Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1199

Hắc tiên sinh đang chắp tay hành lễ với Cầu tướng quân, lúc này lại đánh mắt về phía bọn Phó Cương.

Phó Cương vừa trông thấy vị Hắc tiên sinh này thì từ đôi mắt toát lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, hắn nhắm mắt nói:

- Đúng vậy.

- Quan phủ đang điều động binh mã từ các huyện nha...

Trên mặt Hắc tiên sinh vẫn không có chút biểu cảm nào:

- Sau khi bị quan phủ bắt được, các ngươi bị nhốt ở Tùng Nguyên hả?

Phó Cương vội đáp:

- Bẩm tiên sinh, lúc đầu thì không biết chúng mang bọn tôi đi đâu, sau khi thoát được mới biết mình đang ở thành Tùng Nguyên.

- Ở đó cách trại Hồ Lô chưa đến trăm dặm, sau khi thoát ra được các ngươi trực tiếp chạy về đây hay vòng vèo đường khác để tránh né quan binh?

Ánh mắt Hắc tiên sinh sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào Phó Cương.

Phó Cương vội đáp:

- Sau khi thoát ra, bọn tôi lập tức đi thẳng về đây...

Hắc tiên sinh thản nhiên nói:

- Thành Tùng Nguyên ở vào tận cùng phía tây của Tây Quan đạo, núi Hồ Lô cũng vẫn thuộc địa phận của huyện Tùng Nguyên, mặt khác nếu có dấu hiệu điều binh từ các huyện nha khác thì cuối cùng cũng sẽ tập kết hết về thành Tùng Nguyên, sao các ngươi lại gặp chúng trên đường được?

Phó Cương khẽ giật mình, mặt hơi biến sắc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn nhắm mắt nói:

- Thuộc hạ... trên đường về thuộc hạ thấy có mấy đội ngũ tập kết về phía thành Tùng Nguyên nên nghĩ các nơi khác cũng thế...

Hắc tiên sinh hỏi:

- Việc này là do ngươi suy luận ra hử?

- Vâng...

Phó Cương cảm thấy sống lưng mình đang lạnh như đá.

Hắc tiên sinh lắc đầu thở dài:

- Phó Cương, ngươi đang nói láo.

- A...

Phó Cương cả kinh, phút chốc đã cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cầu tướng quân đang gián lên người mình, lập tức toàn thân nhũn cả ra, run giọng nói:

- Tướng quân, thuộc hạ... thuộc hạ...

Cầu tướng quân đứng dậy bước từ trên đài cao xuống, bước đi chậm rãi chắc chắn, mạnh mẽ như long hổ, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Phó Cương. Phó Cương chỉ cảm thấy đôi mắt kia như có thể nhìn thấu bản thân, tựa hồ bản thân đang trần truồng đứng trước mặt Cầu tướng quân vậy.

Đến trước mặt Phó Cương, Cầu tướng quân dò xét hắn vào lần nhưng vẫn không lên tiếng, liền đó ông ta lướt đến trước mặt một tên thổ phỉ khác, nghiêm giọng hỏi:

- Phó Cương nói có đúng không?

Tên thổ phỉ này về cùng với Phó Cương, trong thân thể cũng đã trùng phải độc của Sở Hoan nên lúc này chỉ có thể kiên trì bảo vệ Phó Cương, không để sự việc bại lộ nên nhắm mắt đáp:

- Tướng quân, Phó... Phó đội trưởng nói không sai, sự tình đúng là như vậy...

Cầu tướng quân lại hỏi:

- Lúc bị đám quan binh nhốt lại, chúng có thẩm vấn các ngươi không? Các ngươi có khai gì với chúng không?

- Không có...

Tên thổ phỉ đó quả quyết nói:

- Bọn chúng còn chưa kịp thẩm vấn thì Phó đội trưởng đã dẫn được bọn tôi trốn ra khỏi đó rồi...

Hắn biết bây giờ chính là lúc phải liều rồi.

