Khi bước ra khỏi ga tàu, bầu trời ngập trong ánh hoàng hôn rực rỡ, sắc màu dần nhạt đi khi kéo dài về thung lũng phía đông, nơi ấy có thể lờ mờ thấy được mặt trời ở phía đối diện đang lặn xuống. Những bức tường của các tòa nhà quay về hướng tây như được sơn một lớp màu cam đỏ ấm áp tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu đã được thiên nhiên sắp đặt một cách tinh tế và có chủ ý.
Cậu đứng sát vào bức tường, trên lưng đeo một chiếc balo, đang lặng lẽ lắng nghe người ở đầu dây bên kia giải thích.
"...Vậy nên tình hình là thế đấy. Hôm qua anh phải xoay sở đến tận bốn, năm giờ sáng mới được đi ngủ." Giọng Lý Phi Mộc yếu ớt, rõ ràng đã kiệt sức: "Lẽ ra tài xế sẽ đến đón em nhưng giờ anh ta không đi được nữa rồi."
Địch Lam: "À."
"Em còn tiền không? Hay là tìm một khách sạn ở Lhasa nghỉ tạm một đêm...?" Giọng anh ta nhỏ dần, không giấu nổi sự áy náy: "Thật sự anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..."
Lý Phi Mộc là anh họ của Địch Lam, cũng chính là người đầu tiên khuyên cậu đến Tây Tạng du lịch cho khuây khoả đầu óc. Vì vậy không đời nào anh ta có gan bỏ mặc cậu, ban đầu Lý Phi Mộc đã sắp xếp hai phương án, nghĩ rằng như vậy sẽ không có sơ suất nào xảy ra nhưng không ngờ đến phút chót cả hai phương án ấy đều thất bại.
Lúc đầu Lý Phi Mộc định tự mình đến Lhasa đón Địch Lam nhưng đột nhiên trường học gặp vài vấn đề liên quan đến việc tuyển sinh, lại còn có học sinh cần đến thăm nhà gấp, nếu không đến sẽ ảnh hưởng tới việc nhập học năm sau. Anh ta đành phải giải quyết công việc ở trường học trước, hận mình không thể phân thân ra để tới đón cậu.
Sau đó, anh ta nghe nói trong làng có một người dân tộc Tạng dự định sẽ lên Lhasa lấy hàng, vừa hay đúng ngay thời gian cần đón Địch Lam, Lý Phi Mộc liền vội vàng chạy đến nhờ vả. Người đó đồng ý ngay không chút do dự. Nghĩ rằng lần này chắc chắn không có vấn đề gì nhưng ai ngờ sát ngày xuất phát, người đó bỗng dưng đổ bệnh, bây giờ vẫn còn đang nằm viện, chưa biết khi nào mới khỏe lại, chuyện đi Lhasa tất nhiên cũng tan tành thành mây khói.
Địch Lam đã đến Lhasa rồi, Lý Phi Mộc đành cắn răng nói ra hết mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì để xảy ra tình huống này.
Ở đầu dây bên kia, Địch Lam im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: "Em biết rồi."
"Xin lỗi nhé, Tiểu Lam." Lý Phi Mộc trầm mặc một lát, anh ta biết mình có lỗi liền nghĩ cách cho cậu: "Hay là em cứ tìm tạm một khách sạn để nghỉ ngơi trước? Ngày mai còn có chuyến tàu cao tốc từ Lhasa đến Lâm Chi..."
"Thôi không cần đâu." Địch Lam không hề do dự mà ngắt lời anh ta: "Em định sẽ ở Lhasa chơi vài ngày, anh cứ lo việc của anh đi."
Lý Phi Mộc: "Thế làm sao mà được!"
Địch Lam: "...Chẳng phải anh đang bận à?"
"Nhưng anh cũng không yên tâm để em một mình ở Lhasa. Lần đầu đến nơi xa lạ ngộ nhỡ bị lừa thì sao? Rồi nếu bị ốm hay gặp người xấu thì sao?" Lý Phi Mộc bắt đầu cằn nhằn y như một người mẹ: "Không được, lát nữa anh sẽ gửi cho em số liên lạc của một nhà nghỉ mà anh quen, em đến đó ở đi. Sáng mai anh sẽ—"
"Anh Phi, em đã nói là không cần." Địch Lam nhấn mạnh giọng: "Không cần."
Lý Phi Mộc: "..."
"Lần đầu em đến đây nếu anh bận thì em tự biết sắp xếp thời gian." Địch Lam ngược lại còn giảng đạo lý cho anh ta: "Lhasa có bao nhiêu điểm du lịch, nghỉ ngơi xong em sẽ bắt tàu cao tốc đi sau."
