Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1093

đầy tự tin với việc cố thủ thành Hạ Châu?

Hồ Tông Mậu hơi nghiêng người về phía trước hỏi:

- Không biết tiên sinh có hiểu binh pháp không?

- Chỉ biết một chút văn chương, chuyện binh pháp dốt đặc cán mai.

Hoàng Ngọc Đàm lập tức nói.

Hồ Tông Mậu cười ha ha:

- Vậy cũng khó trách. Nếu Hoàng tiên sinh hiểu binh pháp sẽ hiểu những gì bổn tướng nói không phải tự biên tự diễn. Nếu Hoàng tiên sinh không vội, bổn tướng có thể dẫn ngươi lên đầu thành xem xét một chút. Bổn tướng cả đời nghiên cứu thuật phòng thủ, thành Hạ Châu hôm nay đã được bổn tướng chế tạo phòng thủ kiên cố dựa theo quy tắc trong binh thư đảm bảo không có chút sơ hở.

Hoàng Ngọc Đàm khẽ vuốt cằm nói:

- Thì ra là thế, Hồ Tướng quân đã nói vậy ta cũng yên tâm.

- Yên tâm? – Hồ Tông Mậ nghi ngờ hỏi – Lời này của Hoàng tiên sinh là có ý gì?

- Thực ra lần này đến đây, Trương Tướng quân chỉ lo Hoàng Tướng quân không ngăn được. Bên phía Trương Tướng quân đang gom góp tích lũy lương thảo, lại chiêu mộ thêm quân sĩ, vì phòng bị Sở Hoan sẽ đánh Kim Châu trước, Trương Tướng quân lại bố trí phòng thủ thành phố cẩn thận.

Hồ Tông Mậu như cười như không:

- Đương nhiên bổn tướng biết bản lĩnh của Trương Thúc Nghiêm, nếu nói tới đấu tranh anh dũng thì ngài hẳn là một viên hổ tướng. Nhưng nói đến phòng thủ, hắc hắc…!

Lão không nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đương nhiên có ý nói bản lĩnh thủ thành của Trương Thúc Nghiêm còn xa không đuổi kịp Hồ Tông Mậu mình.

Hoàng Ngọc Đàm cười nhạt một tiếng, vuốt cằm nói:

- Hồ Tướng quân đã nói vậy, nhất định Trương Tướng quân sẽ vô cùng vui mừng. Trương Tướng quân chỉ lo lắng trước khi viện quân đến thành Hạ Châu đã bị hạ, như vậy, mưu đồ của Trương Tướng quân cũng hỏng.

- Mưu đồ?

Lời Hoàng Ngọc Đàm nói đương nhiên có ý ám chỉ Trương Thúc Nghiêm coi thường mình, lòng Hồ Tông Mậu hơi lạnh lại:

- Trương Thúc Nghiêm có thể có mưu đồ gì?

- Sở Hoan phát binh từ Sóc Tuyền, đường dài xâm nhập, lại thêm thời tiết ở Hạ Châu nhất định sẽ rơi vào tình trạng người hết sức ngựa hết hơi. Bọn họ vào đến thành Hạ Châu, vì lương thảo không đủ, đương nhiên sẽ không thể kéo dài, chỉ muốn có thể mau mau sớm đánh hạ thành Hạ Châu. Tướng quân phòng thủ thành phố nghiêm mật, một khi binh mã của Sở Hoan tấn công mãi không công được thành, đương nhiên sĩ khí sẽ uể oải, không còn ý chí chiến đấu.

Hồ Tông Mậu và Hà Khôi liếc nhau, nhíu mày hỏi:

- Hoàng tiên sinh, đến cùng Trương Thúc Nghiêm muốn làm gì?

- Thực ra mưu đồ của Trương Tướng quân rất đơn giản. Sở Hoan toàn lực đánh thành Hạ Châu, Hồ Tướng quân nhất định phải thủ vững. Trương Tướng quân sẽ nhanh hết sức có thể chạy đến giúp sức. Tới khi binh mã Sở Hoan người kiệt sức ngựa hết hơi, sĩ khí đê mê, Trương Tướng quân sẽ lĩnh suất đội ngũ bất ngờ tấn công. Khi đó, Hồ Tướng quân thủ chặt hành Hạ Châu, Trương Tướng quân suất lĩnh binh mã Kim Châu phân cao thấp cùng nhân mã Sở Hoan.