Tính tình Cầu tướng quân thất thường nhưng một khi hắn biết có kẻ bán đứng sơn trại, hắn nhất định sẽ ra tay không chút dung tình.

Tên thổ phỉ kia nói chưa hết câu thì một bàn tay cứng như thép của Cầu tướng quân đã vươn ra chộp thẳng vào yết hầu hắn, tên thổ phỉ đó lập tức biến sắc, trong nháy mắt đã hít thở không thông.

Cầu tướng quân là kẻ có sức mạnh phi thường, cánh tay kia chậm rãi nâng lên đã nhấc bổng tên thổ phỉ kia khỏi mặt đất, trong cổ họng tên kia vang lên mấy tiếng ‘khách khách khách’, tròng mắt nhô ra ngoài, do không thể hít thở được nên da mặt đã nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, đôi chân điên cuồng đạp, hai cánh tay hắn thì ra sức đẩy cánh tay của Cầu tướng quân ra, có điều bàn tay Cầu tướng quân tựa như một cái gọng bằng sắt, tên thổ phỉ kia có liều cả mạng cũng không làm suy xuyển chút nào, đôi mắt lạnh lùng dưới tấm mặt nạ kia vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Phó Cương và tên thổ phỉ còn lại thấy thế thì hồn bay phách lạc, đồng thời quỳ rạp xuống đất, đồng thanh kêu lên:

- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng, chúng thuộc hạ đáng chết... tướng quân tha mạng...

Cầu tướng quân duỗi tay quẳng tên thổ phỉ kia ra, tên kia rơi bịch xuống đất một cái, đã sớm chết do thiếu dưỡng khí rồi, có hai tên lâu la bên ngoài vội đi vào kéo xác hắn ra ngoài.

Cầu tướng quân lại chậm rãi đi đến trước mặt Phó Cương rồi ngồi xổm người xuống, vươn tay nhấc cằm Phó Cương lên. Phó Cương chỉ cảm thấy bàn tay ông tay mạnh mẽ dị thường, thậm chí hắn nghĩ chỉ cần ông tay dùng lực nhẹ một cái, cằm của mình nhất định sẽ nát bấy.

- Các ngươi cũng biết tính tình của bổn tướng rồi đấy.

Đôi mắt của Cầu tướng quân nhìn chằm chằm vào Phó Cương:

- Kẻ nào một lòng vì bổn tướng thì bổn tướng sẽ coi hắn như anh em, phú quý cùng hưởng, cùng chung hoạn nạn... nhưng kẻ nào phản bội bổn tướng, bổn tướng sẽ xem là kẻ địch, trước nay bổn tướng chưa từng nương tay với kẻ địch của mình...

Sắc mặt Phó Cương đã tái nhợt, hắn run giọng nói:

- Thuộc hạ... thuộc hạ biết, thuộc hạ vẫn một lòng trung thành, có mặt trời chứng giám...

Cầu tướng quân lắc đầu nói:

- Thế nhưng ngươi đã nói dối bổn tướng.

Phó Cương chỉ cảm thấy bàn tay để dưới cằm mình đã tăng thêm lực, đôi mắt dưới tấm mặt nạ kia lại âm lãnh thêm mấy phần, trong lòng lập tức hoảng sợ tới cực điểm, ý chí kiên cường đến mấy lúc này cũng đã sụp đổ.

Sở Hoan đã dùng độc để khống chế hắn, nếu không có thuốc giải của Sở Hoan thì hắn sẽ phải chết, thế nhưng nếu lúc này chọc giận Cầu tướng quân thì chưa đợi đến lúc thuốc độc phát tác, hắn đã phải chết rồi.

Chết như thế không bằng sống lâu thêm một chút, sống thêm được ngày nào hay ngày đó.

Dưới áp lực kinh người của Cầu tướng quân, Phó Cương đã hoàn toàn sụp đổ, run giọng nói:

- Thuộc hạ... thuộc hạ tuyệt không dám chống đối tướng quân, thuộc hạ đã được tướng quân thu lưu thì thề sẽ thuần phục tướng quân!

