Quốc Lộ Nhiệt Đới - Lâm Tử Luật

Chương 45

4 giờ sáng, Địch Lam vẫn chưa ngủ được.

Cậu dùng chăn che nửa khuôn mặt, nằm quay về phía cửa sổ, giữa khe hở của chăn có ánh đèn đường le lói chiếu vào khiến cả căn phòng mờ mịt nhưng không hề tối tăm, ánh sáng vừa đủ để đưa cậu vào giấc ngủ. Cậu nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu, lại một lần nữa lật người.

Trên đôi mắt vẫn còn dư âm của sự run rẩy nhẹ khi Du Chân hôn cậu, do căng thẳng.

Địch Lam đưa tay lên, vuốt nhẹ lên mi mắt, ngón tay chạm xuống môi, dừng lại một lúc, như thể bị cái gì đó nóng bỏng đụng vào, lại vội vã rụt tay lại. Cậu cảm thấy bứt rứt, liền trùm chăn lên đầu, cố nhịn nhưng cuối cùng không chịu được nữa.

"Á—" Cậu muốn hét lên nhưng trời đã khuya nên chỉ có thể cố gắng giữ giọng nhỏ lại: "Cái quái gì vậy?!"

Hoàn toàn không giống những gì Địch Lam tưởng tượng!

Cảm giác như cả đêm này đã bị ai đó bỏ bùa, mọi thứ mất kiểm soát và cứ thế lao về phía kết quả tốt nhất, vừa ngã nhào vừa tiến lên.

Khi cậu hôn trộm Du Chân, cảm giác không đúng chút nào, chỉ nhìn vào hàng mi của Du Chân thôi mà cơ thể đã hành động trước lý trí, phản xạ có điều kiện khi ấy của Địch Lam là cứ giả vờ ngây ngô, cố tình biến nó thành chỉ chạm nhẹ bằng ngón tay, cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn cái cớ: "Trên mặt anh dính bụi." chỉ để chờ phản ứng của Du Chân và cho đến lúc đó, Địch Lam vẫn nghĩ Du Chân sẽ không để bụng chuyện này.

Nhưng mọi thứ không như cậu nghĩ đó là lần đầu tiên Du Chân không nói gì mà đột nhiên ôm chặt cậu.

Ngay sau đó, khi Địch Lam mở miệng định nói một câu hoàn chỉnh, Du Chân lùi lại một chút, nhiệt độ của nụ hôn lập tức tan biến, hắn mang theo sự bất an liền rút tay ra.

Tiếng guitar trong loa đột ngột vang lên cao vút như tiếng chuông báo động.

Địch Lam lập tức giật mình ngả người ra sau, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc xa thêm.
Họ im lặng từ chối nhìn nhau, giữa tiếng nhạc rock ầm ĩ, quyết tâm trở thành hai bức tượng tĩnh lặng.

"Chút nữa..." Du Chân phá vỡ sự yên lặng nhưng giọng hắn quá nhỏ, Địch Lam suýt không nghe rõ, chỉ thấy một tia sáng nhỏ trong mắt hắn liên tục lay động.

Địch Lam tiến lại gần hắn: "Hử?"

Du Chân lại co vai, khép môi lại, ánh mắt hắn dường như đang trải qua một trận động đất khủng khiếp. Thỉnh thoảng hắn nhìn Địch Lam nhưng phần lớn thời gian ánh mắt không thể tập trung.

"Chút nữa là sao?" Địch Lam hỏi.

Du Chân ngẩn ra, như một phản xạ có điều kiện: "Chút nữa đi về nhà anh nhé?"

Địch Lam: "...Hả?"

Cuối cùng Ương Kim đã giải cứu sự ngượng ngùng kỳ lạ này, cô mang theo hai chai bia bước lại gần, ánh sáng quá mờ, không rõ hành động của họ, cô lắc lắc chai bia: "Uống chút không? Uống thử bia này xem, lạnh lắm, ngon đấy!"

