Quốc Lộ Nhiệt Đới - Lâm Tử Luật

Chương 15

Khi cả hai rời khỏi ngôi chùa Sắc Kéo đã có một vị sư trẻ tuổi tiễn họ ra tận cổng.

Sau khi nghe về kế hoạch tiếp theo của hai người, cậu ấy tỏ ra tiếc nuối vì họ có thể sẽ không kịp đến Khăn Bang Khách nhưng vẫn nhiệt tình đề nghị: "Nếu tối nay hai vị có thời gian, có thể men theo đường núi lên đến đỉnh sau chùa. Từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh Lhasa thu vào tầm mắt. Rất nhiều người đã tìm đến đây, quả thực không nên bỏ lỡ nhưng ban đêm đi đường núi tầm nhìn sẽ không tốt..."

Nói rồi cậu ấy đưa cho họ một chiếc đèn pin.

Theo hướng dẫn của vị sư trẻ, Du Chân hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Địch Lam, chỉ đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn rằng cậu vẫn ổn, họ mới tiếp tục lên đường.

Có lẽ hôm nay họ thật sự may mắn, vừa làm việc tốt xong liền được hồi đáp ngay. Đi chưa được bao xa thì có một người dân tộc Tạng tốt bụng hỏi xem có phải họ muốn lên núi không. Du Chân gật đầu, đối phương lập tức vung tay chỉ về phía chiếc xe của mình: "Lên đi!"

Chiếc xe được nhắc đến là một chiếc ba bánh chạy bằng điện, ngồi lên xóc nảy liên tục. Người đàn ông dân tộc Tạng vừa lái xe vừa hát vang, rẽ vào một con đường nhỏ, lướt qua một tiệm sửa chữa. Đúng lúc này Địch Lam mới lên tiếng: "Vậy 'Rinpoche' chính là Phật sống à?"

Du Chân trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hình như không phải. Khi nãy vị sư nhỏ có nói 'Rinpoche' là cách họ gọi các vị thượng sư nhưng chắc chắn đó cũng là người có địa vị cao ở chùa Sắc Kéo."

"Wow." Địch Lam thốt lên.

Dù theo nghĩa nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một người rất đáng để kính nể.

Đột nhiên cậu nhận ra mình vừa gặp một nhân vật chỉ có thể thấy, chỉ có thể nghe trong sách giáo khoa, Địch Lam có cảm giác hơi ngỡ ngàng. Du Chân nhìn cậu mà không nhịn được cười rồi nói tiếp: "Ngài ấy vừa tặng cậu cái gì thế? Mà cũng không dặn dò gì về cách đeo hay mang theo bên người nhỉ..."

Địch Lam đưa cho Du Chân xem chiếc chày kim cang. Phần đuôi có một lỗ nhỏ có thể xỏ dây đeo như bùa hộ mệnh hoặc gắn vào chùm chìa khóa. Khi tặng 'Rinpoche' không hề nói gì thêm. Hai người nghiên cứu một hồi lâu mà vẫn không tìm ra được ý nghĩa đặc biệt nào, cuối cùng đành cẩn thận cất nó vào ngăn nhỏ trong ví của Địch Lam.

Đây có thể coi là một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng phảng phất một chút cảm giác tùy duyên, tùy tâm trong những điển tích Phật giáo.

Địch Lam cảm thấy mình đơn thuần thấy ai cần giúp thì giúp, cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhưng giờ trong lòng lại bất giác dâng lên một nỗi hổ thẹn như thể bản thân không xứng với món quà này.

"Thật sự quá quý giá." Địch Lam cảm thán, trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm: "Liệu có phải ngài ấy đã gửi gắm nhầm người không..."

Du Chân bình luận: "Chắc chắn là vì cậu có duyên với Phật pháp rồi, cậu nhóc ạ."

"Thật không..."

"Ừ, đúng vậy."

"Nhưng mà khoai tây nướng của 'Rinpoche' tặng đúng là ngon thật."

"Hahaha..."

Hai người vừa trò chuyện vừa ngồi trên chiếc ba bánh chạy bằng điện của người dân tộc Tạng, cả ba tiếp tục tiến về phía sau núi.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, cái nóng gay gắt của giữa trưa cũng từ từ tan biến. Bóng của ngọn núi đổ dài, bao trùm lấy mặt đất một cách đầy uy lực. Hoàng hôn buông xuống, gió lướt nhẹ qua sườn đồi, những dải kinh luân phấp phới bay trong làn gió.

