Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1116

Sắc trời mờ tối, bây giờ Sở Hoan mới thật sự cảm nhận được thời tiết khắc nghiệt ở Tây Bắc. Lần trước đi sứ Tây Lương, hắn chưa gặp phải thời tiết như vậy, cho dù là Sóc Tuyền ở Việt Châu, tuy đã biết khí hậu ở Tây Bắc không thể nào so sánh với quan nội, nhưng lại không ngờ, thời tiết Tây Bắc đến lúc khắc nghiệt, so với hắn tưởng tượng còn tồi tệ hơn.

Trời đất tối tăm mờ mịt, bão cát vần vũ trên không, khí hậu lại khô nóng vô cùng, cát bị gió cuốn tạt vào mặt như bị dao găm sắc bén cứa vào, đau đớn khó chịu.

Các tướng sĩ mặc chiến bào, thời tiết nóng bức, mồ hôi trên người họ cứ chảy xuống nhớp nháp, tuy quân cận vệ hoàng gia được xưng là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tần, nhưng lúc này, quân cận vệ hoàng gia cũng có chút không chịu nổi, ở trong tình cảnh này, võ nghệ cá nhân lại không bằng khả năng thích ứng của thân thể, những binh sĩ là con em người Tây bắc ngược lại có thể thích ứng với thời tiết, nhìn binh sĩ quan nội chật vật đi về phía trước, binh sĩ Tây Bắc trong lòng chợt dâng lên cảm giác hả hê thấy mình hơn người.

Sở Hoan nhận được mật tín của Hiên Viên Thắng Tài, đã biết Tiếu Hoán Chương phía Bắc Sơn đã tập trung hơn vạn binh mã ở biên giới Bắc Sơn và Tây Quan. Theo chế độ của quân đội đế quốc, biên chế cấm vệ quân ở địa phương do tổng đốc quản lý không thể vượt quá năm ngàn người, ngoại trừ năm ngàn quân dưới tay, vào lúc khẩn cấp, tổng đốc cũng có thể điều động binh mã ở châu mình quản lý.

Bắc Sơn có ba châu, luật lệ cũng quy định, số quân mỗi châu không thể vượt quá hai ngàn người, nghĩa là cho dù có thêm quân lính của ba châu, binh lực Tiếu Hoán Chương có thể điều động, nhiều nhất cũng không quá một vạn mốt người.

Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, muốn điều động quân địa phương, còn phải xin lệnh của triều đình, phải có công văn của binh bộ, mới có thể điều động được.

Hôm nay, ba đạo ở Tây Bắc, đương nhiên đều trong tình trạng khẩn cấp, Tây Quan thì trộm cướp thành đàn, mà tình huống ở Bắc Sơn thực ra cũng hết sức phức tạp, một lượng lớn lưu dân từ Tây Quan chạy nạn đến Bắc Sơn, nên cũng đem đến cho Bắc Sơn phiền toái cực lớn, quan phủ mặc dù đã đem một phần lương thực ra cứu tế, nhưng số nạn dân quá đông, người nhiều lực thực ít, quan chức ở Bắc Sơn cũng không tận tâm tận lực đi trấn an nạn dân từ Tây Quan, rất nhiều người vì không có lương ăn mà chết đói từng đoàn.

Đối với một người mà nói, chuyện kinh khủng trên đời này chính là bị đói, chỉ có thật sự trải qua đói khát qua, mới biết cảm giác bị đói đáng sợ đến mức nào.

Từ xưa đến nay, dân chúng chỉ cần được ăn đủ no, thì dù phải chịu nỗi khổ lớn hơn, bọn họ đều có thể chấp nhận, điều bọn họ không chịu đựng được chính là mình và người nhà đói chết.

Cơn đói sẽ khiến người ta không còn cố kỵ gì nữa, rất nhiều người dân chính vì sợ đói mà bí quá hóa liều, kêu gọi nhau tập hợp nhau làm cướp. Nhìn qua ba đạo ở Tây Bắc, Tây Quan thì lương thực thiếu trước hụt sau, hơn nữa giặc cướp thành bầy. Ngược lại, Bắc Sơn lại có nhiều thân sĩ, tích trữ không ít lương thực, ngoài ra, dân chúng Bắc Sơn chưa từng bị người Tây Lương quấy phá, cho nên thảo khấu kéo nhau đến Bắc Sơn vào nhà cướp của, cũng thành đàn thành lũ.

