Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1299

n Sở đã vội tới, dáng vẻ nghiêm trọng:

- Đại nhân, bên Bắc Sơn xảy ra chuyện lớn, thứ tử của Tiếu Hoán Chương bị giết rồi.

Sở Hoan kinh ngạc hỏi:

- Kẻ nào giết?

Công Tôn Sở đáp:

- Tới nay vẫn chưa biết được chân tướng. Nghe nói vào một đêm, Tiếu Tĩnh Khiêm đột nhiên rời khỏi Ngọc Điền, ngay trong đêm đi về Du Xương, ở giữa đường thì bị chặn giết.

Sở Hoan nhíu mày:

- Xảy ra khi nào?

Công Tôn Sở đáp:

- Đã hơn hai mươi ngày rồi. Đại nhân không ở Sóc Tuyền, để tránh làm lỡ hành trình của đại nhân nên không sai người đi bẩm báo. Tiếu Tĩnh Khiêm đã được chôn cất, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này là, quân Bắc Sơn có hành động.

- Có hành động?

Sở Hoan kinh ngạc nói:

- Nghĩa là sao?

- Quân Bắc Sơn đã bắt đầu điều động.

Công Tôn Sở nghiêm nghị nói:

- Hôm qua vừa nhận được tin báo của Hiên Viên tướng quân, Bắc Sơn đã điều động mấy ngàn quân tiến vào Đan Dương, hơn nữa còn vận chuyển rất nhiều vật tư về phía Đan Dương.

- Mang bản đồ lại đây.

Sắc mặt Sở Hoan trầm xuống.

Rất nhanh, một tấm bản đồ đã được giở trên bàn. Đây là bản đồ vùng Tây Bắc, địa hình ba khu vực lớn của vùng Tây Bắc đều có trên bản đồ, sông núi cũng thể hiện tương đối rõ ràng, thành trì của các châu phủ huyện cũng đều được ký hiệu trên bản đồ.

- Ở đây!

Công Tôn Sở chỉ vào một điểm trên bản đồ.

Đan Dương là một huyện thuộc quyền quản lý của Thanh Châu thuộc Bắc Sơn, tiếp giáp với Tây Quan.

Khoảng cách giữa hai thành trì trên thực tế chưa tới trăm dặm, đường đi bằng phẳng, không hề có chướng ngại vật.

Sở Hoan nhìn thấy vị trí của Đan Dương, sắc mặt liền trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:

- Công Tôn đại nhân, tin tức này đáng tin chứ?

- Tuyệt đối không có vấn đề.

Công Tôn Sở dáng vẻ nghiêm nghị nói:

- Đây là tin báo do Hiên Viên tướng quân sai người đem tới, mà còn bọc sáp đỏ.

Bọc sáp đỏ nghĩa là dùng sáp nến màu đỏ niêm phong kín miệng bì thư lại, thể hiện cho tình huống khẩn cấp.

Sở Hoan nhíu chặt mày, chậm rãi ngồi xuống.

- Đại nhân, Tiếu Tĩnh Khiêm vừa được chôn cất xong, Bắc Sơn đã nhanh chóng điều động quân đội tập kết ở thành Đan Dương. Dụng ý ở đây đã rất rõ ràng, chính là muốn nhằm vào Tây Quan của chúng ta.

Thái độ của Công Tôn Sở vô cùng nghiêm trọng:

- Đại nhân, Tiếu Hoán Chương vốn là kẻ vô cùng thận trọng, xưa nay chưa từng khinh cử vọng động, nhưng lần này lại điều động binh mã, vô cùng bất thường, ti chức nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng.

- Là gì?

- Nếu bỉ chức dự liệu không sai, Tiếu Tĩnh Khiêm bị giết, món nợ này Tiếu Hoán Chương đã đổ lên đầu Tây Quan chúng ta.

Công Tôn Sở trầm giọng nói:

- Chắc chắn Tiếu Hoán Chương cho rằng cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan tới Tây Quan chúng ta, muốn báo thù cho con trai đã chết, bởi vậy mới điều động binh mã... Đại nhân, tình thế đã vô cùng nghiêm trọng, chúng ta phải ứng phó thế nào?