Một lúc lâu sau, Lý Phi Mộc mới sững sờ hỏi: "Thế... em định đi đâu chơi?"
"Chùa Đại Chiêu, Tiểu Chiêu, cung điện Potala, công viên Norbulingka, xem bản đồ rồi tra thêm thông tin." Địch Lam hờ hững đáp: "Được chưa? Đừng xem em như trẻ con nữa, có vấn đề gì em sẽ tự biết gọi điện cho anh."
"...Ừ."
"Dù gì Lhasa cũng là thành phố lớn, đừng có lo lắng thái quá."
Nghe giọng điệu của cậu có vẻ đã không còn là một chàng trai từng thu mình trong bóng tối ở nơi quê nhà nữa, Lý Phi Mộc cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Giọng anh ta cũng dịu lại: "Được rồi, nghe lời em vậy."
"Ừm."
"Nhưng nhớ phải chú ý an toàn, nếu thấy không khỏe thì phải đi bệnh viện ngay, cao nguyên không giống như ở nhà đâu... À đúng rồi, sau này có dự định gì thì nhất định phải bàn bạc với anh trước."
Địch Lam gật đầu rồi nhận ra Lý Phi Mộc không nhìn thấy, bèn đáp: "Ừm."
"Còn nữa nhớ gọi điện báo bình an cho cô em." Lý Phi Mộc ngập ngừng một chút, chỉ nói: "Bà ấy lo cho em lắm."
"...Em biết rồi."
Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc, Địch Lam ngửa đầu, thở dài trước bầu trời ngày càng thẫm màu của hoàng hôn.
Bên ngoài cổng ra của ga tàu là một khung cảnh hỗn loạn. Tài xế xe du lịch, tài xế xe buýt đang chen chúc lẫn nhau để giành giật khách, xe cộ tắc nghẽn bởi người đến người đi, người qua người lại. Những hành khách vừa trải qua chuyến đi dài hoặc là mang vẻ mặt mệt mỏi hoặc là tràn đầy phấn khích vì đã đặt chân đến một địa điểm mới. Một nhóm sinh viên trẻ túm năm tụm ba, ríu rít như đàn chim nhỏ, dù cách xa mấy mét nhưng vẫn có thể nghe rõ họ đang bàn tán về chuyến du lịch tốt nghiệp.
Địch Lam nghiêng đầu nhìn dòng xe tấp nập, bỗng có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Cậu thực sự đã đến Lhasa rồi.
Nhưng lại không gặp được ai quen thuộc.
... Không đúng, cũng không hẳn.
Cách đó nửa mét, Địch Lam nhìn thấy rõ một gương mặt đẹp trai đến mức quá nổi bật.
"Bắt lấy này!" Du Chân ném cho cậu một chai nước khoáng.
Địch Lam vội vàng bắt lấy, xác nhận đúng là Du Chân thì ngoài nét kinh ngạc còn có một chút vui mừng. Cảm xúc hiện lên rõ lên trên gương mặt cậu, niềm vui không thể che giấu, ánh lên cả trong đáy mắt: "Anh vẫn chưa đi à?"
"Ừ, định chờ có người đến đón cậu rồi mới đi."
Địch Lam vừa uống nước, nghe được câu nói này thì suýt sặc: "Khụ khụ..."
Một câu "Tại sao" mắc kẹt nơi đầu lưỡi nhưng cậu cảm thấy mình đã có đáp án. Chắc chắn Du Chân sẽ trả lời rằng: "Vì lo cho cậu." nhưng nếu tiếp tục hỏi sâu hơn, kiểu gì cũng sẽ khiến cho cả hai cùng lúng túng. Chẳng lẽ cậu bắt hắn phải nói ra những lý do như: "Vì cậu chỉ có một mình", "Vì cậu còn nhỏ", "Vì chúng ta dù sao cũng là đồng hương"...
Hay là: "Vì cậu là người hâm mộ nhạc của tôi"?
Địch Lam vốn không muốn nghe câu trả lời ấy. Nếu nghe rồi, cậu sẽ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên một chỗ. Những ranh giới mơ hồ sẽ ngày càng trở nên rõ ràng, vị trí của cậu cũng sẽ được xác định chính xác nhưng cậu không hài lòng với điều đó.
Cậu chẳng hiểu gì về nhạc rock, cũng không phân biệt được giữa cà phê Blue Mountain và Yirgacheffe và càng không cần sự thương hại của Du Chân.
Cậu chỉ muốn... đứng gần bên Du Chân hơn một chút, gần thêm một chút nữa.
Thấy Địch Lam bị sặc nước, mặt đỏ bừng, Du Chân liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng giúp cậu thuận khí: "Uống chậm thôi, đừng vội. À mà, người đến đón cậu đâu?"
