Khi nhận được thư của sư tỷ, ta lập tức từ bỏ cuộc vân du, thúc ngựa ngày đêm trở về hoàng cung. Trong Phượng Ngô cung, hết chậu m.á.u này đến chậu m.á.u khác được người hầu hốt hoảng bưng ra từ nội điện.
"Không xong rồi! Hoàng hậu nương nương bị băng huyết!"
Bà mụ giàu kinh nghiệm nhất trong cung cũng hoảng loạn tột độ.
Ta đạp mạnh cánh cửa, tay cầm thanh kiếm đẫm máu, sải bước tiến vào. Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát cổ bà mụ: "Có bảo toàn được bình an không?"
Bà mụ bị ta quát khẽ, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ biết liên tục gật đầu như bổ củi.
Ta ôm chặt kiếm, đứng canh giữ bên ngoài cửa điện. Cuối cùng, khi ánh bình minh vừa hé rạng, một tiếng khóc trẻ thơ trong trẻo vang lên, xé tan màn mây dày đặc.
Một vệt nắng ban mai yếu ớt khẽ chiếu xuống.
"Sinh rồi! Sinh rồi! Là một tiểu công chúa!"
Bà đỡ ôm lấy đứa bé, mừng rỡ đến rơi nước mắt. Ta vội vã chạy nhanh vào trong điện. Sau ba năm xa cách, cuối cùng ta cũng gặp lại người mà ngày đêm ta hằng mong nhớ.
"Chỉ Miểu, muội đến rồi."
Hoàng hậu nằm yếu ớt trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi thấm đẫm mái tóc đen. Nàng nhìn ta, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, giống như những ngày còn thơ bé cùng nhau luyện võ bên cạnh sư phụ.
Trong không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh đến khó chịu. Ta chỉ liếc nhìn qua, lòng đã đau như cắt.
"Có kẻ nào dám hạ độc tỷ?! Là ai?! Ta sẽ đi g.i.ế.c ả cho tỷ!"
Hoàng hậu khẽ lắc đầu.
Nàng vươn bàn tay gầy guộc về phía ta, nhưng còn chưa chạm đến, bàn tay ấy đã yếu ớt rơi xuống.
“Không còn quan trọng nữa rồi... Ta... e rằng chẳng còn sống được bao lâu. Lời sư phụ nói quả không sai, chốn đế vương vốn dĩ vô tình… Nhưng ta... vẫn cứ không tin..."
Cuối cùng, ta không thể kìm nén được nữa, nhào người về phía trước. Gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh giá của hoàng hậu: "Sư tỷ, muội sẽ đưa tỷ đi. Chúng ta cùng nhau trở về nhà."
Ánh mắt hoàng hậu trống rỗng, bàn tay run rẩy của nàng khẽ vuốt lên gương mặt ta. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên khuôn mặt ta: "Chỉ Miểu... Cảm ơn muội đã tha thứ cho tỷ... Tỷ sai rồi... Tỷ xin lỗi muội và sư phụ... Tỷ cũng không còn mặt mũi nào để trở về đối diện với người nữa. Sư tỷ chỉ cầu xin muội... hãy thay tỷ chăm sóc tốt cho con bé... đưa con bé rời khỏi hoàng cung này... đừng bao giờ quay trở lại..."
Hoàng hậu khẽ rơi lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay ta. "Con bé" mà sư tỷ nhắc đến chính là vị tiểu công chúa vừa mới chào đời.
"Nếu có kiếp sau... sư tỷ nhất định sẽ ngậm cỏ ngậm cành để báo đáp..."
"Muội hứa với tỷ!"
Ta nghẹn ngào thốt lên trong tiếng nấc. Ta không dám nói cho sư tỷ biết, sư phụ đã qua đời cách đây hai năm rồi.
Trước khi ra đi, người vẫn còn trách hận sư tỷ. Sư tỷ vừa mất, ta thật sự không còn một người thân nào trên cõi đời này nữa.
“Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu mất."
Hoàng hậu dịu dàng an ủi ta, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má ta. Nhưng chính nàng lại khóc đến thương tâm.
Nàng nhanh chóng dặn dò ta những việc cần làm sau này. Rồi, gắng gượng ngồi dậy, dùng hết sức lực hất đổ cây nến đặt bên cạnh giường.
Giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, nàng ôm trong lòng quyết tâm tìm đến cái chết.
Ngọn lửa từ cây nến nhanh chóng bén vào tấm màn trướng, lan rộng ra với tốc độ kinh hoàng.
"Đi mau! Mau đi!"
Hoàng hậu gắng hết sức bình sinh để hét lên: "Trời đất bao la, muội được tự do. Đừng giống như tỷ, bị giam cầm trong chốn thâm cung này."
Trong ánh lửa bập bùng, ta không còn nhìn rõ khuôn mặt sư tỷ nữa. Người sư tỷ hiền dịu năm xưa, người từng bí mật mua kẹo cho ta, giờ đây đã bị ngọn lửa hung tàn bao trùm, dần dần hóa thành tro bụi.
Ta nghiến răng chạy ra ngoài, tìm thấy tiểu công chúa trong một gian điện nhỏ. Ta giật mạnh đứa bé từ trong tay mụ đỡ đẻ.
"Ái, ngươi..."
Ta đánh ngất bà mụ, rồi ném ả ra ngoài điện. Ngọn lửa đã lan rộng khắp nơi. Vô số tiếng kêu cứu hoảng loạn vang lên.
Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ thu hút sự chú ý của Ngự Lâm quân.
Hoặc... là hắn.
Ta ôm chặt tiểu công chúa còn đang quấn tã vào lòng, nhanh tay thắt nút thật chặt, cố định nàng vào người mình. Có lẽ cảm nhận được sự ra đi của mẫu thân, tiểu công chúa khóc không ngừng.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con thoát khỏi nơi này."
Ta nhẹ nhàng vỗ về nàng.