Sở Hoan không nói gì, khóe mắt khẽ giật giật, ra vẻ suy tư.

Một lát sau, Sở Hoan mới nói:

- Công Tôn đại nhân, sai người triệu tập chúng quan, đặc biệt là bên Cấm Vệ Quân phải triệu Bùi Tích và chư vị tướng lĩnh về. Giờ ngươi hãy viết một lá thư cho Hiên Viên tướng quân, nói ông ta tăng cường phòng thủ Thanh Đường, trước khi quân Bắc Sơn vượt qua biên giới không được khinh cử vọng động.

Công Tôn Sở lập tức gật đầu.

Trước khi trời tối, chủ sự của lục bộ ti cùng Bùi Tích đều đã có mặt tại phủ tổng đốc, mọi người nghe nói Bắc Sơn đã điều động binh mã về Đan Dương thì đều khẽ biến sắc.

- Bắc Sơn điều quân?

Bùi Tích cũng cảm thấy kinh ngạc:

- Như vậy nghĩa là Tiếu Hoán Chương cho rằng cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan tới Tây Quan chúng ta?

- Chắc chắn là như vậy.

Công Tôn Sở đáp:

- Nếu không với tính cách của Tiếu Hoán Chương, chắc chắn sẽ không chủ động gây chiến như vậy.

- Tiếu Hoán Chương muốn đánh thì chúng ta cũng đánh chứ sợ gì.

Bàn Liễu, thống lĩnh của Lâm tự doanh Cấm Vệ Quân lập tức lên tiếng, dáng vẻ vô cùng bình thản.

Bàn Liễu và Vương Hàm từ Vân Sơn chuyển tới Sóc Tuyền, lập tức được Sở Hoan trọng dụng. Khi còn ở Vân Sơn, cả hai đều là tướng lĩnh của Cấm Vệ Quân Vân sơn, bởi vậy rất quen việc của Cấm Vệ Quân.

Tuy nhiên, Cấm Vệ Quân do Tây Quan xây dựng lại, dưới sự quản lý huấn luyện của Bùi Tích cũng có chút khác biệt so với Cấm Vệ Quân của những nơi khác. Không những điều kiện tuyển chọn khắt khe, việc huấn luyện cũng vô cùng khắc nghiệt. Ngoài ra, dưới sự giám sát của Tư Đồ Lương Ngọc, tất cả đều chấp hành nghiêm ngặt quy định của Cấm Vệ Quân, không dám làm trái.

Bàn Liễu đã đích thân cảm nhận được sự nghiêm khắc trong huấn luyện của Cấm Vệ Quân Tây Quan, tuy thời gian chưa lâu nhưng gã cảm thấy dưới sự huấn luyện của Bùi Tích, sức chiến đấu của Cấm Vệ Quân Tây Quan không thể xem thường.

Cũng bởi vậy, gã cảm thấy đội Cấm Vệ Quân do Bùi Tích huấn luyện nên không phải sợ bất cứ kẻ thù nào cả.

Bàn Liễu vừa dứt lời, Hứa Thiệu đã nói:

- Không thể đánh được.

Bàn Liễu đưa mắt nhìn lại, cau mày nói:

- Tại sao? Lẽ nào chúng ta không đánh lại được đám ô hợp của Bắc Sơn hay sao?

- Đây không phải là việc có đánh lại được hay không, mà là vấn đề chiến lược tổng thể.

Hứa thiệu nghiêm túc nói:

- Xét về binh lực, quân Bình Tây kết hợp với Cấm Vệ Quân, quả thực có tới mấy vạn quân, về danh nghĩa chúng ta không thua Bắc Sơn. Nếu chúng ta chỉ cần quyết đấu với Bắc Sơn thì quả thực có thể tính toán kỹ lưỡng, phân tài cao thấp với Bắc Sơn được. Tuy nhiên, sự thật lại không đơn giản như vậy.