Tình hình này cũng vô cùng nghiêm trọng, Tiếu Hoán Chương không thể không đem khó khăn ở Bắc Sơn bẩm báo rõ ràng lên triều đình, giặc cướp ở Bắc Sơn tính bằng con số vạn, quan binh Bắc Sơn lại bạc nhược yếu kém, vì Tiếu Hoán Chương liên tục trình tấu, hơn nữa triều đình đúng là ý nghĩ dùng Tiếu Hoán Chương để trấn áp Chu Lăng Nhạc, cho nên binh mã Bắc Sơn cũng không phải số ít, trong thời gian ngắn, cấm vệ quân của Tiếu Hoán Chương mở rộng đến gần vạn người, mà binh mã tất cả các châu cũng gia thêm khá nhiều.

Lúc vừa nhận được mật tín của Hiên Viên Thắng Tài, Sở Hoan đã từng giật mình kinh hãi, vừa sợ vừa giận, suýt chút chuẩn bị khải hoàn trở về đón đánh quân Bắc Sơn.

Cũng may, hắn không phải là người hễ gặp khó thì rối loạn, huống chi bên cạnh hắn còn có Bùi Tích.

Sau khi biết quân Bắc Sơn tập trung ở biên cảnh, còn Sở Hoan thì chuẩn bị trở về đón đánh, Bùi Tích lập tức bác bỏ chủ ý của Sở Hoan, hơn nữa ông kết luận, quân Bắc Sơn mặc dù tập trung ở biên cảnh, nhưng không dám thật sự đặt chân vào đất Tây Quan, ít nhất trước lúc cuộc chiến Hạ Châu còn chưa phân thắng bại, Tiếu Hoán Chương quyết sẽ không dám để một binh một tốt tiến vào Tây Quan.

Dưới sự phân tích của Bùi Tích, Sở Hoan rất nhanh cũng hiểu ý đồ của Tiếu Hoán Chương.

Đúng là Tiếu Hoán Chương cũng không cách nào xác định kết quả trận đánh Hạ Châu, đối với Tiếu Hoán Chương mà nói, dù Sở Hoan thắng hay bại, Bắc Sơn cũng sẽ có hành động tương ứng.

Nếu Sở Hoan đánh thắng, Tiếu Hoán Chương tất nhiên sẽ không còn mưu đồ gì tới Tây Quan nữa, nhưng nếu Sở Hoan thất bại, quân Bắc Sơn chưa chắc sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi. Tiếu Hoán Chương cũng sợ sau khi Sở Hoan thất bại, Chu Lăng Nhạc sẽ có cơ hội phát triển an toàn, Chu Lăng Nhạc xem Tiếu Hoán Chương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, mà Tiếu Hoán Chương cũng xem Chu Lăng Nhạc là mối họa lớn trong lòng. Trước đây, Chu Lăng Nhạc đã sớm chiếm hết ưu thế ở Tây Quan, gần như khống chế toàn bộ Tây Quan, Tiếu Hoán Chương chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nếu tình hình Tây Quan lại xảy ra biến cố, Tiếu Hoán Chương đương nhiên không thể làm ngơ.

Sau khi Sở Hoan thua trận, Chu Lăng Nhạc chắc chắn sẽ thừa cơ hội khuếch trương thế lực ở Tây Quan, mà Tiếu Hoán Chương cũng sẽ thừa cơ chiếm chút lợi ích.

Bùi Tích kết luận, cuộc chiến Hạ Châu nếu thắng, Tiếu Hoán Chương tất nhiên sẽ không xuất binh, nhưng nếu bại, Tiếu Hoán Chương có thể sẽ lập tức vượt qua biên giới Giáp Châu.

Sở Hoan đã yên tâm, hắn đã lấy được Hạ Châu, tuy tin tức truyền đi không nhanh, nhưng trước khi Tiếu Hoán Chương nhận được tin tức chính xác, y nhất định sẽ không hành động tùy tiện.

