Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1307

Cừu Tuấn Cao cung kính nói, nhưng câu nói này chẳng khác nào sấm bên tai. Chỉ trong chớp mắt, Tề Vương cảm thấy lòng trùng lại, hắn buông giọng hỏi:

- Ngươi nói.... Ngươi nói y là Trần Lam?

- Không thể giả được.

Cừu Tuấn Cao nói.

Tề Vương lấy hết sức khống chế nỗi khiếp sợ đang dâng trong lòng. Lúc này, hắn đã cảm giác được sự kỳ quặc của vấn đề. Trực giác mách bảo hắn rằng, hắn ở tình trạng đang phi ngựa giữa con đường bằng phẳng, bất chợt trong chớp mắt xuất hiện một vách núi chắn đường.

- Trần Lam đã chết rồi.

Tề Vương trầm giọng nói.

- Tại sao lại xuất hiện một Trần Lam nữa.

Cừu Tuấn Cao nói:

- Phụ quốc, Trần Lam chết rồi, đây chỉ là nghe mấy người nói lại, mà Trần huyện lệnh giờ đã xuất hiện. Đó chỉ có thể chứng minh rằng mấy kẻ kia nói bừa thôi.

Tề Vương cảm giác tưng tức trong lồng ngực, hỏi lại:

- Nếu đã là huyện lệnh của Thu Hộ, tại sao y lại nhè đúng lúc này mà xuất hiện tại kinh thành?

Cừu Tuấn Cao đáp lại giọng nghiêm túc:

- Hồi bẩm phụ quốc, việc này cũng thật là khéo. Hơn nửa tháng trước, dưới huyện Thu Hộ trình lên một vụ án. Đó là một vụ án kỳ quặc cho nên hạ quan đã lệnh cho huyện lệnh Thu Hộ là Trần Lam vào kinh thành cẩn thận trần thuật lại. Vốn dĩ những việc như thế này, bộ Hình phải đưa người về địa phương điều tra cụ thể. Nhưng, gần đây sự vụ nhiều, người thiếu, cho nên đành triệu Trần Lam vào kinh.

Huyện nha thẩm vấn án tại địa phương, sau khi có kết quả phán định, huyện nha địa phương sẽ không có quyền ngay lập tức thi hành án với phạm nhân mà phải trình hồ sơ lên nha môn Hình bộ kinh thành. Hình bộ sẽ có quan sứ chuyên việc tiến hành thẩm tra các vụ án từ dưới trình lên. Nếu như các vụ án không có gì bất thường, sẽ được bộ Hình phê chuẩn, nha môn địa phương mới được phép thi hành án theo kết quả phán xét.

- Điều này thực ra cũng chỉ vì không muốn xảy ra những vụ án oan. Trong vụ án huyện Thu Hộ trình lên, Hình bộ nha môn phát hiện trong đó có một khe hở. Theo đúng thủ tục thông thường, nếu trả về phúc thẩm, thì phải đưa người đi trước để điều tra. Nếu như vụ án chỉ có sơ suất nhỏ thì đưa về phúc thẩm. Nhưng nếu trong đó có những sơ xuất không đúng trình tự, vừa nhìn đã thấy thấy có lỗ hổng lớn, thế thì Hình bộ phải đưa người về tận nơi điều tra trước.

Đó chỉ là nói chung, còn các vụ án đưa lên đều đã được viết rất rõ ràng tỉ mỉ, rất khó phát hiện ra vấn đề. Chỉ có một số vụ án quá ly kỳ, ngay cả văn bản trình tấu lên cũng không che đậy hết được, mà các quan thẩm tra bộ Hình đều rất nhạy cảm với các lỗ hổng, chuyên gia bới lông tìm vết thì mới nhìn ra mà thôi.

- Theo nhà ngươi nói bởi vì việc bộ Hình ngươi mới cho triệu Trần Lam phải không?

Tề Vương hỏi một cách nghi ngờ. Hắn cảm thấy việc này quá kỳ quái và cũng quá trùng hợp.

Cừu Tuấn Cao gật đầu nói:

- Bẩm phụ quốc, chính là vậy, không biết phụ quốc có cần đọc lại vụ án này không? Là một vụ án cưỡng gian, giết người nhưng hung phạm được ghi trong án thì lại khó để thi hành lệnh phạt cưỡng gian, giết người!

Hắn trầm giọng lại tiếp:

- Người đâu, đưa hồ sơ vụ án tới đây.