Hồ Tông Mậu “A” một tiếng, cười nói:

- Ngươi muốn nói, Trương Thúc Nghiêm muốn mang binh giết Sở Hoan trở tay không kịp?

- Đúng vậy. Hồ Tướng quân nghĩ thử, cho dù Sở Hoan không đánh được thành Hạ Châu, cuối cùng cũng chỉ quay về Sóc Tuyền, trung tâm Tây quan lại ở Sóc Tuyền, sau mọt thời gian hắn sẽ khôi phục nguyên khí. Ngược lại, bên phía Hạ Châu, sau trận đó, Tướng quân muốn bổ sung nguyên khí cũng không dễ dàng. Đã là như thế, nhất định phải nghĩ ra một cách làm một lần ăn cả đời, không thể để cho Hạ Châu bị Sở Hoan uy hiếp.

Hồ Tông Mậu vuốt chòm râu, ngưng mắt nhìn Hoàng Ngọc Đàm:

- Ngươi nói tiếp đi!

- Hồ Tướng quân cần phải hiểu rõ, phương pháp làm một lần ăn cả đời chính là khiến cho Sở Hoan có đi không có về. Lần này Sở Hoan xuất binh cơ hồ đã dồn hết tinh nhuệ, nếu tiêu diệt hết binh mã Sở Hoan ở Hạ Châu, sẽ giống như đẩy hắn xuống vạn trượng vực thẳm, hắn sẽ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi!

Hồ Tông Mậu vuốt vuốt râu cười ha hả:

- Bổn tướng đã hiểu, Trương Thúc Nghiêm xuất binh là vì muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giải quyết Sở Han, vĩnh tuyệt hậu hoạn?

- Đúng vậy. Cho nên lúc này Trương Tướng quân mới tập trung hết tinh nhuệ trong tay, thậm chí điều động cả kỵ binh vốn không nhiều, chính là để giết Sở Hoan trở tay không kịp, tiêu diệt sạch sẽ!

- Trương Tướng quân mang hết tất cả thủ hạ binh mã ra, chẳng lẽ không lo bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nấp sau lưng sao?

Hà Khôi hơi trầm ngâm, hỏi thử:

- Nếu dồn hết quân chủ lực ra muốn quyết chiến với Sở Hoan, thì nhỡ có ai muốn đánh Lan Dịch Thành Kim Châu từ sau lưng, chẳng phải Lan Dịch Thành không thể thủ?

Hoàng Ngọc Đàm lắc đầu:

- Điều này ngài không cần lo lắng. Cho dù Kim Châu loạn nhưng giặc cỏ có thể uy hiếp thực sự cũng không nhiều, mặc kệ là đội nào cũng không thể đạt tới thực lực có thể công thành. Trương Tướng quân đã nói sẽ để lại một phần binh lực ở thành Lan Dịch, đủ để đối phó nếu có chuyện xảy ra. Huống chi, chỉ cần tiêu diệt sạch binh mã Sở Hoan, toàn bộ Tây Bắc sẽ không còn họa lớn nữa, cho dù thành Lan Dịch bị kẻ khác chiếm được, Trương Tướng quân sau khi thắng Sở Hoan quay về phản thủ, muốn chiếm lại thành Lan Dịch cũng không phải việc khó.

Hồ Tông Mậu cười lớn, đập tay:

- Tốt tốt tốt, quả nhiên là mưu đồ tốt. Trước kia bổn tướng coi thường Trương Thúc Nghiêm, cho rằng y chỉ biết xung phong hãm trận, thì ra mưu lược cũng không thua người!

Nghe giọng Hồ Tông Mậu hơi là lạ, Hoàng Ngọc Đàm hỏi lại:

- Hồ Tướng quân có thể đồng ý với kế sách của Trương Tướng quân?