Ở Tây Tạng, gió mang một ý nghĩa rất khác. Nó lay động những lá cờ kinh trên núi Nạp Kim, mỗi lần như thế là một lời cầu nguyện được gửi đi. Nó cuốn theo làn khói của nghi thức đốt hương rồi lại cuốn cả những mảnh giấy cầu nguyện bay lên không trung, đem theo lời chúc phúc rải khắp núi non sông hồ.

Chiếc xe ba bánh dừng trước một căn nhà dân, đây là nhà của người đàn ông Tạng tốt bụng đã cho họ đi nhờ. Du Chân cảm ơn ông, dù bị từ chối nhưng hắn vẫn nhất quyết nhét vào tay ông vài tờ tiền mặt xem như một món quà nhỏ.

Người chú dân tộc Tạng này cũng không chịu thua kém, lập tức xách từ trong nhà ra hai chai nước lớn, một bình trà sữa cùng một túi Tsampa đủ để hai người ăn một bữa. Ông còn tận tình chỉ dẫn đường đi phía trước rồi mới chào tạm biệt họ.

Con đường có thể dùng xe để đi đến đây là kết thúc, đoạn đường tiếp theo phải hoàn toàn men theo triền núi, vì người qua kẻ lại nhiều nên mới trở thành đường mòn. Thỉnh thoảng có những tảng đá lớn chắn ngang, những đoạn dốc quá hiểm trở, thậm chí có lúc họ phải dùng cả tay lẫn chân để leo lên.

Ban đầu còn có thể đối phó nhưng càng đi xa địa hình càng trở nên cheo leo, tuy vậy phong cảnh cũng dần hiện ra trọn vẹn trước mắt họ.

Du Chân trèo qua một rãnh đất nhỏ bị nứt, ngoái đầu lại: "Đưa tay cho tôi."

Giọng hắn kiên quyết, không cho phép cậu từ chối. Địch Lam hơi khựng lại rồi trong tích tắc đưa bàn tay lấm lem bụi đất của mình đã đặt vào tay Du Chân. Hai người nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay ấm hơn hẳn so với lúc mới bắt đầu leo núi.

"Còn chịu được không?" Du Chân ngẩng đầu nhìn về đoạn đường phía trước: "Nếu thấy không ổn nhất định phải nói."

Địch Lam thở hơi dốc nhưng không có cảm giác tim đập bất thường như trước, cũng không bị ù tai. Cậu vẫn có sức trêu chọc Du Chân: "Sao, nếu tôi nói không ổn thì anh tính cõng tôi à?"

"Sau đó thì bỏ cuộc thôi." Du Chân nói: "Tôi không miễn cưỡng bản thân đâu."

Hai người không hẹn mà cùng bật cười. Địch Lam khẽ lắc đầu để mặc hắn kéo mình vượt qua khe nứt, họ tiếp tục tiến về phía trước. Không cần ai phải nói ra, cả hai đều muốn cảm nhận được ngọn gió từ nơi cao hơn.

Lúc đi dạo trong thành phố, cậu không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng khi đứng giữa lưng chừng dãy núi như thế này, dù còn chưa đến đài quan sát cậu vẫn có thể nhìn thấy một nửa thành phố thấp thoáng bên dưới. Không có ranh giới rõ ràng, không có những toà nhà cao tầng san sát, thậm chí không có cả những con đường hay cây cầu nối liền, chỉ có những dãy núi hùng vĩ đột ngột trỗi dậy từ mặt đất bằng phẳng, đỉnh núi cao vút như chạm đến tầng mây khiến cho thành phố Lhasa như tách biệt khỏi thế giới này.

Mặt trời lẩn khuất sau tầng mây, đỉnh núi xa xa như đội một vầng hào quang dát vàng, thoáng ẩn thoáng hiện trong một hình dáng tựa đóa sen.

Bước chân khựng lại trước cảnh tượng kỳ diệu ấy, Địch Lam không kìm được mà khẽ thì thầm: "Thật tráng lệ..."

Khi đứng trước cung Potala, cậu chỉ cảm thấy đó là kiệt tác của thiên nhiên và con người. Khi ở chùa Đại Chiêu, chỉ cách chóp mái được dát vàng một bước chân, cậu nghĩ đó là sức mạnh của tín ngưỡng. Khi lạc vào dòng người tấp nập trên phố Bát Khuếch, cậu thấy được nơi này ngập tràn hơi thở của cuộc sống. Khi ngồi giữa sân tranh luận của chùa Sắc Kéo, cậu cảm nhận được sự tu tập không màng thế sự...