Ngay lập tức cử người đi xuống, mất một chút công sức thì tìm được phần ghi chép bản án trình lên Tề Vương. Tề Vương chau mày, mở ra, bên trong miêu tả sự việc cưỡng gian, giết người.

- Người phụ nữ bị cưỡng hiếp này còn khỏe mạnh hơn so với hung phạm rất nhiều, cao hơn hắn hẳn một cái đầu. Kẻ bị giết là chồng cô ta, bên trên còn nói là hung phạm đột nhiên xuất hiện, đánh nhau với hung phạm, bị hung phạm giết chết. Thế nhưng kẻ bị giết lại khỏe mạnh hơn hung thủ hơn gấp nhiều lần. Lúc đó hai vợ chồng đều ở hiện trường, lại bị bị cáo giết, điều này thật vô lý. Thế cho nên hạ quan mới để Trần Lam vào kinh.

Cầu Tuấn Cao nói giọng nghiêm nghị.

- Trần huyện lệnh vào kinh từ hôm kia. Vốn dĩ hôm nay hạ quan muốn cùng Trần huyện lệnh nghiên cứu vụ án này.

Tề Vương nhìn trên bản ghi chép vụ án thấy quả là đã trình lên được hơn nửa tháng. Trong đó cũng đã miêu tả tỉ mỉ về thân thể của hung phạm cũng như người bị hại. Nếu đúng như lời Cầu Tuấn Cao nói thì trong đó quả thực có chỗ sơ hở.

- Nhà ngươi nói nhà ngươi chính là Trần Lam, thế có chứng cớ gì không?

Tề Vương nhìn vào viên huyện lệnh đang quỳ dưới đất hỏi.

Trần Lam ngầng đầu nhìn lên, quả nhiên có chút kinh ngạc không hiểu sao Tề Vương lại hỏi vậ càng không hiểu sao Tề Vương lại nghi ngờ về thân phận của mình. Nhưng chỉ trong thoáng chốc trầm ngâm, y lập tức lôi quan ấn từ trong lòng ra. Cũng ngay lập tức, có quan sai của Hình bộ đem chiếc quan ấn đó trình cho Tề Vương. Tề Vương cầm quan ấn trong tay quan sát, quả nhiên là quan ấn của huyện lệnh huyện Thu Hộ.

Quan ấn được các quan viên coi là sinh mệnh của mình. Trừ phi bị miễn chức quan, nếu không nó luôn luôn được bảo quản cẩn thận.

Nhìn thấy quan ấn, trong lòng Tề Vương trong lòng không khỏi khiếp sợ. Nếu như nói tên quan ngay trước mặc là huyện lệnh Thu Hộ Trần Lam thực sự, vậy thì, án oan của Trần Quả phải bắt đầu từ đâu?

- Hắn đem ánh mắt chuyển sang phía vợ chồng Trần Quả. Không những vợ chồng Trần Quả mà cả ba người nhân chứng đều cúi đầu thấp hơn trước sự việc này.

Thái Tử từ trước vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, đến lúc này cuối cùng cũng cất lời:

- Trần Lam vẫn còn sống, thế thì cái gọi là mối thù giết cha coi như không tồn tại.

Thái tử lại chậm rãi nhìn sang phía Trần Quả, tiếp:

- Ngươi đã là con của Trần Lam, tại sao ngay cả đến phụ thân ngươi cũng không nhận ra. Mà cả phụ thân ngươi cũng không biết ngươi là ai?

Trần Lam dường như đã sáng tỏ ra điều gì đó, nói lớn:

- Điện hạ, bỉ chức quả thật có hai thằng con trai. Con trưởng đích thị tên là Trần Quả, tuổi cũng trạc tên này, nhưng tướng mạo lại khác biệt.

Tề Vương nghe được Trần Lam nói như vậy, tức khắc như rớt xuống hầm đá.

- Trần Quả, ngẩng đầu lên.

Thái tử cất lời, tuy giọng bình tĩnh nhưng bên trong thì lại có chút giận dữ thị uy khiến cho đối phương không thể kháng cự được.

Trần Quả ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt quả đã mười phần kinh sợ.

- Trần Lam không thể không biết con trai mình là ai. Nếu ngươi quả thực không phải Trần Quả, vậy ngươi là ai?

