Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1297

Sở Hoan nhìn chằm chằm Hình Lang, hỏi:

- Hình lão trượng, lần này góp lời là ngươi dẫn dầu, cơ hội đầu tiên ta trao cho ngươi. Trên thẻ tre là đại danh của ngươi, tất nhiên ngươi không hưởng ứng chính sách của Hộ bộ, cũng không cần nộp lương thực cho Hộ bộ. Bản đốc cam đoan, người của Hộ bộ ti cũng sẽ không tới tìm mượn lương thực của nhà ngươi nữa.

Hình Lang sống hơn nửa đời người đương nhiên cũng cảm thấy được chuyện có gì đó không đúng. Đơn kiện trước mắt kia, tuy theo như Sở Hoan nói, chỉ cần ký tên vào sẽ không phải chịu trách nhiệm cho Hộ Bộ Ti mượn lương thực nữa,nhưng lúc này lão cũng dám đơn giản nhận lấy.

- Sao lại do dự?

Sở Hoan cười nhạt:

- Các ngươi đạp tuyết mà tới không phải vì muốn Bản đốc cho các ngươi một cơ hội sao? Bây giờ cho các ngươi cơ hội rồi đấy, chẳng lẽ các ngươi không muốn?

Hắn giơ tay cầm lấy tờ đơn giấy trắng mực đen cực kỳ nổi bật trong gió tuyết:

- Hình Lang đã không dám là người đầu tiên ký tên, ai dám ký đầu tiên? Bản đốc có thể nói cho các ngươi biết, Bản đốc chỉ cho các ngươi một cơ hội này, nếu hôm nay không ký, sau này còn gây chuyện, đừng trách Bản đốc không phải người tốt.

Đám người xôn xao bàn tán, tuy ký tên lên đơn là chuyện dễ dàng, nhưng lúc này không ai dám là người đầu tiên ký.

Không ít người nhạy bén cảm giác được chuyện gì chút không hợp lý, chim đầu đàn thường bị bắn trước, đạo lý đó ai cũng hiểu.

Không thấy ai dám bước lên, Sở Hoan cười nhạt một tiếng:

- Nếu không có ai ký tên, chứng tỏ mọi người đều một lòng vì công, đều ủng hộ chính sách cho nha môn Hộ bộ mượn lương, vậy thì đơn kiện này coi như giấy lộn, Bản đốc sẽ hủy ngay lập tức.

Hắn nhìn quét qua mọi người một cái, làm bộ muốn xé đơn, cuối cùng một người lên tiếng:

- Chậm đã!

Lập tức từ trong đám người một người bước ra, tinh thần hơi không ổn định, nhưng rất nhanh đã trấn định lại:

- Tổng đốc, tên này ta ký!

Có người ra mặt, mọi người vốn yên lặng lập tức ồn ào lên, không ít người lớn tiếng kêu:

- Ta ký!

Sở Hoan đưa ra đơn kiện, một đám thân sĩ đứng xếp hàng, chỉ chốc lát sau đã có hai mươi, ba mươi người ký tên, nhưng phần lớn người còn lại thì không thoải mái lắm, có người nhíu mày trầm tư, có người tụm năm tụm ba xôn xao bàn tán.

Lúc này Hình Lang đã lùi lại lẫn trong đám người, hơn mười người vây quanh lão, thấp giọng bàn bạc. Sở Hoan ngồi trên ngựa nhìn đám thân sĩ cẩm y ngọc đái, không nhìn ra có thái độ gì.

Một lát sau hắn mới lên tiếng:

- Trời vẫn còn tuyết rơi, Bản đốc còn phải quay về Sóc Tuyền, cũng không có nhiều thời gian để ở đây với các ngươi, còn chưa ký sao? Tranh thủ ký đi, Bản đốc sẽ không chờ quá lâu đâu.

Hắn lại nhìn Hình Lang, trầm giọng nói:

- Hình Lang, lần này là ngươi dẫn đầu tới xin giải oan, bây giờ Bản đốc cho ngươi cơ hội, vì sao không ký?

Lão bước từ trong đám người ra, chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân, việc này quá quan trọng, trong tộc tiểu lão cũng không có được vị trí nhất ngôn cửu đỉnh, có ký hay không, còn phải về bàn bạc với già trẻ trong tộc một hồi...