Huống chi Hiên Viên Thắng Tài trấn thủ Sóc Tuyền, Sở Hoan tay nắm sáu đại doanh Bình Tây quân, dù lần này xuất chinh mang theo ba doanh, nhưng ở hai châu Giáp, Việt vẫn còn lại ba doanh binh mã, hơn nữa tướng quân thống lĩnh là Hiên Viên Thắng Tài, cho dù Tiếu Hoán Chương vượt qua biên cảnh, Sở Hoan tin tưởng Hiên Viên Thắng Tài cũng có thể đối kháng với quân Bắc Sơn.

Bão cát không ngừng, Hàn Anh ở lại trấn giữ Hạ Châu, có Hoàng Ngọc Đàm phụ tá, hơn nữa để lại một ngàn binh mã, hàng binh của doanh chữ Tốn cũng giao cho Hàn Anh chỉnh đốn sắp xếp. Sở Hoan trong thời gian ngắn nhất xử lý xong công việc ở Hạ Châu, lập tức dẫn đại quân tiến đến Kim Châu.

Sở Hoan biết rõ, phía Kim Châu chắc chắn không biết gì về cuộc chiến ở Hạ Châu, bão cát thế này, dù là bồ câu cũng không có cách nào chuyển tin tức, cho nên tin tức ở Kim Châu tất nhiên là bế tắc.

Trước khi tấn công Hạ Châu, Sở Hoan cũng đã phái Lang Oa Tử và Cừu Như Huyết suất lĩnh đội ngũ, phong tỏa hết những con đường quan trọng đi từ Kim Châu đến Hạ Châu, vài nhóm thám tử Kim Châu phái tới cũng bị bắt giữ.

Kim Châu đã thành kẻ điếc người mù.

Nhờ bão cát che giấu hành tung, đại quân tiến vào địa giới Kim Châu, chỉ là tốc độ toàn quân càng ngày càng chậm, ngay cả quân sĩ quê ở Tây Bắc, dưới loại thời tiết này muốn hành quân gấp cũng không chống đỡ nổi.

- Đừng nói là bão cát, dù trên trời rơi xuống dao găm, cũng phải cố gắng tiến lên phía trước.

Sở Hoan truyền xuống quân lệnh, tiến quân đến Kim Châu tất nhiên phải càng nhanh càng tốt.

Toàn quân không thể làm gì hơn, dựa theo bản đồ, đến khi chỉ còn cách thành Lan Dịch của Kim Châu hai ngày thời gian, Sở Hoan rốt cuộc truyền lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.

Lang Nha Cốc địa thế hiểm yếu, trừ một con đường hiểm trở quanh co trong cốc, đúng là không còn đường nào khác để đi. Ở đó, Trương Thúc Nghiêm bố trí một ngàn binh mã, trú đóng hai bên Lang Nha Cốc. Lang Nha Cốc một người giữ vạn người khó qua, bố trí một ngàn binh mã đã là nhiều nhất có thể, cũng hoàn toàn có thể ứng phó việc bất ngờ xảy ra.

Thậm chí, Trương Thúc Nghiêm còn hạ quân lệnh cho tướng sĩ, rằng trong Lang Nha Cốc, đừng nói là người, dù một con chim cũng không được phép bay qua.

Lối vào Lang Nha Cốc có xây một cửa ải, vô cùng đơn sơ, ở nơi như thế này thật sự không xây nổi công trình kiên cố. Cửa ải có hơn hai mươi binh sĩ thủ vệ, hơn nữa đã sắp xếp thỏa đáng, một khi bên ngoài xuất hiện quân địch, binh sĩ đóng ở cửa ải sẽ cùng lúc bắn tên đặc chế để làm hiệu lệnh.

Tên lệnh cùng bắn lên, toàn bộ tướng sĩ đóng ở Lang Nha Cốc sẽ biết có quân địch tấn công, lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.

Lúc Hồ Tông Mậu dẫn theo một đội binh mã chật vật chạy đến Lang Nha Cốc, hơn hai mươi cây tên lệnh đồng thời phóng lên, tiếp đó, toàn bộ Lang Nha Cốc từ lối vào bên này đến lối ra bên kia, tiếng phóng tên lệnh không dứt, quan binh đóng ở Lang Nha Cốc cầm đao cầm thương, giương cung lắp tên, sẵn sàng đón quân địch.