Du Chân giật lấy chai bia, uống như uống nước, tu một hơi hết 1/3 chai.

Buổi biểu diễn kết thúc suôn sẻ nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ chơi đến khuya. Ương Kim và Giang Phóng có con và em nhỏ cần phải chăm sóc, Tống Nguyên Nguyên dù không có chuyện gì nhưng thấy Du Chân rõ ràng có tâm sự nên anh ta cũng không còn hứng thú, uống vài ly xong, cả nhóm hẹn gặp nhau vào ngày mai ở phòng tập, rồi về nhà.

Địch Lam từ đầu đến cuối đều đi theo Du Chân, đi sát bên hắn, cho đến khi họ cùng nhau bước vào tòa nhà nơi Du Chân ở.

Cánh cửa sắt đóng sầm lại sau lưng họ, bóng đổ từ những thanh sắt cửa sổ tạo ra những vệt sáng chéo trên nền bê tông. Địch Lam có cảm giác lạ như thể cậu bị nhốt trong một chiếc lồng, trong không gian chật hẹp ấy, cậu chỉ nhìn thấy Du Chân.

Lên tầng, Du Chân xoay chìa khóa mở cửa, không từ chối việc Địch Lam đột ngột bước vào nhà hắn đêm nay.

Lối vào không bật đèn, ánh sáng yếu từ cửa sổ phòng khách vẽ lên bóng đêm mờ mờ.

Địch Lam cúi đầu thay dép, rời xa âm thanh của guitar, bass, trống, tiếng hát, tiếng ồn và tiếng trò chuyện trong Zone, tiếng chuông xe đạp vang lên khi xe lướt qua, tai cậu đột ngột trở nên trống rỗng, thân thể như tách rời khỏi linh hồn. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cửa chống trộm đóng lại, khóa cạch, trái tim cậu cũng theo đó đập mạnh.

Chưa nói gì với Du Chân, cậu đã đứng ở đây, chỉ vì câu nói "Chút nữa về nhà tôi nhé" — cậu chưa từng nghĩ đến việc từ chối, thậm chí không suy nghĩ mà đi theo Du Chân.

Nếu mà đổi giới tính, có lẽ hành động này đã là hơi táo bạo.

Nhưng nếu Du Chân chuẩn bị làm gì đó thì sao...

"Tôi thích anh không phải quá lâu." Địch Lam tự nhủ: "Nhưng cũng không phải thiếu kiềm chế."

Một lúc sau, cậu mới tìm được đôi dép, khi Địch Lam gắng gượng đứng lên, trước mắt cậu loang loáng, vị chua đắng của nước có ga trào lên từ lưỡi, cậu cảm thấy có bàn tay ôm lấy sau lưng, Du Chân áp sát vào người cậu, không chút do dự kéo cậu vào lòng.

Khi quay lại, cậu vẫn còn rất mơ màng, ngay sau đó, Du Chân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cậu lần nữa, có phần mạnh mẽ.

Không phải hôn lên mắt.

Du Chân hôn lên đôi môi đang run rẩy của cậu.

Lông mi cậu rung động như đôi cánh bướm vỗ, mí mắt và mi mắt của cậu bị cơn rung động nhanh chóng khơi gợi, cảm giác hơi ngứa. Sự chú ý của cậu phân tán, có lúc là đôi môi mềm mại của Du Chân áp lên, có lúc là bàn tay ôm lấy eo cậu dường như đang rất căng thẳng.

Nụ hôn đầu tiên của Địch Lam mang theo vị rượu, hơi đắng, xen lẫn một chút chát.

Không có nhạc lãng mạn, cũng không có bầu không khí mơ màng nào được chuẩn bị trước, chỉ là đột ngột và tự nhiên, thân mật và quyến luyến, Du Chân chậm rãi và kiên trì xâm nhập. Hắn áp môi vào môi Địch Lam, cọ xát điên cuồng như một con chó con, không lý lẽ, khi răng nanh vẽ qua khóe môi đau nhói, ngay lập tức lại bị tiếng tim đập mạnh mẽ khi ở gần che lấp.