Địch Lam đáp: "À... Lúc trước anh họ tôi nói sẽ đến đón nhưng giờ anh ấy bận rồi nên tôi bảo thôi khỏi."
Cậu nói rất bình thản nhưng Du Chân lại cau mày: "Không phải anh họ cậu đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?"
"Có chút trục trặc." Địch Lam vừa nói vừa xoay xoay nắp chai trong tay một cách vô thức, cậu để ngón tay chạm vào những đường vặn trên nắp tạo ra cảm giác ma sát lặp đi lặp lại: "Anh ấy đang dạy học ở một trường tiểu học trong làng ở Lâm Chi. Lúc trước thấy tôi cứ u ám mãi, anh ấy khuyên tôi đến đó ở vài tháng, đợi hết học kỳ rồi cùng về...Tôi cũng đồng ý rồi, vốn cũng không định ở lại Lhasa lâu."
"Vậy bây giờ cậu định thế nào?"
"Chưa có ý định gì." Địch Lam khẽ cười như đang tự giễu: "Bất ngờ quá, tự dưng lại rảnh hẳn ra."
Những tiếng ồn ào, những lời nói hỗn tạp, một môi trường hoàn toàn xa lạ. Dù bầu trời Lhasa đã ngả tối, nó vẫn trong vắt đến mức khó mà nhìn thẳng được. Những tiếng chào mời khách mua hàng của người bán rong vang lên không ngớt. Trong túi cậu vẫn còn khá nhiều tiền mặt, nếu đến năm phút nữa vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, Định Lam sẽ tự đưa ra một lựa chọn hợp lý dù là bắt taxi hay đi xe buýt đều được.
Cậu sè vào trung tâm thành phố, tìm một khách sạn có đánh giá tốt, môi trường ổn một chút, ngủ lại một đêm. Sau đó mua vé tàu cao tốc đến Lâm Chi vào ngày hôm sau rời khỏi nơi này.
Theo như những gì cậu hiểu về Du Chân, việc cậu nói những lời kia vốn không cần dùng đến quá nhiều dũng khí nhưng Địch Lam không chắc liệu ẩn ý trong câu nói đó có đủ rõ ràng để hắn nhận ra hay không. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Du Chân, cậu không dám để cho đối phương thấy được sự mong đợi quá mức lộ liễu của mình, càng không muốn cứ thế mà nói lời tạm biệt.
Gặp được Du Chân chẳng hề khó.
Khó là làm sao để Du Chân nhớ đến cậu.
Một cơn gió đột ngột cuốn qua đám đông. Cách đó không xa có một cô gái hét lên khi chiếc mũ rộng vành của mình bị thổi bay, cô vội vã xách túi chạy đuổi theo. Nhiệt độ cũng theo làn gió hạ xuống nhanh chóng, màn đêm dường như ập đến ngay tức khắc.
Hoàng hôn đỏ thẫm từng chút một bị màn đêm tối đen nuốt chửng. Ở phía đông, ánh trăng bạc bắt đầu le lói giữa những kẽ núi,.
"Đi thôi?"
Giọng nói của Du Chân bị gió cuốn đi, Địch Lam nghe không rõ: "Hả?"
"Tôi bảo là đi thôi!" Du Chân nâng giọng, cố tình kéo dài âm cuối, nói xong chính hắn cũng không nhịn được mà bật cười: "Hay cậu còn định đứng đây đợi ai nữa? Giống như đợi một con thuyền ở ga tàu hoả hả?"
"Nhưng tôi..."
"Đi xe buýt vào trung tâm, tôi đã đặt khách sạn rồi, ngay gần chùa Tiểu Chiêu." Hắn nói đến đây rồi mà Địch Lam vẫn chưa chịu rời đi, Du Chân dứt khoát ra tay, nắm lấy quai balo của cậu kéo về phía trạm xe: "Nhanh lên, nhanh lên, đến khách sạn rồi tính tiếp, hôm nay cứ ở với tôi đã."
Chữ "được" vừa thốt ra, Địch Lam đã bị kéo lùi vài bước, suýt nữa thì vấp ngã may mà Du Chân phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy cậu.
Lòng bàn tay hắn chạm vào sau gáy cậu, nhiệt độ nơi đó nóng bừng lên, cảm giác thiếu oxy do cao nguyên dường như cũng đột nhiên nặng hơn nhưng chỉ trong chớp mắt cảm giác đó liền tan biến. Địch Lam cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng tháo balo xuống rồi ôm vào lòng.
Ngẩng đầu lên, ở một khoảng cách gần trong gang tấc ánh mắt của Du Chân trở nên dịu dàng như tuyết đang tan chảy vào đại dương ở độ cao 4000 mét.