Hơn hai mươi binh sĩ ở cửa ải cũng đã dàn ngang trước lối vào, cung tiễn nhắm về phía đội quân mệt mỏi bên ngoài.

- Các ngươi là ai?

Giáo úy trấn giữ cửa khẩu cầm đao trong tay, lưỡi đao chỉ phía trước:

- Tiến thêm một bước, giết không tha!

Hồ Tông Mậu ngồi trên lưng ngựa, áo giáp tả tơi, nón chiến sớm đã rơi mất, tóc búi lên, chỉ là búi tóc đính đầy cát, da mặt bị bão cát cào xước, hiện lên từng vết máu, môi hắn cũng khô nứt chảy máu, binh mã sau lưng đều một bộ dạng mệt mỏi rã rời, nhiều người chiến giáp rách nát, thậm chí một số còn không có vũ khí trong tay, cả đám không ra đội ngũ gì, hỗn loạn hết mức.

Thấy cảnh tượng này, quân giữ cửa khẩu ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cần không mù thì ai cũng biết, đội quân trước mắt này hình như là quân bại trận.

- Mau cho chúng ta đi qua!

Một gã kỵ binh bên cạnh Hồ Tông Mậu kêu lên, gã kỵ binh này rõ ràng là bị thương trên chiến trường, trên đầu còn đang băng bó, một con mắt cũng bị băng kín, tay gã vẫn cầm đao, chỉ là áo giáp trên người đã rách nát không còn lại gì:

- Đây là Hồ tướng quân của chúng ta, cần gặp Trương Thúc Nghiêm Trương tướng quân.

Quân giữ ải ngơ ngác nhìn nhau, giáo úy kia rốt cuộc lớn tiếng nói:

- Trương tướng quân có lệnh, Lang Nha Cốc đã đóng chặt, đừng nói là người, cả con chim cũng không thể bay qua, ai tự tiện xông vào Lang Nha Cốc, giết không tha.

Hồ Tông Mậu cả giận nói:

- Bà nội nó, các ngươi mau tránh ra cho lão tử, lão tử muốn gặp Trương Thúc Nghiêm... !

Hắn thúc ngựa đi lên, bên cạnh lập tức có năm sáu kỵ đuổi theo:

- Nếu ai dám ngăn lão tử, lão tử một đao chém hắn.

- Ngài là Hạ Châu Hồ Tông Mậu, Hồ tướng quân?

Giáo úy hỏi.

Hai châu Kim Hạ đồng thời khởi binh, chuyện này toàn bộ Tây Quan đều biết, quan binh đóng ở Lang Nha Cốc đương nhiên cũng biết, quân Hạ Châu cũng coi là đồng minh của bọn họ, mà cái tên Hồ Tông Mậu đối với nhóm quan binh cũng không phải xa lạ gì.

Hồ Tông Mậu có vẻ vô cùng gấp gáp, cũng hết sức bực bội, rống to:

- Lão tử chính là Hồ Tông Mậu, mau tránh ra, quân Sở ở ngay phía sau, lúc nào cũng có thể đánh đến đây... !

Quân giữ ải đều là hơi biến sắc, đối với cuộc chiến Hạ Châu, quan binh Kim Châu bình thường cũng âm thầm bàn tán một phen, đều nói thành Hạ Châu phòng thủ kiên cố, Hồ Tông Mậu lại là tướng giỏi thủ thành, mọi người đều cảm thấy lần này Sở Hoan đánh thành Hạ Châu, tám chín phần mười sẽ thất bại tan tác quay về, mà quan binh Kim Châu cũng muốn nhìn thấy kết quả như vậy, bọn họ rất rõ ràng, một khi Hạ Châu bị bại, quân Sở nhất định sẽ chỉ đầu thương về phía Kim Châu, mặc dù làm lính thì phải chém giết trên sa trường, nhưng nếu có thể tránh phải chém giết, binh sĩ bình thường cũng không mấy ai thật sự muốn đi liều mạng.

Bình Luận (0)
Comment