Cầu tướng quân đột nhiên buông tay ra, bỗng nhiên ông ta đứng bật dậy, xoay người đạp lên tấm da hổ phủ trên ghế, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã nói gì với quan phủ? Tại sao chúng lại thả các ngươi về?

Trong lòng Phó Cương chỉ cảm thấy hình như Cầu tướng quân đã hiểu rõ hết thảy.

Lúc này hắn nào dám giấu diếm gì nữa, có gì thì đều kể hết ra, kể cả những chi tiết nhỏ nhất cũng nói không sót tí nào, cuối cùng mới cầu xin:

- Tướng quân, từ lúc về đến sơn trại đến giờ thì chưa từng nghĩ đến việc nội ứng ngoại hợp với quan phủ. Thuộc hạ vẫn luôn nhớ đến ân đức như trời biển của tướng quân, chỉ đợi đến ngày quan phủ đánh lên đây sẽ thề sống chết bảo hộ tướng quân, đến lúc đó có bị chúng chém chết cũng không hối hận.

Tên thổ phỉ kia cũng liên tục dập đầu.

Hắc tiên sinh lúc này mới lên tiếng hỏi:

- Ngươi nói là Sở Hoan dùng độc để khống chế các ngươi, muốn các ngươi nhân lúc quan binh tiến đánh sơn trại thì mở cửa trại Lạc Nhật sao?

- Đúng là như thế.

Lúc này Phó Cương đang tỏ ra cực kỳ oán hận:

- Bọn chúng cưỡng ép thuộc hạ, muốn thuộc hạ làm việc cho chúng, hừ, đúng là si tâm vọng tưởng. Thuộc hạ luôn trung thành với tướng quân, sao có thể phản bội tướng quân được chứ? Sở Hoan sẽ đánh nghi binh trại Húc Nhật, giả như tấn công mạnh vào trại Húc Nhật để hấp dẫn binh lực của chúng ta đến đây, sau đó mới để thuộc hạ mở trại Lạc Nhật, sau đó chúng sẽ thừa cơ tấn công chiếm lấy trại Lạc Nhật...

Triệu trại chủ nãy giờ vẫn câm như hến, lúc này mới sợ hãi nói:

- Tên họ Sở đúng là quỷ kế đa đoan, nếu kế hoạch này mà thành công, chúng ta mang hết binh lực điều đến núi Húc Nhật thì binh lực ở núi Lạc Nhật sẽ thưa thớt đến mức nào chứ, chắc chắn nếu để chúng nắm được núi Lạc Nhật thì từ núi Lạc Nhật đến núi Húc Nhật sẽ không có chỗ hiểm yếu nào nữa....

Trán của hắn đã lấm tấm mồ hôi, hắn quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội:

- Thuộc hạ dùng kẻ vô dụng khiến cho thiếu tí nữa đã gây chuyện, mong tướng quân giáng tội!

Cầu tướng quân lắc đầu nói:

- Bổn tướng thưởng phạt rõ ràng, Triệu trại chủ không có tội thì không cần thỉnh tội.

Phó Cương run giọng nói:

- Tướng quân, thuộc hạ...

- Không cần nhiều lời.

Cầu tướng quân cười lạnh nói:

- Phó Cương, ngươi luôn miệng nói thuần phục bổn tướng, thế nhưng ngươi...

Phó Cương cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ thấy Cầu tướng quân nói được một nửa thì không nói tiếp nữa, trong lòng hắn vừa thấy kỳ quái vừa thấy sợ hãi.

Cầu tướng quân thấy Hắc tiên sinh đang đánh mắt cho mình thì hơi cau mày, dừng ngang câu chuyện lại đứng dậy bước qua.

Hai người đứng cách đó không xa, thấp giọng nói với nhau. Trong lòng Phó Cương đang thấp thỏm không yên, không biết Cầu tướng quân sẽ xử lý mình thế nào.

Một lát sau lại nghe tiếng bước chân vang lên, giọng nói của Cầu tướng quân vang lên:

- Đứng lên cả đi.