Bàn tay ôm eo Địch Lam di chuyển lên, động tác cúi xuống trân trọng nâng cậu lên, Địch Lam như một giọt mưa được những đám mây mềm mại nâng niu.

Những nụ hôn vội vã, không thuần thục nhưng lại hết sức quấn quýt.

Khi cậu mở mắt, nhìn thấy lông mi Du Chân khẽ rung lên, cậu không kịp nghĩ xem liệu Du Chân có nhìn thấy cậu không, hay là đang ghi nhớ mọi biểu cảm của cậu, bất giác nhíu mày.

"Ưm..."

Một âm thanh ngắn ngắt vang lên trong cổ họng cậu, vô cùng lạ lẫm, như thể đó không phải là âm thanh của chính mình. Chưa kịp suy nghĩ thêm, Du Chân đã nắm lấy sau gáy cậu.

Hành động này làm Địch Lam nhớ đến ông chủ Du.

Khi Địch Lam dần dần cảm nhận được niềm vui từ nụ hôn, cậu cũng ôm lấy Du Chân. Cử chỉ này giống như một sự khích lệ nhưng khi đầu lưỡi thử dò tìm khe môi của Du Chân, ĐịchLam bất ngờ bị giật mình, theo phản xạ mà cậu đẩy Du Chân ra một cái.

Tất cả những cảm xúc ngọt ngào đều biến mất, giọt mưa ấy lập tức bị bốc hơi.

"...Tôi không ổn lắm." Địch Lam thì thầm, giọng khàn khàn.

Du Chân chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mái tóc ngắn lộn xộn, như thể hắn đang cười: "Vậy chỉ hôm nay thôi nhưng anh nghĩ sau này em sẽ thích."

Địch Lam: "Vậy... sau này nói sau."

"Tối nay vẫn ngủ một mình à?"

"Ừ." Địch Lam nói: "Chúc ngủ ngon."

Du Chân lặng lẽ hôn lên trán cậu một lần nữa, đưa cậu đến cửa phòng ngủ.

Khi đóng cửa, cậi rất lúng túng, cho đến khi không còn tiếng động ngoài cửa, Địch Lam mới vội vàng chạy ra tắm. Cậu nghĩ rằng sau một loạt cảm xúc thay đổi lớn sẽ dễ dàng ngủ được nhưng rồi lại bị mất ngủ.

Cảm giác điện giật ở lưng vẫn lan tỏa đến bây giờ, cảm giác môi bị hôn đã không còn nhớ rõ.

Nhưng Địch Lam đột nhiên nhận ra vấn đề.

...Họ không phải đáng lẽ nên thổ lộ tình cảm với nhau sao?

Tại sao sau nụ hôn lại chẳng có gì xảy ra nữa?

Liệu việc từ chối Du Chân có khiến cậu trở nên quá lạnh lùng không, như thể đã phá vỡ tất cả kế hoạch của Du Chân nên mới không còn gì để nói? Nếu không, liệu họ có đang yêu đương không?

Nhưng tại sao hôn môi lại còn phải liế.m nữa—

Quá kỳ lạ!

Sau vài giờ suy nghĩ lung tung, tinh thần Địch Lam bừng tỉnh, đầu óc tràn ngập những câu hỏi không lời giải, cứ như đang làm bài toán, cậu đang khám phá những điều chưa biết. Nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu.

Thân thể kiệt quệ, các suy đoán trong đầu cứ đan xen nhau, vẫn chưa thể tìm ra đáp án và rồi chìm vào giấc ngủ. Thậm chí còn không mơ một giấc mơ, Địch Lam lại tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa.

"Cái gì..." Địch Lam lẩm bẩm, vén chăn che đầu lên.