Địch Lam ôm lấy balo, chạy vài bước mới đuổi kịp hắn rồi cùng sóng vai đi về phía trước.
Trên chuyến xe buýt số 1, Địch Lam thò tay vào túi, lấy ra hai đồng xu, nhanh nhảu bỏ vào hộp vé trước khi Du Chân kịp làm gì. Tiếng va chạm kim loại vang lên lanh lảnh, theo phản xạ cậu liếc nhìn Du Chân.
Du Chân dùng chai nước khoáng chưa uống hết chạm nhẹ vào má cậu, lành lạnh: "Cảm ơn nhé."
Biết rõ đây chỉ là một hành động tùy ý nhưng Địch Lam vẫn quay đầu đi, mấp máy môi hồi lâu, mãi vẫn không thể thốt ra được câu "Không có gì".
Mãi đến tám giờ tối, Tây Tạng vẫn chưa hoàn toàn chìm vào bóng đêm, điều này vào mùa hè lại càng trở nên rõ rệt hơn, chuyến xe buýt cuối cùng vẫn hoạt động đến chín giờ rưỡi. Ban đầu xe khá đông người, Du Chân đề nghị đợi chuyến sau nhưng chờ tới chờ lui đến khi lên xe rồi vẫn chỉ có thể đứng.
"Hình như cũng chẳng khác gì mấy." Địch Lam giữ nguyên tư thế đeo balo trước ngực: "So với lúc nãy, cũng đâu có vơi đi bao nhiêu người."
"Xem ra cậu đã quen với phản ứng cao nguyên rồi."
"Hả..." Địch Lam chưa kịp hiểu.
"So với lúc trên tàu, bây giờ cậu còn có sức trêu tôi." Du Chân nắm lấy tay vịn treo trên cao, ánh mắt cụp xuống nhìn Địch Lam, không cười nữa.
Địch Lam: "..."
Nhận ra cậu hơi căng thẳng, Du Chân im lặng, khóe mắt lại nhẹ nhàng cong lên.
Địch Lam lúng túng đưa tay quẹt mũi, lúc này mới nhận ra tâm trạng mình dường như đang vô thức phấn chấn hẳn lên. Suốt dọc đường cứ nhịp chân nhẹ nhàng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa. Ánh mắt cậu né tránh Du Chân, giả vờ chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhưng đến cuối cùng lại bất giác dừng lại trên hình ảnh phản chiếu của tấm kính.
Du Chân cao hơn cậu nửa cái đầu, hành khách chen chúc nhau như cá mòi trong hộp. Hắn đứng quay lưng về phía cửa sổ, một tay nắm lấy tay vịn, tư thế này vừa khéo vây Địch Lam trong khoảng không chật hẹp chưa đến nửa mét trước mặt mình.
Làn gió trong vắt cuốn đi mùi xăng dầu, buổi tối khá mát mẻ vậy mà nhịp tim lại giống như bị khóa chặt trong một mùa hè oi bức.
Chuyến xe rung lắc gần một tiếng đồng hồ, đến trạm Nhiệt Mộc Kỳ thì hoàng hôn chỉ còn sót lại vài vệt sáng vàng kim nhàn nhạt. Xa xa có những dãy núi trùng điệp quanh co như cánh tay của thần linh ôm lấy vùng đất thánh này.
Bảng chỉ dẫn giống hệt những nơi khác trên khắp cả nước cho biết cách đây vài trăm mét chính là chùa Tiểu Chiêu nổi tiếng. Những biển hiệu song ngữ Hán – Tạng sáng lên trong đêm, hai bên đường vẫn còn không ít cửa hàng đang mở cửa.
Du Chân gọi điện xác nhận lại thông tin đặt phòng, Địch Lam tụt lại phía sau không xa đang loay hoay mở một ứng dụng nào đó.
Chấm đỏ trong hộp thư đã được đọc. Khi đứng ở trạm xe buýt, bóng của cậu chồng lên bóng Du Chân dưới ánh chiều tà, cảm xúc trong lòng dâng trào trong khoảnh khắc ấy, giữa hư ảo và hiện thực hoàn toàn ăn khớp khiến Địch Lam gần như sinh ra ảo giác về sự đảo lộn thời gian.
Cậu ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Du Chân, khóe môi hiện lên một nụ cười tinh nghịch như vừa giấu được một bí mật nhỏ.
Địch Lam hít sâu một hơi thật dài.
R, tôi đã đến nơi. Phong cảnh không khác lắm so với những gì tôi tưởng tượng nhưng tôi nghĩ mình sẽ có chút thay đổi.
Chúc chúng ta đều gặp được những điều bất ngờ.
Hy vọng ngày hôm nay của anh thật vui vẻ.