Hồ Tông Mậu cười hắc hắc:

- Tính toán của Trương Thúc Nghiêm có thể nói là không tệ. Bổn tướng chỉ huy tử thủ ở đây, tuy nói bổn tứng tự tin Sở Hoan tuyệt đối không thể công phá thành Hạ Châu, nhưng nhất định tới thời khắc quan trọng nhất, tổn thất sẽ không nhỏ, mà Sở Hoan bên kia cũng hao binh tổn tướng. Đợi bên này lưỡng bại câu thương, Trương Tướng quân chỉ huy đánh tới, ngồi nhặt chiến công… Hắc hắc, Hoàng tiên sinh, có phải Trương Thúc Nghiêm tính toán như vậy không?

Hoàng Ngọc Đàm nhíu mày đáp:

- Hồ Tướng quân nói thật không dễ nghe. Trương Tướng quân và ngài cùng xuất binh, mục đích cũng vì phải đối Sở Hoan bạo ngược. Ngài và ta chính là đồng đội, chúng ta có cùng chung kẻ địch, chính là Sở Hoan. Mà mục đích cuối cùng của chúng ta cũng là đồng tâm hiệp lực tiêu diệt quân chủ lực của Sở Hoan… !

Dừng một lát, y thầm nghĩ: Quả thực bên ngài thủ vững thành Hạ Châu chém giết cùng quân Sở Hoan, nhất định sẽ tổ thất không nhỏ, nhưng Tướng quân không thể phủ nhận, cho dù Sở Hoan có bị thương nhưng dù sao dưới trướng hắn cũng lên tới gần hai vạn tinh binh, cho dù sĩ khí què quặt thì vẫn là một khúc xương khó gặp. Thực lực của quân đội ngài chỉ có thể giữ vững thành Hạ Châu, rất khó có thể tiêu diệt quân Sở Hoan.

Hồ Tông Mậu nghe vậy, trong lòng hơi không thoải mái, cũng chẳng quản Hoàng Ngọc Đàm là danh sĩ Tây Bắc, chỉ hừ một tiếng, không trả lời.

- Tướng quân, chính vì Trương Tướng quân biết rõ quân ngài thủ thành phải hao tổn chừng nào nên mới hảo tâm phái ta tới đây, thông báo với Tướng quân. Đợi tới lúc quân bên ta tới, quân bên ngài được nghỉ ngơi, quân ta nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó, cho dù là toàn quân bị diệt cũng phải phân cao thấp cùng Sở Hoan.

Sắc mặt Hoàng Ngọc Đàm ngưng lại, khẽ thở dài:

- Đây là kế hoạch mà Trương Tướng quân nghĩ sâu tính kỹ mới ra, ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết trận sa trường cũng phải tiêu diệt Sở Hoan. Trương Tướng quân còn nói, cho dù toàn quân ta bị tiêu diệt cũng phải tiêu hao quân Sở Hoan gần hết, đến lúc đó, nếu quân ta bị tiêu diệt, thì quân ngài cũng có thể xuất binh thu thập tàn cuộc.

Hồ Tông Mậu cười nhạt:

- Trương Thúc Nghiêm nói nói gì nữa?

- Tướng quân chỉ mong Hồ Tướn quân lấy đại cục làm trọng, có thể làm việc theo như kế hoạch.

Hoàng Ngọc Đàm chắp tay:

- Quyết định thế nào mong Tướng quân định đoạt!

Hồ Tông Mậu còn đang muốn nói gì, Hà Khôi đã lên tiếng trước:

- Hoàng tiên sinh, quả thực Trương Tướng quân có kế hoạch này?

- Đúng là như thế!

Hoàng Ngọc Đàm gật đầu:

- Sở Hoan không chết, Tây Bắc không yên. Hơn nữa…. – Y cười khổ thở dài một hơi – Trương Tướng quân cũng biết, Đông Phương Tướng quân có một đứa cháu gái đã gả cho con trai thứ của Trương Tướng quân. Bọn họ đã là thông gia, Đông Phương Tướng quân bị hại ở Sóc Tuyền, Trương Tướng quân kết luận là Sở Hoan giở trò sau lưng, cho nên, nói về tư oán, đương nhiên ngài cũng muốn lấy cái đầu trên cổ Sở Hoan, an ủi hồn thiêng Đông Phương Tướng quân!