Du Chân gọi từ ngoài tường: "Dậy chưa?"

Ngay lập tức cậu nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, cùng với một đống những điều chưa giải quyết, Địch Lam ngồi dậy: "Dậy rồi—"

"Vậy anh vào nhé."

Ánh sáng buổi sáng cùng với Du Chân tràn vào phòng ngủ nhỏ, chiếm lấy tầm nhìn của cậu, thế giới đột nhiên trở nên bừng sáng. Địch Lam hơi chóng mặt một lúc, dùng tay che mắt rồi lại bỏ tay ra, lúc đó Du Chân đã đứng cạnh cửa sổ của cậu.

Cầm một cốc thủy tinh, Du Chân đặt lên bàn đầu giường: "Nước ấm."

"À."

"Em muốn ăn gì cho bữa sáng?"

Địch Lam không đáp lại câu hỏi: "...Du Chân."

Bị gọi rõ tên như vậy chắc hẳn đã quen nhưng Du Chân vẫn cảm thấy không thoải mái: "Ừ."

"Anh hôn em một cái đi."

"Hả?"

"Chỉ cần hôn em một cái nữa."

Khi Địch Lam nói những lời này, đầu cậu ngẩng lên, trong lòng ôm một đống chăn, tóc rối bù xù, gương mặt đẹp trai nhưng vì mới thức dậy nên hơi sưng, trông còn tròn trịa hơn bình thường. Cậu lúc này trông như một con mèo, ngủ không đàng hoàng nhưng đôi mắt vẫn to và sáng, ánh nhìn tập trung, giọng nói lười biếng nhưng có chút dễ bảo.

Cứ như thể cả người cậu đều ngập trong một thứ siro ngọt ngào, không quá ngấy, ngọt ngào đến mức có thể nổi bọt.

Du Chân đưa tay sửa lại chiếc cúc áo lệch.

Rồi hắn khéo léo từ chối yêu cầu của Địch Lam.

"...Không."

Địch Lam: "..."

"Em chưa đánh răng."

Địch Lam: "..."

Địch Lam tức giận nhấc gối lên ném vào khuôn mặt đẹp trai của Du Chân.

Cuối cùng cậu cũng đi đánh răng, trong miệng toàn là vị chanh. Khi ngồi lại vào bàn ăn, Địch Lam hoàn toàn không còn đòi hôn nữa. Cậu im lặng cắn một miếng trứng chiên lòng đào, ăn một cách giận dữ như thể đó là khuôn mặt của Du Chân.

"Em tắm lúc nào vào tối qua vậy?" Du Chân hỏi, vừa bưng bát mì xương sườn đến trước mặt Địch Lam.

Địch Lam càng thêm im lặng.

Nhưng vì câu "cho người ta ăn thì đừng có nói lời thừa", Địch Lam đành phải tức giận trộn mì mạnh tay.

Tính cách như nhím con bỗng xuất hiện, Địch Lam từ chối giao tiếp, Du Chân có lẽ cũng nhận ra vấn đề. Hắn gãi đầu, di chuyển ghế qua, lại gắp thêm mấy miếng sườn cho vào bát cậu.

Tuy nhiên chỉ nhận lại một ánh mắt khinh khỉnh, Địch Lam thô lỗ nói: "Không cần!"

"Thế đổi ảnh đôi đi?"

Du Chân vừa nói xong, thấy động tác ăn mì của Địch Lam rõ ràng dừng lại một chút.

"Bài hát hôm qua anh hát... mọi người đều nói thế, nhưng anh không muốn giống họ." Du Chân bắt đầu, lời nói của hắn trở nên khó nói khi đây là lần đầu chủ động tỏ tình: "Bài hát đó có phiên bản tiếng Trung, nếu em muốn nghe thì anh có thể hát lại nhưng mà hát không có nhạc nền chắc sẽ rất tệ."

"Em thấy hôm nay anh nói chuyện cứ vòng vo mãi." Địch Lam nói nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn nhiều.