- Ý của ngươi là?

- Nếu quả thực Tiếu Hoán Chương muốn dốc toàn lực tấn công Tây Quan chúng ta, chúng ta sẽ buộc phải điều động toàn bộ binh mã tới Giáp Châu.

Hứa Thiệu chậm rãi nói:

- Ở Giáp Châu, Hiên Viên tướng quân thống lĩnh mấy ngàn quân trấn thủ, binh lực chắc chắn không đủ. Binh lực có thể điều động lúc này cũng chỉ có thể điều động từ Sóc Tuyền. Quân Bình Tây và Cấm Vệ Quân của chúng ta tổng cộng chưa tới 4 vạn người, trong đó 1 vạn phải trấn thủ Kim Châu và Hạ châu, cho dù không điều động bất cứ một binh lính nào tới Kim Châu và Hạ Châu, binh lực có thể điều động tới Giáp Châu cũng chưa tới 3 vạn người.

Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu.

- Trong đó hơn 2 vạn quân trấn thủ Sóc Tuyền. Chư vị, hai vạn quân này, chư vị cảm thấy đều có thể điều tới Giáp Châu hay sao?

Hứa Thiệu lắc đầu nói:

- Sóc Tuyền là thủ phủ của Tây Quan, là trung tâm đầu não, một khi Sóc Tuyền trống không, tất sẽ có kẻ sinh ra lòng khác.

Công Tôn Sở gật đầu nói:

- Không sai, nạn thổ phỉ của Tây Quan vẫn chưa dẹp bỏ hoàn toàn, tổng đốc đại nhân Tây Quan tay tiễu phỉ, bọn chúng liền phân tán ra ẩn náu, nhưng một khi có cơ hội, chưa chắc chúng sẽ không gây chuyện nữa.

- Bởi vậy ở Sóc Tuyền chắc chắn không thể thiếu binh lực trấn thủ. Như vậy, binh lực có thể điều động cho Giáp Châu sẽ càng ít hơn.

Hứa Thiệu cau mày nói:

- Nếu muốn đảm bảo an toàn cho Sóc Tuyền, binh lực có thể điều động cho Giáp Châu chỉ có thể khoảng 2 vạn... Bắc Sơn có mấy vạn binh mã, nếu bất chấp tất cả tấn công Tây Quan chúng ta, chúng ta sẽ phải đối diện với áp lực rất lớn.

- Hai vạn binh mã, đối phó với quân Bắc Sơn là đủ rồi.

Bàn Liễu nói:

- Cấm Vệ Quân do Bùi tiên sinh huấn luyện, sức chiến đấu không cần phải bàn cãi, binh tướng của quân Bình Tây cũng đều vô cùng thiện chiến, sức chiến đấu vượt xa đám quân ô hợp vừa mới chiêu mộ không lâu của quân Bắc Sơn. Nếu chiến đấu với nhau, bọn chúng sẽ không phải đối thủ của chúng ta.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Thủy vô thường thái, binh vô thường thế, tình thế trên chiến trường thay đổi từng giây, không thể có ý nghĩ khinh địch trước khi lâm trận được.

Hứa Thiệu tiếp tục nói:

- Vừa rồi ta nói mới chỉ là về phía Bắc Sơn, nhưng trên thực tế, chúng ta cũng buộc phải đề phòng Thiên Sơn. Một khi chúng ta tập trung binh lực về Giáp Châu quyết chiến sống mái với quân Bắc Sơn, chư vị cảm thấy quân Thiên Sơn sẽ không có động tĩnh gì sao? Một khi quân Thiên Sơn có động tĩnh, nơi đầu tiên bị uy hiếp sẽ là Hạ Châu, Hạ Châu hiện nay chỉ có mấy ngàn binh mã, không thể nào ngăn được quân Thiên Sơn...