- Thực không phải, nhưng lại không có thời gian. Hôm nay, cho dù ký hay không ký, lương thực vẫn phải giao cho Hộ Bộ Ti. Các ngươi đã tới đây, đương nhiên trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẽ chưa chuẩn bị cũng dám chặn đường Bản đốc kêu oan? Hình Lang, tên hôm nay, người khác có thể không ký, ngươi phải ký, ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký. Các ngươi kiện Ngụy Vô Kỵ, ngươi là đầu cáo, phải ký tên!

Sắc mặt Sở Hoan lạnh lại, ánh mắt cũng rất sắc bén.

Hắn vừa dứt lời, đám thân sĩ lại càng cảm thấy chuyện này không ổn, nghe ngữ khí của hắn, ký tên lên tờ đơn này, sợ là sẽ không có kết quả gì tốt.

Có người nghĩ thầm chẳng lẽ đây là Sở Hoan đang lạt mềm buộc chặt, đầu tiên để cho ngươi ký vào, sau đó căn cứ theo tên từng người trên đơn mà từng bước từng bước thu thập?

Cũng có người nghĩ, hôm nay có tới mấy trăm hộ thân sĩ, cho dù Sở Hoan là Tổng đốc, không có bằng chứng cũng không thể xử tội tất cả được, chỉ là giả bộ, là phô trương thanh thế mà thôi.

Hình Lang hơi cau mày, kinh nghiệm lăn lộn mấy chục năm cho lão biết tình hình hôm nay cực kỳ không ổn. Sở Hoan vẫn thẳng thắn nhìn theo lão, khiến cho lông tơ toàn thân lão muốn dựng hết lên, do dự một lát, dưới ánh mắt của hắn, cuối cùng cũng đi tới, cầm bút viết lên tờ đơn tên của mình, trong một khắc viết lên ấy, lão cảm thấy có gì đó dâng lên, một dự cảm không ổn mãnh liệt bao phủ.

Sở Hoan nhìn quét mọi người một cái, hỏi:

- Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám. Có tà, Bản đốc nói luôn cho các ngươi biết. Các ngươi có biết lần này Bản đốc từ đâu về không? Các ngươi đã ngăn đón ở đây, chắc hẳn đã rõ hành tung của Bản đốc như lòng bàn tay, không sai, Bản đốc muốn tới Nhạn Môn Quan, cùng Tây Bắc Đại Tướng quân Cam Hầu Cam Tướng quân bàn một vài chuyện mậu dịch.

Mọi người nghe vậy, lập tức nghiêm nghị.

- Các ngươi cũng biết, chợ mậu dịch bên ngoài Nhạn Môn Quan đã sắp làm xong, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba tháng, bên đó liền có thể triển khai mở rộng buôn bán. Trước kia Bản đốc vẫn luôn lo lắng, mở Mậu Dịch Tràng ngoài quan ngoại có thể đảm bảo an toàn hay không? Lần này tới đại doanh Tây Bắc bàn bạc với Cam Tướng quân, Cam Tướng quân cũng vô cùng coi trọng Mậu Dịch Tràng này, đã đồng ý với Bản đốc sẽ phái một đoàn quân ngày đêm bảo vệ. Khi Bản đốc quay về, quân nhân Tây Bắc đã phái ra một đoàn quân ra quan ngoại trước, từ đây cách quan ngoại cũng không quá xa, nếu có ai nghi ngờ lời Bản đốc, đại khái có thể tự ra đó xem thử. Mậu Dịch Tràng đã bắt đầu thi công binh doanh, để cam đoan Mậu Dịch Tràng tuyệt đối an toàn.

Không ít thân sĩ vui mừng ra mặt.

Thực ra, mở Mậu Dịch Tràng ngoài quan ngoại, thân sĩ lớn nhỏ của Tây Quan Đạo đều có lợi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Nhìn lại lịch sử, thời điểm hưng thịnh nhất của Tây Bắc chính là ở tiền triều, khi mà vẫn tiến hành buôn bán với thương nhân phương Tây. Thực ra, hiện nay ở Tây Bắc có rất nhiều đại tộc đã lớn mạnh từ khi buôn bán với thương nhân phương Tây.

Ví như trong bảy họ Tây quan tới giờ danh vọng vẫn không hề suy giảm thì có tới bốn họ trở thành cự cổ phú thương khi buôn bán với thương nhân phương Tây.