Du Chân "Ừ" một tiếng: "... Thật sao."

"Anh lo lắng cái gì vậy?"

"Cảm giác rất khó nói."

Địch Lam nhả một miếng sườn: "Thật sự khó à?"

"......"

Hắn là kiểu người hành động nhiều hơn lời nói, sống 25 năm rồi cũng chưa coi chuyện yêu đương là điều quan trọng trong cuộc đời. Du Chân có rất nhiều ước mơ, cũng làm nhiều quyết định liều lĩnh nhưng với tình yêu hắn luôn thận trọng, luôn chuẩn bị cho cãi nhau, chia tay và xa cách rồi tự nhủ rằng không yêu đương sẽ ít phiền phức hơn.

Sau khi tự nhủ với những suy nghĩ như vậy quá lâu, khi đối mặt với sự rung động hiếm có như cây sắt đâm chồi, Du Chân đầu tiên là nghi ngờ rồi tin tưởng, cuối cùng liệt kê lý do, biến một cơn xúc động muốn gần gũi thành dũng khí để hôn nhau nhiều lần.

Tuy nhiên sự can đảm lại sẽ cạn kiệt, việc nói "anh thích em" trở nên khó khăn, Du Chân cảm giác như bị siết cổ.

"Địch Lam..."

"Du Chân, từ lần đầu gặp cậu, em đã thích anh rồi." Địch Lam nói, giọng điệu cậu kiên quyết như đang thề: "Mặc dù thực ra đó là lần thứ ba em gặp anh nhưng em chắc chắn là mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Tàu hỏa xanh lao nhanh trên cao nguyên Tây Tạng, em cùng anh ngắm một chiếc cầu vồng, mãi mãi không quên.

"Anh nói: 'Mong Địch Lam khỏe mạnh, hạnh phúc,' lúc đó em đã nghĩ làm sao có thể có người tốt như thế? Sau đó anh dẫn em đi chơi ở Lhasa, xem tranh luận, leo núi, lái xe máy, chơi đàn guitar trong quán rượu... đi xem hoa đào, lúc chúng ta đứng nhìn dãy núi dưới ánh mặt trời, anh nói em có thể ước nguyện."

"......"

"Ước nguyện của em là Du Chân sẽ gặp may mắn suốt cả năm, nếu có thể cùng em thì càng tuyệt vời."

Địch Lam nói xong, một tay chống lên bàn, nghiêng đầu lại gần hắn: "Anh thấy không, không khó đâu. Vì em rất rất mong chờ lời 'anh thích em' từ anh."

Lớp kính bao bọc suốt bao năm của Du Chân vỡ vụn, mảnh kính rơi đầy, ánh sáng mặt trời chiếu lên, cả thế giới như biến thành cầu vồng.

Nhẹ nhõm thở ra, Du Chân đưa tay ra, mở lòng bàn tay hướng về Địch Lam.

"Ừ, anh thích em, anh rất thích em." Du Chân nói, nhìn Địch Lam ngơ ngác đặt tay lên lòng bàn tay hắn: "Tối qua anh thật sự muốn nói với em rằng nếu chúng ta ở bên nhau thì thật tốt."

"Đã hứa rồi." Địch Lam nói, giọng điệu kiêu ngạo.

Cửa sổ hướng về phía Đông, ánh sáng cam tỏa ra, cả bầu trời đều mang hương vị của cam.

"Vậy đổi ảnh đôi đi?"

"... Ưm, không cần đâu."

"Anh rất muốn đổi! Anh chưa dùng ảnh đôi bao giờ!"

Địch Lam: "......"

Địch Lam: "Quá trẻ con rồi."

Du Chân: QAQ

Lời của editor: Cuối cùng sau bao nhiêu lâu thì hai đứa đã chính thức về bên nhau, hehehehe. Tung bông ăn mừng.

Bình Luận (0)
Comment