Mùa hè đến rất nhanh, Địch Lam không tham gia kỳ thi cuối kỳ nên đã sớm chuyển về căn nhà ở khu vực thành phố.
Khi Du Chân biết được tình hình hiện tại của cậu, hắn đã giúp Địch Lam rao bán căn nhà cũ ở phía Tây thành phố thông qua môi giới. Nhà nằm trong khu vực trường học, hẳn là không lo về việc cho thuê, rất nhanh đã có một gia đình có con học cấp 2 tìm đến môi giới và muốn thuê trước ba năm. Giá cả cao hơn nhiều so với những gì Địch Lam tưởng tượng, ít nhất là cậu không cần lo lắng về học phí nữa.
Mất cả một ngày để chuyển đồ đạc từ căn nhà cũ và vẫn là Du Chân ở bên cạnh cậu.
Không nói nhiều, mọi quyết định đều do Địch Lam tự quyết định nhưng dù là về nhà cửa hay việc chuyển nhà hay những chuyện khác, Du Chân vẫn luôn ở bên cạnh, trò chuyện với cậu về những lo âu. Mặc dù không có sự hỗ trợ trực tiếp nhưng Địch Lam lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Sau sinh nhật, có một cảm xúc gì đó khó nói giữa họ nhanh chóng âm thầm nảy sinh, không thể nói ra, cả hai đều biết nhưng không muốn phá vỡ sự ăn ý trong giai đoạn mập mờ này.
Điểm thi cuối kỳ của Đan Tăng tiến bộ rõ rệt, ngay buổi chiều sau khi Ương Kim họp phụ huynh, cô lập tức đến 'Holiday'. Nếu Địch Lam là con gái, có lẽ cô đã ôm lấy và hôn hít suốt, cô vui mừng vô cùng, nói rằng Đan Tăng được thầy cô đặc biệt khen ngợi, môn toán còn đạt điểm cao kỷ lục.
Địch Lam rất tự hào, dù cậu không thích làm thầy giáo nhưng vào những lúc như thế này cậu luôn cảm thấy có cảm giác thành tựu.
Học bù trong kỳ nghỉ hè, phần lớn bữa ăn của cậu đều do Du Chân giải quyết.
Học sinh lớp 10 thường học vào buổi sáng, kết thúc đúng giờ ăn trưa, Địch Lam đều đến nhà của Du Chân, căn nhà nằm ở trên tầng của 'Holiday'. Sau vài ngày, Du Chân không còn hỏi "có đến không" mà trực tiếp nấu sẵn hai phần ăn quen thuộc.
Cậu nghỉ trưa ở nhà Du Chân, đến 'Holiday' để ngồi ngẩn ngơ, cùng bạn bè lang thang trong các cửa hàng nhỏ trên con phố Phương Thảo.
Nếu không phải những đêm khuya vắng lặng khi cậu tự dằn vặt, Địch Lam gần như đã không nghĩ đến nỗi đau của một năm trước. Cậu cảm thấy ba chắc chắn muốn cậu sống vui vẻ hơn, đôi khi Địch Lam có mơ thấy ông và mọi chuyện cũng không còn buồn như cậu tưởng tượng.
Tháng bảy, mùa hè rực rỡ phủ đầy đất trời.
Tại chỗ ngồi gần cửa sổ sát đất của 'Holiday', Địch Lam lơ đãng khuấy món kem dưa lưới trước mặt, thỉnh thoảng liếc trộm Du Chân ở quầy bar với tần suất nửa phút một lần.
Cà phê đang dừng ở bước cuối cùng, chuẩn bị vẽ hình trên mặt.
Du Chân đã luyện tập nhiều ngày để thử kiểu vẽ mới trên cà phê nhưng hắn rõ ràng không có tài năng trong lĩnh vực này như làm bánh ngọt, hắn liên tục thất bại và nét mặt càng lúc càng tối tăm. Vì phần lớn thời gian là người vui vẻ, nét tối tăm của Du Chân nhìn không nặng nề, Địch Lam nhìn hắn cúi xuống, mãi đến một lúc sau, Du Chân mới đứng thẳng người với vẻ nhẹ nhõm.
