nên náo nhiệt.
Từng đội quân tập trung trong thành, lần lượt rời đi, lao tới các nơi.
Cùng lúc đó, thương hội Kim Xuyên trong thành cũng nhận được lệnh của Kim Phi, mở kho lúa và kho vải, dưới sự hộ tống của quân đội, từng chiếc xe đẩy tay chở lương thực và vải vóc ra khỏi thành, liếc mắt một cái không thấy đầu đâu.
Thật ra hiện tại thành Tây Xuyên đã thoát nguy, Kim Phi hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhưng với đức hạnh của quan Đại Khang, cho dù Khánh Hâm Nghiêu tự chủ trì, chưa tới hai ngày, lương thực vải vóc đừng mơ ra khỏi thành được.
Đến lúc đó có khi dân chúng đã sớm chết đói chết rét cả rồi.
Chuyện trấn an người dân và thay ngựa, giao cho người của thương hội đi làm, chân cẳng Kim Phi bị thương, đành ở lại dốc Đại Mãng.
Bây giờ nơi bận nhất của dốc Đại Mãng không phải tiền tuyến, mà là doanh trại thương binh.
Người bệnh quá nhiều, hoàn toàn không đủ chiếu.
Chu Cẩm không có cách nào, đành cho người tìm cỏ khô, trải trên mặt đất.
Xịt thuốc ít cồn khử độc, cho người bệnh nằm trực tiếp trên đó.
Nhiều người bị thương tới mức lộ ruột ra ngoài, cũng chỉ có thể năm ở đây.
Chiến tranh chính là tàn khốc như vậy, Kim Phi cũng không có cách nào.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu tới giờ, Chu Cẩm và mấy chục quân y nữ, thậm chí chưa được uống một ngụm nước nào.
Vốn dĩ Kim Phi còn muốn tìm Chu Cẩm lấy một ít cồn lau đầu ngón chân, nhưng thấy tình hình này, sao mà mở miệng được?
Y thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc Chu Cẩm ngẩng đầu lau mồ hôi, thấy Kim Phi nhảy lò cò một chân, nhanh chóng đuổi theo.
“Sư phụ, sao người cũng bị thương vậy?” Vẻ mặt Chu Cẩm đầy lo lắng hỏi.
“Ta không sao, con cứ bận đi”. Kim Phi xua tay, rời đi cũng không quay đầu lại.
Nhưng Chu Cẩm lại đuổi theo, giữ chặt Kim Phi không cho phép giải thích, cô ấy cởi giày y ra.
Khi nhìn thấy nửa bàn chân của Kim Phi đều sưng lên, móng chân cái cũng tím đen, nhanh chóng hỏi: “Sư phụ, sao. chân người lại bị thương như vậy?”
“Nhanh quay về cứu người đi!”
Kim Phi bỏ cả giày, nhảy lò cò rời đi.
Lúc này mà chậm trễ của Chu Cẩm thêm một phút, có khi sẽ có người chết vì thương nặng mất.
Vốn dĩ y còn cảm thấy ngón chân của mình rất đau, nhưng đi vào doanh trại thương binh nhìn xong, cũng tự cảm thấy mình ra vẻ.