Nhưng chỉ đến khi leo lên cao, để cho những ngọn núi tuyết sừng sững im lặng dõi theo, Địch Lam mới nhận thấy mình thực sự đang chạm mặt với thiên nhiên hùng vĩ.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đến Lhasa. Dù cho có đến cũng chắc chắn sẽ không bao giờ trèo lên đỉnh một ngọn núi vô danh thế này nhưng cảm giác quen thuộc kỳ lạ ấy lại len lỏi trong lòng cậu, như thể cậu đã từng nhìn thấy khung cảnh này ở đâu đó. Chỉ là trong giấc mơ ấy, trời đất rung chuyển dữ dội khiến cậu hoang mang không biết mình đang ở đâu.

"Sắp đến đỉnh rồi." Giọng nói của Du Chân kéo cậu trở về thực tại: "Mệt à?"

"Không." Địch Lam đáp nhưng bước chân thoáng có một khắc chần chừ, như thể tâm hồn vừa lạc ra khỏi cơ thể.

Du Chân vươn tay kéo lấy cánh tay cậu rồi trượt xuống nắm chặt năm ngón tay, để chúng nằm trọn trong lòng bàn tay hắn. Nhiệt độ cơ thể truyền qua lòng bàn tay rồi lan dần lên đến lưng, như một luồng hơi nóng xộc thẳng vào ý thức khiến Địch Lam khẽ rùng mình.

Giọng nói của Du Chân vang lên phía trước, hơi thở cũng dồn dập hơn nhưng Địch Lam không chắc đó là vì mệt hay vì điều gì khác.

"Địch Lam, cậu nói xem chúng ta đi gần một tiếng rồi... có được gọi là 'băng qua' không?" Hắn nhớ lời Địch Lam từng nói ở lối ra cung Potala.

Địch Lam cúi đầu, nhìn dấu chân vừa in xuống nền đất phủ đầy cát sỏi vụn.

"Tính." Cậu đáp rồi siết chặt tay Du Chân.

Đoạn đường còn lại nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Đài quan sát mà người ta hay nhắc đến thực ra chỉ là một mảnh đất bằng phẳng hơn đôi chút.

Phía sau là sườn núi dốc đứng, đi thêm chút nữa sẽ đến thung lũng. Những mảng tuyết đọng còn sót lại dưới ánh hoàng hôn, bóng tối xếp chồng lên nhau tạo ra sắc xanh thẫm tựa như mái tóc của Du Chân.

Mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, bóng của dãy núi dày đặc dần nuốt chửng cả thành phố. Sông Lhasa vẫn sáng màu tựa như một dải lụa trắng mảnh mai vắt ngang qua một nơi nào đó, chẳng thấy đâu là nguồn, cũng không rõ là đổ về đâu, thật mông lung và vô định.

Ráng chiều là khoảng thời gian rực rỡ nhất, họ vẫn còn đang trên đường đi. Không tính là bỏ lỡ nhưng cũng không được ngắm trọn vẹn khiến trong lòng có chút hụt hẫng khó tả.

Địch Lam đứng sát bên mép, gần như chỉ cần nhấc chân là có thể đung đưa trên vách đá.

"Lại đây." Du Chân gọi cậu từ phía sau: "Đừng có nghịch ngợm chỗ đó!"

Cậu hời hợt đáp một tiếng "Ừm" xem như trả lời nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về sau hai bước. Nhìn quanh một vòng, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người họ và bụi đất.

Du Chân đã thấm mệt, ngồi bệt xuống đất, lấy một miếng Tsampa từ túi đồ ăn ra nhấm nháp.

Đây là phần Tsampa mà chú người Tạng đã chuẩn bị cho họ trước khi lên đường, có bột đại mạch trộn cùng trà bơ, vụn phô mai khô và chút đường, nắm chặt lại thành từng viên, vừa dễ bảo quản vừa tiện mang theo, lại có thể no lâu. Khi nhận Du Chân còn nghĩ có vẻ hơi thừa thãi nhưng giờ mới hiểu đây chính là thứ không thể thiếu cho chuyến hành trình leo núi này.

Dù để lâu có hơi khô, đôi lúc còn nhai phải hạt đại mạch chưa nghiền mịn nhưng giữa những ngọn gió rì rào thổi qua sườn núi, giữa không gian thoang thoảng mùi hương cỏ, giữa trời đất mênh mông vô tận, nhấp thêm một ngụm trà sữa lại biến cái thô ráp ấy trở nên hợp tình hợp cảnh.