À, thành công rồi.
Như cậu nghĩ, Du Chân rất nhanh đã cầm khay gỗ đi đến bàn của họ, đặt tách sứ trắng trước mặt Địch Lam, giọng nói cũng rất vui vẻ: "Đây là cà phê latte em gọi."
Nói xong, trong một góc khuất mà đối phương không nhìn thấy, Du Chân khẽ nháy mắt với Địch Lam một cách khoe khoang, cậu xoay tách sứ. Bề mặt cà phê nổi một hình vẽ bọt sữa hình đầu mèo.
Địch Lam nghiêng đầu, vừa bất lực với hành động khoe khoang trẻ con này, vừa không kìm được cười.
"À đúng rồi, Địch Lam." Ở đối diện, Nhạc Triều dùng điện thoại chụp lại hình vẽ con mèo trên cốc cà phê: "Hôm đó trời mưa, sau khi bổ túc bài cho Đan Tăng xong thì ai đến đón cậu ấy vậy?"
Nhạc Triều vừa mới từ Thượng Hải trở về sau kỳ nghỉ hè, khi biết Địch Lam có công việc mới thì rất vui mừng và đã thử đến đó tham quan vài lần. Từ đó 'Holiday' trở thành nhà thứ hai của cậu ta, ngày nào cũng theo Địch Lam tới lui. Cậu ta hồi trước cũng là học sinh xuất sắc, lúc đầu chỉ đứng bên ngoài nhìn Đan Tăng học bài nhưng sau vài ngày đã làm quen với cậu bé, quyết định trở thành gia sư miễn phí.
Sau khi học xong, Đan Tăng thường tự bắt xe buýt về nhà, đúng lúc hai ngày trước có một trận dông, Bạch Mã Ương Kim đã đưa ô cho Địch Lam và Nhạc Triều tình cờ nhìn thấy, cậu ta đã nín lặng rất lâu, cuối cùng giờ mới tìm được cơ hội để hỏi.
"Đó là chị cậu ấy." Địch Lam vừa nói, vừa dùng thìa xúc trái cây ăn: "Sao vậy?"
Mặt Nhạc Triều hơi đỏ, ngại ngùng một lúc rồi mới hạ giọng hỏi: "Chỉ là cậu với gia đình cậu nhóc có vẻ thân quen với nhau, tôi muốn biết chị cậu nhóc hiện giờ... có bạn trai không?"
Địch Lam: ?
Ánh mắt cậu ngay lập tức trở nên sắc bén, Địch Lam cảnh giác hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Nhạc Triều: "Hình như tôi... ấy, thích chị ấy... từ cái nhìn đầu tiên."
Địch Lam: ...
Không ngờ Nhạc Triều lại có thể nảy sinh tình cảm nhanh như vậy, Địch Lam bị bất ngờ, cậu đang uống nước suýt nữa thì bị sặc. Địch Lam ho khan một lúc lâu khiến những người khác trong quán đều chú ý, mãi mới bình tĩnh lại được.
"Đến mức vậy sao!" Nhạc Triều mặt đỏ bừng.
Địch Lam vẫy tay, không nói thêm gì: "Cũng hơi đột ngột thôi."
Nhạc Triều: "Tình yêu vốn không cần lý do."
"Lý do là lý do đó, nhưng..." Địch Lam ngừng lại một lúc rồi mới nói: "Chị Ương Kim hiện giờ không có bạn trai đâu nhưng chị ấy có tiêu chuẩn cao lắm, cậu chắc không đủ đâu."
Tình cảm của cậu thiếu niên gần như tan vỡ: "Sao lại thế?!"