Khi đó, không ai dám coi thường thương nhân Tây Bắc, trong quan nội, thương nhân Tây Bắc cũng luôn được người kính ngưỡng. Còn nhớ năm đó đệ nhất phú thương Trung Nguyên chính là từ Tây Bắc ra, thời điểm đó, thương nghiệp Tây Bắc hoàn toàn có thể so sánh với Giang Nam là nơi giàu có nhất cường đại nhất quan nội.

Có điều, thịnh cảnh xưa kia đã một đi không trở lại cùng với việc đoạn tuyệt buôn bán với phương Tây, cũng chính là từ thời điểm này, sức cạnh tranh của thương nhân Tây Bắc ngày càng sa sút, tới lúc này thì đã không thể so sánh với thương nhân Giang Nam từ lâu.

Sở Hoan mở Mậu Dịch Tràng khiến cho đám thương nhân Tây Bắc khấp khởi thấy được hy vọng trọng kiến huy hoàng xưa kia, thậm chí không ít gia tộc đã nghĩ đến việc sau khi thành lập Mậu Dịch Tràng, thế cục kinh doanh ở Tây Bắc sắp sửa thay đổi rồi, phồn vinh sắp tới rồi. Đương nhiên sẽ tạo nên những cự cổ phú thương mới, có thể khiến cho một gia tộc trở nên mạnh mẽ, vì thế, mọi người đều mong mỏi Mậu Dịch Tràng sớm ngày xong xuôi.

Chỉ là, cho dù hy vọng, vẫn không ít người cảm thấy lo lắng về việc buôn bán ngoài quan ngoại, vấn đề an toàn không thể nào đảm bảo được. Dù sao thì việc buôn bán năm đó vẫn là được tiến hành trong quan nội, các đại thành trấn Tây Bắc đều có xây chợ để buôn bán, quan phủ phái người quản lý, các thương nhân có thể tiến hành buôn bán không phải chịu bất kỳ uy hiếp nào.

Lúc này, nghe Sở Hoan nói quân nhân Tây Bắc đã phái ra một quân đoàn bảo vệ Mậu Dịch Tràng, nhất thời đều vui mừng khôn xiết. Không thể không nói, đây là một tin tức vô cùng tốt, ngay cả Hình Lang sắc mặt đang vô cùng nghiêm trọng cũng giãn hai đầu lông mày vui mừng.

Ở Tây quan, Hình Lang cũng thuộc đại tộc, mặc dù kém bảy họ Tây quan, nhưng cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ, thực lực không yếu, nếu không lần này cũng không được mọi người đẩy ra trực tiếp đối thoại với Sở Hoan.

Đối với Mậu Dịch Tràng, tộc của Hình Lang cũng đã chờ đợi từ rất lâu, với tư cách là thân sĩ tầng giữa ở Tây Quan Đạo, bọn họ chỉ cần một cơ hội, rất có khả năng sẽ trở thành đại tộc địch nổi bảy họ Tây quan, cả tộc Hình thị cũng đều trông ngóng mong chờ.

Có người lên tiếng:

- Tổng đốc đại nhân, Mậu Dịch Tràng là ngài hạ lệnh thiết lập, công đức của ngài là vô lượng, thân sĩ Tây quan nhất định sẽ ghi khắc công đức của Tổng đốc đại nhân.

Nhất thời, tiếng tán dương vang lên không ngớt, đương nhiên có người nịnh nọt, nhưng rất nhiều người đang chân thành cảm kích Sở Hoan vì hắn đã mở lại Mậu Dịch Tràng.

Sở Hoan giơ tay cao, tới khi mọi người yên tĩnh hoàn toàn mới chậm rãi nói tiếp:

- Mọi người cũng đều biết, kiến thiết Mậu Dịch Tràng là vì tạo phúc cho dân, nói cho cùng là để cho hai bên buôn bán qua lại, mục đích là vì cái gì? Chính là để cho dân chúng sống dễ hơn một chút, đương nhiên, các thương nhân cũng có thể kiếm một ít bạc, vậy cũng tuyệt đối không phải chuyện xấu gì.

Lúc này không khí như thoáng buông lỏng, không ít người đang tươi cười.