Hai người lặng lẽ ăn hết một nửa phần Tsampa, chừa lại chút trà sữa.

"...Chúng ta đúng là nguyên thủy ghê." Địch Lam đột nhiên bật cười: "Trước khi đi không nghĩ sẽ có một bữa ăn giữa trời đất thế này."

Du Chân nhướn mày: "Thoải mái chứ?"

"Thoải mái."

Không phải lời nói khách sáo, Địch Lam chống tay ngả người ra sau, duỗi thẳng chân, cả cơ thể mệt mỏi như được giãn ra. Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời, sắc xanh từ nhạt đến thẫm dần, mây bắt đầu tụ lại, đỉnh núi phía Tây phủ đầy tuyết trắng.

Nếu không có cơn gió lạnh buốt len qua từng kẽ áo, Địch Lam đã quên mất mình đang đứng ở một nơi cao đến vậy.

Đỉnh núi cao 4500 mét, vậy mà cậu lại không hề thấy thiếu dưỡng khí.

Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn bị bóng núi nuốt trọn. Con đường mòn không có ánh đèn, họ bật đèn pin để rọi sáng nhưng không vội xuống núi. Du Chân mở điện thoại, bật một bài hát, có lẽ là bản live của một ban nhạc nào đó bởi hơi thở của giọng ca chính nghe rất rõ.

Tiếng guitar như đang nức nở, hiệu ứng méo âm và quá tải liên tục thay đổi.

Du Chân khe khẽ ngâm nga theo giai điệu, âm thanh bay lượn giữa núi rừng vắng lặng đến cả tiếng vọng cũng trầm mặc.

Mọi người đều mang theo nỗi buồn rồi bước đi.
Đi đến nơi kế tiếp, đi qua một đêm nữa.
Cùng nỗi buồn đồng hành.

Màn đêm dần buông nhưng Lhasa lại từ từ sáng lên.

Họ ngồi trên một tảng đá, bên cạnh chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin. Du Chân để bài hát chạy thêm hai lần nữa, đến khi điện thoại cạn pin, mọi thứ xung quang lại rơi vào tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng thở của đối phương là âm thanh rõ ràng nhất.

"Tĩnh lặng thật." Địch Lam bỗng lên tiếng.

Du Chân nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu không nói sẽ còn yên tĩnh hơn."

Hắn trêu chọc một câu, Địch Lam lập tức im lặng, chỉ nghiêng mặt nhìn hắn. Đôi mắt trong trẻo như con thú nhỏ, dưới ánh đèn pin ấy đồng tử khẽ rung theo từng nhịp hô hấp. Bóng lông mi như cánh quạ mượt mà, ánh mắt chăm chú, môi khẽ mím lại như thể đang cười.

Ánh nhìn dịu dàng nhưng lại mang theo chút gì đó xâm chiếm và chiếm hữu.

Du Chân không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Rõ ràng Địch Lam không thể thấy được tai hắn như đang nóng dần lên dưới ánh mắt ấy. Thế mà nếu tránh né quá rõ ràng ở đây, khi chỉ có hai người bọn họ thì lại càng lộ liễu hơn. Mây trên trời tan dần, hắn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn lên dải ngân hà rực rỡ.

Địch Lam cũng giống hắn, ngước lên bầu trời đêm: "Anh có thích sao không, Du Chân?"

Du Chân im lặng hồi lâu mới đáp: "Cũng được."

Màn đêm tối, bầu trời đầy sao, không khí trong lành, bóng núi đổ dài, bụi đất lơ lửng, những đám mây tím lững lờ, ánh đèn Lhasa dưới chân như bầy đom đóm lập lòe, tất cả những điều đó hòa vào nhau, không còn chỗ cho những bí mật trốn tránh. Tựa như chỉ ở đây, tựa như chỉ vào khoảnh khắc này, giữa sự sống và cái chết mới có kẽ hở nhỏ nhoi, khiến nỗi nặng nề vốn giấu ở trong lòng bỗng dưng nhẹ đi đôi chút.

"Du Chân, sau đó anh đã vượt qua chuyện đó như thế nào?" Địch Lam hỏi.

Trong bệnh viện họ từng tựa vào nhau, khi ấy thấy chẳng cần phải nói gì nhưng bây giờ khi họ ngồi ở đây, vai kề vai, đầu ngón tay khẽ chạm vào, như thể có dòng điện truyền qua khiến những chi tiết tưởng như không quan trọng lại trở nên ý nghĩa lạ thường.