Vì đã ăn cơm cùng Du Chân hơn một tháng, cậu cũng nghe được nhiều câu chuyện bên lề từ hắn, không ngờ lúc này lại có dịp dùng đến.
Địch Lam nhìn Nhạc Triều một cách đầy ẩn ý, từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta rồi chậm rãi nói: "Vì chị Ương Kim thích kiểu người có thể mang lại cho chị ấy cảm giác an toàn, đầu tiên thì người đó phải to lớn."
Nhạc Triều: ...
Nhạc Triều biến đau buồn thành cơn thèm ăn, gặm bánh ngọt rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tập gym!"
Cái "yêu từ cái nhìn đầu tiên" này có chút mùi vị của một chàng trai thiếu niên yêu một cô chị bí ẩn và trưởng thành, như mở đầu một bộ phim nghệ thuật, phù hợp với mùa hè, mưa sau cơn dông ở Thành Đô, cảm xúc ngày càng mơ hồ khó hiểu.
Nhưng thực tế chứng minh tình cảm của thiếu niên không kéo dài lâu, hoặc có thể là nỗi đau của việc tập gym đã chiến thắng cám dỗ yêu cô chị xinh đẹp. Dù sao đi nữa thì Nhạc Triều cũng không duy trì lâu, khoảng hơn một tuần sau, Địch Lam đã thấy cậu ta và một cô gái khác công khai mối quan hệ trên WeChat.
Địch Lam không bình luận gì về quyết định của Nhạc Triều, nhưng sau này khi nói chuyện, cậu vô tình nhắc lại chuyện này với Du Chân. Sắp đến giờ đóng cửa, Du Chân đã quen với việc Địch Lam luôn ở lại quán đến tối, hắn tự mình rửa những chiếc cốc rồi bình luận: "Chuyện này rất bình thường. Thích một người, thích đến một lúc rồi bỗng nhiên không thích nữa."
"Tôi thấy cậu ấy chỉ muốn yêu đương thôi, chẳng quan tâm là với ai." Địch Lam nói, có chút thương cho Bạch Mã Ương Kim.
Du Chân cười nhẹ: "Cũng có thể."
Địch Lam bắt đầu thấy khó hiểu: "Tại sao vậy?"
"Vì có những người chỉ muốn có một người bạn đồng hành để thời gian trôi qua, chẳng cần biết là thích đến đâu." Du Chân sắp xếp lại những chiếc cốc, tháo tạp dề: "Nhưng anh lại nghĩ tình yêu là mù quáng, phải nghiêm túc một chút, phải có trách nhiệm với bản thân và người khác."
Địch Lam nhìn Du Chân đi ra khỏi quầy bar, đưa dây dắt cho Du Chân, ý bảo hắn phải nhanh chóng bắt lấy con mèo.
Rồi không quên trêu hắn: "Vậy đây là lý do anh không yêu đấy à?"
Du Chân im lặng một hồi lâu rồi gật đầu: "Có thể là như vậy."
"Vậy sau này thì sao?"
"Sau này sẽ có." Du Chân vuốt đầu con mèo lông xù, ôm nó lên.
Hai từ ấy khiến Địch Lam cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ nhưng lại xen lẫn chút chua xót.
Cậu không thể đợi được nữa để nói với Du Chân về tình cảm của mình nhưng mỗi lần lại bị những ám chỉ mơ hồ của Du Chân chặn lại. Hắn nói không muốn yêu đương nhưng lại nói "sẽ có" mà Địch Lam lại chưa bao giờ cảm thấy Du Chân muốn ở bên mình một cách rõ ràng. Dù trong nhiều khoảnh khắc, Địch Lam vẫn cảm thấy họ rất tâm đầu ý hợp.
Tình cảm mơ hồ thực sự là điều đau khổ nhất.