Thái tử hỏi, mắt chăm chú nhìn thẳng vào Trần Quả.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng một người nói:

- Giám quốc, người này... người này bỉ chức hình như đã từng gặp qua.

Mọi người đổ dồn mắt về phía tiếng nói vừa cất lên. Người vừa cất lời là Hình bộ lang trung Trịnh Giai.

Hôm nay thái tử và Tề Vương cùng tới Hình bộ quan sát xử án.

Ngoài một số quan viên Hình bộ xuất kinh công cán ra, các chủ sự Bộ hình và các quan viên Bộ hình đều ở trong công đường.

Nghe Trịnh Giai nói nhận ra người này. Thái tử ồ lên một tiếng.

Trịnh Giai từ trong đám đông đi tới, chắp tay về phía Thái tử, nói:

- Giám quốc, quê của hạ quan ở Kim Lăng đạo. Năm ngoái là mừng thọ gia mẫu tròn sáu mươi. Gia mẫu hạ quan rất thích xem kịch. Thế nên trong ngày lễ mừng thọ đó, hạ quan đã mời riêng một gánh hát đến. Trong nhà soạn sửa một sân khấu nhỏ để diễn kịch...

- Mọi người đều tỏ ra khó hiểu, không biết sao Trịnh Giai lại nói chuyện chúc thọ mẫu thân ở đây.

Thái tử vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói giọng vỗ về:

- Lệnh đường có sở thích này, ngươi lại mời được gánh hát đến diễn đúng dịp mừng thọ cho bà thì cũng coi như đã là người hiếu thuận.

Trịnh Giai tiếp:

- Giám quốc, bỉ chức mạo muội nói kẻ mạo nhận là Trần Quả này, bỉ chức... bỉ chức dường như đã gặp ở lần mừng thọ đó. Y dường như... dường như là người của gánh hát đó.

Thái tử chau mày. Tề Vương nghe đã rõ ràng, nghẹn họng giương mắt nhìn trân trối.

Cầu Tuấn Cao đặng hắng một tiếng, hỏi:

- Trịnh đại nhân, ngươi xác nhận mình không nhìn lầm người chứ? Ngươi nhìn lại lần nữa cho kỹ càng xem nào.

Trịnh Giai đi lên phía trước. Trần Quả đã cúi thấp đầu xuống, Trịnh Giai đưa tay ra nâng cằm của hắn lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt Trần Quả. Trần Quả quả nhiên rất sợ hãi, ánh mắt đảo quanh.

Trịnh Giai nhìn kỹ một lượt, lập tức nói:

- Đúng, là y, chính là y, tên hí tử này!

Lúc này, cả sảnh đường bỗng ồn ào cả lên, Tề Vương đứng lên nói:

- Ngươi không được nhìn lầm chứ. Một con hát sao lại há miệng kêu oan cho được?

Trịnh Giai chỉ vào một nốt mụn ruồi đen nhỏ trên sống mũi Trần Quả, nói:

- Cái nốt ruồi đen này, bỉ chức nhớ khá rõ, lần đó sau khi hát xong, gia mẫu đã tự mình thưởng cho đám hát kịch nay. Tên này vì diễn tốt nên gia mẫu nhà bỉ chức đã nói thêm vài câu. Bỉ chức lúc đó ở bên cạnh bà, nên rất có ấn tượng.

Thái tử hỏi:

- Gánh hát Kim Lăng đạo phải không?

- Đúng vậy.

Trịnh Giai gật đầu đáp lời:

- Giám quốc, Kim Lăng đạo có nhiều gánh hát. Gánh hát này gọi là Thành Gia Ban. Tuy gánh hát không phải là nổi tiếng lắm nhưng kỹ năng diễn kịch thì quả là rất tốt......

- Thành Gia Ban?

Thái tử nhíu mày hỏi:

- Một con hát làm sao lại thành một công tử con quan huyện lệnh?

Cầu Tuấn Cao vỗ vào Kinh đường mộc, nói giọng lạnh lùng:

- Các ngươi rốt cục là ai? Tại sao dám mạo nhận là công tử huyện lệnh. Hơn thế, lại còn dám to tiếng ngậm máu phun người, đánh trống kêu oan?

