"Ngươi..."
Tạ Quân kinh ngạc nhìn đứa bé nhỏ chỉ cao đến đầu gối hắn, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Trẫm là phụ hoàng của con!"
"Ta không có cái thứ phụ thân như ngươi!"
Niệm An gầm lên giận dữ: "Chính ngươi đã dung túng cho Dung quý phi, từng bước đẩy mẫu thân ta vào vực sâu tuyệt vọng. Ngươi căn bản không hề yêu thương mẫu thân, cũng chẳng yêu thương ta, ta hận ngươi!"
Tạ Quân quá tự phụ, trong mắt hắn, mối đe dọa lớn nhất chính là ta, những người khác hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Hắn âm thầm quan sát, khắp nơi đề phòng ta, nhưng lại bỏ qua sự tồn tại của Niệm An. Niệm An từ khi lọt lòng đã bị ta mang đi, hắn thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn lấy một lần. Bảy năm trời hắn không hề hỏi han, hoàn toàn coi như không có đứa con gái này.
Ta mang Niệm An trở về cung đã lâu như vậy, mà nó đến một tước vị công chúa cũng không có..Trong mắt Tạ Quân, Niệm An chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, hắn sẽ không bao giờ để ý đến. Đó chính là mấu chốt để chúng ta lật ngược ván cờ này.
"Đồ ngu xuẩn! Ngươi vì lũ người ngoài mà dám đối phó với chính sinh phụ của mình! Lúc ngươi vừa lọt lòng, trẫm thật hận không thể ném ngươi vào lửa, cho ngươi theo cái thứ mẫu hậu đáng c.h.ế.t kia!"
"Người đâu! Mau triệu thái y đến đây cho trẫm!"
Nhưng lưỡi d.a.o của Niệm An đã đ.â.m trúng yếu huyệt. Tạ Quân mất m.á.u quá nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn loạng choạng đẩy cửa điện, bước ra ngoài. Nhưng ngoài cánh cổng cung điện lại chẳng có một bóng người.
"Ta đã sớm đuổi hết tất cả bọn họ đi rồi. Tạ Quân, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu."
Tạ Quân giận dữ gầm lên, cố gắng lê bước về phía xa hơn. Ta nhanh hơn hắn một bước, đóng sầm cánh cổng cung điện dày nặng lại.
"Trẫm đã ngồi trên ngai vàng này bao nhiêu năm, há lại để hai kẻ các ngươi lay chuyển được? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, trẫm có thể tha cho các ngươi."
Ta liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Tạ Quân, lạnh nhạt nói: "Muộn rồi. Tạ Quân, chẳng phải ngươi muốn biết phương pháp giải quẻ sao?"
Ta đột nhiên cất lời. Trong đôi mắt đang dần lụi tàn của Tạ Quân lóe lên một tia sáng yếu ớt.
"Thật ra ta không hề biết bói toán, càng không biết giải quẻ là gì. Ta là đệ tử được sư phụ yêu quý nhất, lĩnh hội được toàn bộ những gì người dạy, chỉ riêng thuật bói toán là người không truyền cho ta nửa chữ. Ngươi đoán xem, trong số sư tỷ muội chúng ta, ai là người đã học được thuật bói toán?"
Vẻ mặt trên khuôn mặt Tạ Quân từng tấc từng tấc vỡ vụn ra, đôi mắt hắn trợn trừng như muốn nứt toác.
"Không thể nào!"
“Là sư tỷ đó, sư tỷ đã học được thuật bói toán, nhưng ngươi chưa bao giờ coi sư tỷ ra gì, cưới nàng làm hậu cũng chỉ là muốn lợi dụng nàng để khống chế sư phụ."
Ta vừa cười vừa khóc, nước mắt lã chã rơi. Sư tỷ ngây thơ không hề hay biết Tạ Quân vì sao cưới nàng, chỉ một lòng tin rằng đó là tình yêu đôi lứa. Cho đến khi bị hắn hạ độc, bị hắn hãm hại, Tạ Quân nhắm mắt làm ngơ, sư tỷ cuối cùng mới bừng tỉnh cơn mê.
Người khiến trái tim thiếu nữ của nàng rung động năm xưa là Tạ Quân nơi núi rừng hoang sơ, chứ không phải Tạ Quân, vị hoàng đế tàn nhẫn, m.á.u lạnh này.
"Chính ngươi đã hại c.h.ế.t sư tỷ, hại c.h.ế.t người duy nhất có thể cho ngươi câu trả lời!"
"Không thể nào! Ngươi đang lừa ta! Ngươi đang lừa ta! Rốt cuộc cái quẻ bói mười năm sau đó là cái gì?!"
Tạ Quân gào thét chất vấn ta. Nhưng ta không thể trả lời. Hai người duy nhất trên cõi đời này có thể giải đáp bí ẩn đó đều đã không còn nữa.
Tạ Quân c.h.ế.t rồi. Ta trơ mắt nhìn hắn chảy m.á.u đến chết. Mỗi khi m.á.u ở vết thương hắn sắp ngừng chảy, ta lại lạnh lùng bồi thêm một nhát dao, không ngừng vạch, không ngừng đâm.
Năm xưa sư tỷ huyết băng mà qua đời, cũng nên để hắn nếm trải cái cảm giác m.á.u chảy cạn kiệt là như thế nào.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Niệm An bình tĩnh hỏi ta. Trước khi lên kế hoạch g.i.ế.c Tạ Quân, nó còn vô cùng sợ hãi bất an, nhưng giờ phút này, ngược lại, nó đã hoàn toàn trấn tĩnh lại.
"Con không sợ c.h.ế.t sao?"
“Không sợ, tên hoàng đế chó c.h.ế.t rồi, con cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể vênh váo đuôi lên mà đi gặp mẫu thân rồi."