Có lúc nó đưa trái tim lên cao, nhẹ nhàng bay bổng, như thể đang tận hưởng giấc mơ đẹp nhất ở trên đỉnh thế giới nhưng ngay sau đó lại vô tình kéo trái tim trở lại, mọi thứ dừng lại ở vạch xuất phát, như thể chẳng có gì xảy ra.
"Ừ." Địch Lam đáp lại một cách chậm rãi, đi theo Du Chân, không chắc chắn mà hỏi hắn: "Anh thường là người chủ động tỏ tình à?"
Du Chân quay đầu, nhìn vẻ mặt của Địch Lam với chút nghi hoặc.
"Chưa bao giờ anh tỏ tình với ai cả."
Con mèo trong lòng Du Chân thò đầu ra, cười tươi và "meo" một tiếng, rất đáng yêu.
"Đi thôi." Hắn gọi: "Tắt đèn đi, đợi anh ở cửa một chút để anh thả mèo ra rồi sẽ đưa em về."
Địch Lam rất muốn nói "Không" nhưng cậu hít một hơi thật sâu rồi vẫn đồng ý. Cùng Du Chân bước ra ngoài, sau khi chờ một lúc ở dưới lầu, hắn đi ra với chiếc xe đạp của mình, bảo Địch Lam lên xe.
Địch Lam đã quen với việc ngồi như vậy nhưng hôm nay lại không nghiêng người như thường lệ mà ngồi ngay ngắn với một tư thế không thoải mái, vắt chân qua.
Khi mới bắt đầu, chiếc xe hơi rung lắc, đi được một đoạn rồi dần ổn định. Địch Lam mở tay ra, nắm lấy gió rồi lại nắm chặt yên xe, thi thoảng cùng Du Chân nói mấy câu.
"Thực ra tôi có thể tự đi xe đạp công cộng." Địch Lam nói: "Muộn rồi."
"Anh về cũng muộn mà—"
"Nhưng mà khác." Giọng Du Chân vì đang đạp xe nên hơi đứt quãng: "Cứ thấy em tự về nhà là anh không yên tâm, tàu điện ngầm, xe buýt hay là đi xe đạp, đều vậy cả."
Địch Lam muốn cười: "Có nguy hiểm gì đâu?"
Im lặng một lúc, Du Chân có vẻ như không muốn tiếp tục chủ đề này: "Em có hứng thú xem ban nhạc tập không?"
"Ừ?"
"Bọn anh có thuê một phòng tập." Du Chân nhắc đến ban nhạc thì không giấu nổi sự hứng thú: "Lần trước không phải em nói là muốn viết nhạc thì phải kiên trì viết mãi sao, gần đây anh có chút cảm hứng nên đã nghĩ sơ qua một chút. Hẹn thời gian với Ương Kim rồi, mấy ngày nữa Giang Phóng nghỉ phép, thầy Tống cũng bắt đầu nghỉ hè, định là sẽ tập luyện."
"Wow!" Địch Lam nhận được lời mời, vui mừng cực kỳ: "Tôi có thể đi không? Lúc nào?"
Hắn nói: "Khi nào em rảnh."
Chưa kịp nghĩ nhiều về lời nói của Du Chân, chiếc xe đạp đột ngột rẽ trái, như thể bị trượt, hắn phanh gấp. Địch Lam đang định hỏi lại thì bất giác thốt ra một tiếng, kết thúc câu hỏi bằng một âm thanh ngắn, âm điệu hơi ngẩng lên: "Á!—"
Theo phản cậu xạ ngay lập tức ôm chặt lấy eo của Du Chân.
Khi lấy lại được tinh thần,cậu lại không muốn buông ra, Địch Lam đành giả vờ ngơ ngác, không nói gì nữa.
Cậu không thấy Du Chân lúc đó đã cong khóe mắt mỉm cười.
Một tiếng chuông xe trong trẻo vang lên, con đường vắng lặng dưới những cây hương đào rợp bóng, đèn sáng trong các tòa nhà thỉnh thoảng lóe lên, như những vầng trăng mờ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, lấp lánh.