Tên nam tử tự xưng là Trần Quả vẻ mặt biến sắc sợ hãi. Mấy người bọn họ đều run cầm cập. Cầu Tuấn Cao giơ tay chỉ thẳng vào mặt Trần Điền Thị, lạnh lùng nói:

- Dân phụ đang quỳ dưới kia. Nhà ngươi tự xưng là vợ của Trần Quả. Đây là thật hay giả? Các ngươi rốt cục là ai? Giờ nếu khai thật ra, bản quan còn có thể giảm nhẹ. Còn nhược như các ngươi còn giả thần giả quỷ chốn công đường này, bản quan nhất định sẽ không nương tay.

Người phụ nữ dập đầu xuống đất nói giọng van lạy:

- Đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng. Dân nữ vốn là người của Thành Gia Ban. Nhưng bởi người chủ gánh hát bị ho lao, mùa xuân năm nay đã qua đời. Nhóm tan rã... Dân phụ trước đây khi ở trong gánh hát được gọi là Tiêu Yến Thu...!

Tiêu Yến Thu vừa mới nói xong, cả công đường lại xôn xao cả lên.

Tề Vương mặt mũi thất sắc, trong lòng nghi nghi hoặc hoặc. Rõ ràng là đôi vợ chồng Trần Quả dắt nhau vào kinh thành giải oan, tại sao bỗng chốc lại trở thành người của gánh hát Đoàn Gia Ban.

Trần Điền Thị vợ của Trần Quả trong phút chốc biến thành Tiêu Yến Thu của đoàn Thành Gia Ban. Tất cả khiến người ta thật khó suy đoán. Tề Vương nhất thời đầu óc u mị, mất phương hướng.

Cầu Tuấn cao vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm trang, nhìn thẳng vào tên nam tử tự xưng là Trần Quả. Ông nghiêm giọng tra hỏi:

- Thế còn ngươi là ai? Nghệ danh trong gánh hát là gì?

Tên nam tử quỳ rạp xuống đấy, giọng run rẩy:

- Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội. Tiểu nhân quả thực không phải Trần Quả, cũng không phải là huyện lệnh công tử. Tiểu nhân và Tiêu Yến Thu đều xuất thân từ Thành Gia ban. Nghệ danh của tiểu nhân là Đoàn Tiểu Lâu.

- Đoàn Tiểu Lâu?

Tề Vương trề môi, nhắc lại tên của hắn, nhưng giọng đã mất hết sinh khí.

Cầu Tuấn Cao chỉ ba nhân chứng, hỏi tiếp:

- Thế ba tên này cũng không phải đều là người của Trần Thị tộc chứ?

- Họ cũng đều là người của Thành Gia ban.

Tên Đoàn Tiểu Lâu lúc này đành phải khai thật tất cả. Hắn tiếp:

- Sau khi trưởng gánh hát của chúng tôi qua đời, mấy chục người trong đoàn đều ly tán cả. Chúng tôi đều dựa vào hát kịch mà sống. Nay đoàn tan rồi, lẽ tự nhiên là vào gánh hát khác, chỉ là trong nghề tự có quy tắc riêng. Nếu vào gánh hát mới, tất cả phải làm lại từ đầu. Chỉ trừ khi là tay diễn nổi tiếng được gánh hát khác cướp về. Thành Gia ban có mấy kép chính đều đã được vời đi. Chúng tôi vào gánh hát khác, chỉ có thể làm những chân sai vặt. Khi còn ở Thành Gia ban, tiểu nhân và Tiêu Yến Thu tuy không phải là kép chính nhưng cũng không mấy người dám làm khó dễ cho chúng tôi. Phải đi sang đoàn khác làm chân sai vặt, chúng tôi đương nhiên là không hề muốn chút nào cả.

Tất cả mọi người trên công đường không ai nói lời nào, tất cả đều chăm chú nghe Trần Quả nói.

- Chúng tôi vốn định tự mình gánh lấy gánh hát. Có thể chúng tôi sẽ không kiếm được nhiều bạc như cũ, hơn thế còn không có kép chính, muốn tự nuôi sống mình bằng nghề cũng chẳng hề dễ dàng gì.

Đoàn Tiểu Lâu khuôn mặt tỏ vẻ bất đắc chí, nói tiếp:

- Thế nên chúng tôi suy đi tính lại và quyết định đến kinh thành một chuyến xem thế nào. Nghe nói quan quân và quý tộc trong thành đều thích xem kịch. Chúng tôi đều muốn dạo một vòng quanh các hí lầu, kiếm chác chút bạc, rồi dần dần mở một gánh hát riêng.

Bình Luận (0)
Comment