Du Chân hít sâu một hơi. Hắn đã quá lâu không nhắc đến chuyện này nhưng lần này không cần bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, hắn lại cảm thấy mình có thể nói ra hết tất cả với Địch Lam. Đây không phải là lời khuyên bảo, hắn chẳng có tư cách lấy bản thân ra làm bài học cho ai cả. Chỉ là... đột nhiên rất muốn nói thật.

Hắn đã gắng gượng quá lâu. Khi đó so với cả bố mẹ, hắn còn tỏ ra cứng rắn hơn nhiều đến mức mọi người đều bảo hắn quá sắt đá, quá vô tình.

Du Chân đưa tay ra như muốn nắm lấy điều gì đó trong không trung rồi cụp mắt xuống: "Tôi chưa bao giờ vượt qua."

Địch Lam: "..."

"Em trai tôi... lúc chơi đùa vô tình ngã xuống, đúng lúc có một tảng đá... Mọi thứ xảy ra quá đột ngột đến cả cơ hội nhận thông báo nguy kịch cũng không có. Năm đó thằng bé mới vào tiểu học. Với tôi cảm giác khi ấy giống như một người mà mỗi ngày cậu vẫn gặp, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Cậu biết chắc rằng người ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Những trận cãi vã trước kia không thể xin lỗi, những lời hứa từng nói cũng mãi mãi không thể thực hiện -"

Giữa sự im lặng của Địch Lam, Du Chân chỉ tay lên ngực mình: "Tôi luôn giữ nó ở đây, tôi không muốn 'vượt qua'."

'Vượt qua' đồng nghĩa với 'lãng quên'.

"Luôn cảm thấy chỉ có mỗi mình còn nhớ... cảm giác ấy đáng sợ lắm." Địch Lam nói, không phải muốn moi móc vết thương nhưng vết thương đã lở loét thì cần phải rạch ra mới có thể liền lại: "Du Chân, tôi chưa từng kể với anh chuyện này, sợ rằng anh sẽ thấy tôi đáng thương."

"Hửm?"

"Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, sau đó... ba cũng rời đi."

Du Chân cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn trên nền đất.

Một lúc sau, hắn mới bật cười, giọng điệu nhẹ nhõm hơn: "Địch Lam, để tôi nói thế này nhé. Tôi thích nghe mấy lời nói dối cũ rích, kiểu như thấy 'Nhật chiếu Kim Sơn' sẽ may mắn cả năm hay 'Người chết sẽ hóa thành một vì sao'."

"Nhưng bầu trời có quá nhiều sao."

"Không sao đâu. Ba cậu sẽ tìm thấy cậu."

Giọng Du Chân dịu dàng, tan vào trong gió. Phía xa xa trên bầu trời phương Đông, giữa dải ngân hà vô tận dường như có một vì sao vừa lấp lánh.

Chóp mũi Địch Lam bỗng chốc cay xè, cậu còn chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã rơi xuống.

Cậu như quay lại buổi sáng ở nghĩa trang ngày hôm đó. Sau khi tiễn hết mọi người về, từ chối lời đề nghị đưa cậu đi của cô, cậu quỳ trước bia mộ của ba, lấy khăn tay lau đi lau lại tấm đá cẩm thạch, dùng hành động để che giấu nước mắt của mình.

Nhưng ngay cả lúc ấy, cậu cũng chưa từng bật ra một tiếng khóc.

"Ba cậu sẽ tìm thấy cậu." Câu nói ấy vừa vặn lấp đầy khoảng trống trong tim Địch Lam.

Nhịp thở rối loạn dần biến thành tiếng nghẹt mũi khi cố gắng hít vào, tiếp đó là những tiếng nức nở khe khẽ. Cậu co người lại, hai tay ôm lấy mặt, bờ vai run rẩy không ngừng, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

Hơi ấm từ cơ thể xua tan cái lạnh của màn đêm. Du Chân do dự trong giây lát rồi đưa tay ôm lấy Địch Lam, nhẹ nhàng kéo đầu cậu tựa vào mình, bàn tay khẽ vỗ lưng như một sự vỗ về.

Hắn không nói gì cả.

Hắn hiểu rằng những giọt nước mắt này thuộc về Địch Lam và chuyện chia ly vốn là điều không ai có thể tránh khỏi trong đời.

Bình Luận (0)
Comment