Bùi Tích khẽ gật đầu:

- Nếu thực sự có chiến tranh, nơi bị uy hiếp lớn nhất không phải là Giáp Châu mà sẽ là Hạ Châu. Hứa thống lĩnh nói không sai, đừng có bất cứ ảo tưởng gì với Thiên Sơn, một khi Giáp Châu khai chiến, Thiên Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bọn chúng nhất định sẽ tìm một lý do hợp lý để tiến đánh Hạ Châu... Tới lúc đó, Tây Quan chúng ta sẽ ở vào thế hai mặt giáp địch, vô cùng bất lợi.

Chủ sự của Hộ Bộ Ti Ngụy Vô Kỵ lúc này mới lên tiếng:

- Chiến sự mà nổ ra, việc thực thi Quân Điền Lệnh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng... Hiện nay Hộ Bộ Ti đang thi hành chính sách mượn lương của dân. Một khi khai chiến, sẽ cần huy động lương thảo, lương thực giành để gieo cấy vụ xuân sẽ phải chuyển ra tiền tuyến. Nhưng nghiêm trọng nhất là, một khi khai chiến với Bắc Sơn, Thanh Châu sẽ bị phong tỏa, con đường nối với quan nội của chúng ta sẽ bị cắt đứt... Chúng ta vừa mới được triều đình cho phép nhập quan buôn bán, đang chuẩn bị bán muối vào quan nội, một khi đường bị cắt đứt, muối sẽ không thể chuyển vào quan nội. Ngoài ra một khi chiến sự kéo dài, cho dù chúng ta có ngân lượng, nhưng đường bị phong tỏa, chúng ta cũng không thể nào mua lương thực binh khí từ quan nội được nữa.

Tất cả mọi người nghe vậy, sắc mặt đều trở nên rất ngưng trọng.

- Có thể sai người tới Bắc Sơn không?

Chủ sự của Lễ Bộ Ti Phạm Huyền cuối cùng cũng lên tiếng:

- Sở tổng đốc, Tiếu Hoán Chương là mệnh quan triều đình, sao lại dám tự tiện động binh? Gã tùy tiện uy hiếp Tây Quan chúng ta, trong việc này chắc chắn có hiểu lầm, có thể sai người đi thương lượng được không?

- Phạm chủ sự nói có lý.

Chủ sự của Công Bộ Ti Hàn Hải cũng nói:

- Sở tổng đốc, Tiếu Hoán Chương xưa nay vốn tính cẩn thận, điều binh Đan Dương cũng chưa chắc để nhằm vào Tây Quan chúng ta. Hơn nữa, gã cũng phải biết rằng, Bắc Sơn và Tây Quan mà đối đầu với nhau thì cả hai đều chẳng được lợi lộc gì, chỉ có lợi có Thiên Sơn mà thôi... Lần trước, Bắc Sơn còn đưa không ít vật tư tới, xem ra Bắc Sơn cũng muốn giao hảo với Tây Quan chúng ta, có lẽ không tới mức trở mặt ngay được.

Công Tôn Sở nói:

- Sai ai đi?

- Nếu Sở tổng đốc cho phép, ti chức nguyện đi một phen.

Phạm Huyền nghiêm sắc mặt nói:

- Ty chức muốn hỏi Tiếu Hoán Chương, hắn liên tục điều binh tới biên giới, rốt cuộc là vì cớ gì?

Bùi Tích lại lắc đầu, nói:

- Tiếu Hoán Chương vốn là người cẩn thận, vậy nếu không phải thời khắc quyết định, gã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ gã đã điều binh, vậy có nghĩa là gã đã suy nghĩ rất kỹ... Hai hổ giao tranh, Thiên Sơn được lợi, điều đơn giản đó Tiếu Hoán Chương không thể nào không hiểu được. Nhưng cho dù như vậy, gã vẫn cố tình gây chuyện, vậy chứng tỏ, gã quyết được ăn cả, ngã về không...!

Ngưng lại trong giây lát, Bùi Tích nói tiếp, dáng vẻ có vài phần nghi hoặc:

- Nhưng ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Tiếu Hoán Chương lại cho rằng cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan tới chúng ta, lẽ nào trong tay hắn đã có chứng cứ xác thực gì sao?

Bình Luận (0)
Comment