Phó Cương bất an đứng lên, Cầu tướng quân lúc này mới thở dài nói:

- Phó Cương, ngươi cũng xuất thân là người dân cùng khổ, chúng ta đều không chịu nổi sự khi dễ của bọn nhà Tần mới chung sức làm đại sự, bổn tướng tin tướng tin ngươi vẫn trung thành với ta, càng tin rằng ngươi sẽ

nguyện ý cùng bổn tướng tạo dựng một sự nghiệp lẫy lừng.

Phó Cương vội đáp:

- Phó Cương nguyện đi theo tướng quân, cùng chống lại chính sách tàn bạo của nhà Tần.

- Tốt.

Giọng nói của Cầu tướng quân dịu đi:

- Phó Cương, Sở Hoan muốn nội ứng ngoại hợp, hắn có ước định gì với ngươi không? Ngươi có biết lúc nào thì hắn sẽ phát động tấn công không.

Phó Cương nói:

- Bẩm tướng quân, Sở Hoan có nói chuyện này rồi. Nếu tấn công vào ban ngày thì binh mã của hắn dễ lộ tung tích nên hắn sẽ phát động tấn công vào ban đêm. Đến lúc đó hắn sẽ bố trí một nhóm người ẩn ở núi Húc Nhật này hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, một đội phục binh khác thì bí mật tiến đến núi Lạc Nhật. Thuộc hạ đã từng nói là không biết lúc nào mới đến phiên tuần tra của thuộc hạ nên đã ước định với hắn trước, nếu đến phiên trực của thuộc hạ thì thuộc hạ sẽ làm hiệu, đến lúc đó hắn sẽ cho tấn công.

- Các ngươi ước định lấy cái gì làm hiệu?

- Nếu đến phiên thuộc hạ trực thì thuộc hạ sẽ dùng một lá cờ một mặt cắm vào một chỗ dễ nhìn trên núi Lạc Nhật.

Phó Cương nói:

- Bọn họ mà thấy lá cờ đó thì sẽ chuẩn bị tấn công.

Cầu tướng quân nắm chặt hai tay nhìn về phía Hắc tiên sinh, hỏi:

- Ngươi có đề nghị gì không?

Lúc nói chuyện với Hắc tiên sinh, hắn cũng không tỏ vẻ khách khí chút nào.

Hắc tiên sinh chắp tay nói:

- Tướng quân, Sở Hoan muốn giương đông kích tây thì chúng ta sẽ tương kế tựu kế. Hắn muốn đánh núi Lạc Nhật, chúng ta sẽ chờ hắn ở đó, tiếp đón hắn một phen cho tốt.

Cầu tướng quân khẽ gật đầu, ánh mắt đảo sáng Triệu trại chủ của trại Lạc Nhật, trầm giọng nói:

- Triệu trại chủ, từ giờ trở đi ngươi hãy dẫn người của trại Lạc Nhật kiểm tra các cơ quan ở đó cho cẩn thận, phải đảm bảo chúng không có chút vấn đề nào. Tối nay sẽ bắt đầu gia cố công sự phòng ngự của trại Lạc Nhật nhưng phải đảm bảo không gây động tĩnh quá lớn, bổn tướng sẽ sai một nhóm nhân thủ sang hỗ trợ, tất cả do ngươi chỉ huy.

Triệu trại chủ nhịn không được hỏi:

- Tướng quân, đây là...

- Sở Hoan muốn giương đông kích tây, tiến đánh Lạc Nhật thì bổn tướng sẽ biến núi Lạc Nhật thành một cái bẫy thật lớn, giáo huấn hắn hẳn hoi một lần để hắn biết sợ hãi là gì mới được.

Cầu tướng quân nắm chặt hai tay, các khớp xương kêu lên răng rắc:

- Mong rằng hắn có thể tự mình mang binh tiến đánh núi Lạc Nhật, đến lúc đó bổn tướng sẽ dẫm hắn như dẫm một con kiến, nghe được tiếng khóc thê lương của hắn...

Bình Luận (0)
Comment