Hà Khôi gật đầu:

- Nếu đã vậy, đương nhiên quân bên ta sẽ toàn lực phối hợp với kế hoạch của Trương Tướng quân. Hoàng tiên sinh nói không sai, địch nhân của chúng ta là Sở Hoan. Đại chiến sắp tới, quân hai nhà chúng ta tuyệt đối không thể tổn thương hòa khí.

Hồ Tông Mậu nhíu mày muốn nói thêm gì nữa, Hà Khôi bất động thanh sắc liếc lão một cái ra ý, lão lại thôi.

Hoàng Ngọc Đàm chắp tay nói:

- Đã vậy, bây giờ tại hạ sẽ quay về Kim Châu, bẩm báo tình hình bên này với Trương Tướng quân. Hồ Tướng quân yên tâm, bên phía Kim Châu chỉ chờ xuất phát. Chỉ cần Hạ Châu thủ vững mấy ngày, Trương Tướng quân sẽ suất quân đến giúp. – Y thi lễ một cái – Tại hạ xin cáo từ!

Hồ Tông Mậu đấp:

- Hoàng tiên sinh thuận buồm xuôi gió.

Dứt lời, lão gọi người đưa y ra khỏi thành.

Hoàng Ngọc Đàm vừa ra đến cửa, Hồ Tông Mậu nhìn Hà Khôi, cực kỳ bất mãn hỏi:

- Hà thư ký, chuyện này sao có thể đáp ứng? Chẳng lẽ ngươi không hiểu, lần này là Trương Thúc Nghiêm muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lão muốn chúng ta cùng Sở Hoan lưỡng bại câu thương, sau đó tới cướp công? – Lão nắm chặt tay, oán hận – Tiêu diệt Sở Hoan rồi, chẳng những có công đầu, còn có thể dương danh thiên hạ, tâm tư này của Trương Thúc Nghiêm chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?

Hà Khôi cười nhạt một tiếng:

- Tướng quân bớt giận. Trò xiếc ấy của Trương Thúc Nghiêm sao ty chức không nhìn ra? Nhưng chúng ta không cần từ chối, ít nhất Trương Thúc Nghiêm có một câu không sai. Binh lực của chúng ta, dưới sự chỉ huy của Tướng quân đương nhiên có thể thủ vững thành Hạ Châu, khiến cho Sở Hoan thất bại tan tác mà quay về, nhưng muốn tiêu diệt hắn thì hết sức khó khăn. Sở Hoan là đại họa tâm phúc của chúng ta, hắn công thành thất bại, lui về Sóc Tuyền. Sóc Tuyền là trung tâm Tây quan, sau một thời gian, hắn lại có thể khôi phục nguyên khí, mà chúng ta sau trận chiến này đương nhiên cũng tổn hao nặng nề. Tới khi Sở Hoan ngóc cổ quay lại chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm trùng trùng. Cho nên lần này không những thủ vững thành Hạ Châu, hơn nữa, nhất định chúng ta phải tìm cơ hội tiêu diệt quân chủ lực của Sở Hoan ở Hạ Châu!

Hồ Tông Mậu há to miệng muốn nói gì, do dự một lát, cuối cùng không nói nữa.

- Trương Thúc Nghiêm đã chủ động tới chiến, chúng ta cần gì phải từ chối ý tốt của lão – Hà Khôi cười lạnh – Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, cứ để Trương Thúc Nghiêm tới cướp công đi, phân cao thấp với Sở Hoan đi, tới khi bọn họ đánh giết nhau tới kiệt sức, Tướng quân không cần phải ở trong thành chờ nữa mà dẫn binh giết ra, tới đó, công đầu này vẫn là của Tướng quân.

Hồ Tông Mậu đảo tròn mắt, đột nhiên cười rộ lên, vỗ đầu:

- Thật là hồ đồ rồi, thiếu chút nữa đã làm lỡ đại sự. Không sai, Trương Thúc Nghiêm có thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chúng ta cần gì khách khí với lão. Đến khi lão và Sở Hoan kiệt sức, chúng ta lại chiếm được tiện nghi…! – Lão cảm thán với Hà Khôi – Lão Hà, may mắn sao bên cạnh bổn tướng còn có người hiểu chuyện như ngươi. Ngươi yên tâm, trận này thành công, bổn tướng tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!

Bình Luận (0)
Comment