Hình Lang chắp tay hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, sau khi mở Mậu Dịch Tràng, đương nhiên chúng ta không thiếu người thiếu hàng, nhưng không biết bên phía Tây Lương có phái người tới buôn bán không?

Sở Hoan không thèm nhìn lão lấy một cái, tiếp tục nói:

- Mọi người cũng đều biết, sau khi Mậu Dịch Tràng kiến thiết xong xuôi sẽ phải bắt đầu thu lại thuế quan, một khi bắt đầu tiến hành buôn bán, Nhạn Môn Quan sẽ phải đóng lại, việc qua lại Nhạn Môn Quan sẽ không dễ dàng như hiện tại. Đặc biệt là hàng hóa, phải được quan phủ cho phép, qua được biên quân kiểm tra mới có thể ra vào.

Mọi người rối rít:

- Bắt đầu thu thuế quan cũng là chuyện đương nhiên.

Có người nghe ra được thâm ý trong lời của hắn, nhịn không được hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, hàng hóa qua lại phải được quan phủ cho phép, chẳng lẽ....ở Nhạn Môn Quan sẽ có quan sai?

- Hàng hóa qua lại Nhạn Môn Quan đều do quân nhân Tây Bắc kiểm tra, chỉ cần không phải vật vi phạm lệnh cấm sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là thứ đầu tiên quân nhân Tây Bắc kiểm tra không phải người, cũng không phải hàng hóa, mà là văn điệp qua cửa! Thương nghiệp thiên hạ vô số người, đương nhiên không thể để cho tất cả thương nhân đều được buôn bán ngoài quan ngoại, dù sao Mậu Dịch Tràng cũng chỉ có chừng đó, không thể nào có chuyện tất cả thương nhân đều được hưởng thụ tư cách xuất quan buôn bán...

Sắc mặt mọi người bắt đầu nghiêm trọng.

- Đương nhiên, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, Bản đốc là Tổng đốc Tây Quan, đương nhiên phải ưu tiên cho thương nhân Tây Quan, cho nên tư cách xuất quan buôn bán vẫn được ưu tiên cho thương nhân Tây Quan. Có điều, Bản đốc đã từng nói, bản thân việc buôn bán là tạo phúc cho dân, là vì mấy trăm vạn dân chúng Tây quan, trong lòng ai có bọn họ sẽ có tư cách xuất quan buôn bán. Nếu không để ý đến sống chết của dân chúng, Bản đốc cũng sẽ không quản sống chết của họ.

Hắng giọng một tiếng, hắn tiếp tục:

- Hộ Bộ Ti mượn lương là vì cái gì? Rất đơn giản, là vì để cho dân chúng Tây quan đều có lương thực để chống đỡ, không có ai bị chết đói. Bản đốc cũng biết, mặc dù quan phủ có hứa hẹn sẽ trả lãi, nhưng lãi rất ít, không đáng gì, cũng vì vậy nên người có thể sảng khoái cho mượn lương mới thực là người có lòng vì dân chúng, cũng mới là người có thể cùng Bản đốc và dân chúng Tây quan chung hoạn nạn, cùng nhau gắng gượng qua thời kỳ chật vật này, sao Bản đốc lại không để cho họ có được cơ hội xuất quan buôn bán?

Không ít người biến sắc, tới lúc này mọi người đã hiểu rõ ý của Sở Hoan.

- Vì cái lợi cực nhỏ mà từ chối phối hợp với quan phủ, từ chối cho dân chúng mượn lương...

Sở Hoan cười lạnh:

- Không vấn đề gì, Bản đốc sẽ chiều những kẻ đó, ngươi không muốn cho mượn, Bản đốc không cần mượn. Ngay cả lương thực cũng không muốn cho mượn, còn nói gì mà mưu phúc vì dân chúng chứ? Người như vậy, nếu quả thực cho cơ hội xuất quan buôn bán kiếm nhiều bạc, đương nhiên sẽ làm giàu bất nhân, đương nhiên Bản đốc sẽ không cho phép tình huống như vậy xuất hiện...

Hắn đưa tay chỉ vào tờ đơn kiện kia:

- Cho nên Bản đốc có thể trịnh trọng cam đoan với các ngươi, các gia tộc ký tên trong đơn, đừng nói đến xuất quan buôn bán, ngay cả một hạt thóc Bản đốc cũng không cho họ xuất quan!

Bình Luận (0)
Comment