Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1411

Hắn như đang suy nghĩ điều gì, đám binh lính bên cạnh cũng không dám lên tiếng. Sau một hồi, hắn mới cất ngọc bài vào ngực, đứng dậy, dặn dò:

- Đây là gian tế thâm nhập vào thành, muốn thích sát bản đô đốc. Mấy người các ngươi tìm một nơi chôn y... chớ để ai khác nhìn thấy.

Bọn họ đáp một tiếng, liền vội vàng vác thi thể Dạ Xoa Vương rời đi.

Đợi đến lúc bọn chúng đi rồi, hắn mới nhớ đến Ngọc Hồng Trang. Dạ Xoa Vương tháo chạy, hắn biết những kẻ này là hậu họa, nên nhân lúc y bị thương mà đuổi giết. Nay Dạ Xoa Vương đã diệt, nghĩ đến Ngọc Hồng Trang một mình trong nhà trọ, liên tiếp xảy ra các biến cố, liền lập tức quay về quán trọ.

Ánh đèn trong quán trọ mờ ảo, hắn đi vào theo lối cửa sổ, không có ai thấy. Không những không có tung tích của Ngọc Hồng Trang và Hoàng Như Hổ, ngay đến thi thể của hai tên dạ xoa đã chết vì vào huyễn cảnh cũng không thấy đâu, chỉ thấy vết máu loang lổ trên sàn, vẫn chưa kịp xử lý.

Trong phòng vẫn có mùi hương nhưng cửa sổ lại bị vỡ tan, gió lạnh thổi vào cũng đã xua tan không ít, hương vị cũng không còn nồng đậm như trước nữa. Viên thuốc hắn ngậm trong miệng đã tan ra, mùi hôi trong miệng cũng nhạt đi, nhưng mùi hương thoảng thoảng này vẫn khiến lòng người rạo rực.

Không thấy tung tích của Ngọc Hồng Trang, hắn buồn rầu, vội vén rèm lên, đi thẳng ra hậu viện. Trước đó, hắn đã từng đến hậu viện nên cũng quen thuộc, thấy một căn phòng còn sáng đèn, liền đi nhanh đến, nhìn vào từ cửa sổ thì thấy nàng đang ở trong đó. Lúc này, hắn mới yên lòng. Nhưng nhìn thấy xiêm y nàng vẫn tả tơi, ngồi trên giường lớn, quay lưng về cửa sổ. Xiên y bị rách nên hé lộ da thịt trắng trẻo của nàng, nhưng tên Dạ Xoa Vương đã cào thành nhiều vết sẹo trên lưng nàng. Làn da trắng nõn cùng với những vết máu rất thu hút sự chú ý và khiến người thấy đau xót.

Cửa phòng không khóa, hắn liền đẩy cửa bước vào. Nàng quay đầu lại, thoáng nhìn, gương mặt xinh đẹp buồn bã. Thấy hắn tiến đến, cũng không nói gì. Trên tay cầm một khăn gấm, bên cạnh có một thùng gỗ đựng nước. Phía bên kia giường, Hoàng Như Hổ mà Dạ Xoa Vương nhắc đến lúc này vẫn nằm trên đó. Y phục gã đã được nàng cởi ra, đang lau máu trên người.

Hắn đi đến bên cạnh, thấy gã đã được băng lại bằng khăn gấm, biết gã bị móng vuốt của Dạ Xoa Vương làm bị thương thê thảm. Ngọc Hồng Trang đương nhiên không nỡ nhìn, liền che vết thương lại.

- Dạ Xoa Vương đã chết.

Hắn trầm ngâm, nói:

- Ta lấy được một đồ vật trên người y...!

Khi nói chuyện, hắn lấy ngọc bài hắc ngọc từ ngực ra, đưa ra trước mặt nàng.

Nàng liếc nhìn, gương mặt vẫn rất bình tĩnh:

- Đây là Vương phù của y!

- Vương phù?

Thấy nàng chủ động nói ra đây là Vương phù ngọc bài, trong lòng liền có chút hy vọng, chỉ mong những đáp án muốn lấy từ Dạ Xoa Vương sẽ biết được từ nàng.

Nàng lau sạch vết máu trên người Hoàng Như Hổ. Lúc này mới để hẳn tay trong thùng nước, quay đầu nhìn hắn, nói:

- Y là Dạ Xoa Bộ Tôn, cũng là Dạ Xoa Vương, đương nhiên có Vương phù bên người!

- Dạ Xoa Bộ Tôn là gì?

Hắn kéo một chiếc ghế lại:

- Y là Bộ Tôn Dạ Xoa, có phải là thủ lĩnh của Dạ Xoa Bộ?

Nàng cười nhạt một tiếng:

- Đã là Dạ Xoa Vương đương nhiên là thủ lĩnh của Dạ Xoa Bộ rồi.

- Dạ Xoa Bộ lại là gì?

Hắn cau mày hỏi:

- Ta chưa từng nghe đến sự tồn tại của tổ chức này... Y gọi ngươi là Kiền Thát Bà, là sao?

Trước giờ hắn chưa từng đọc qua Phật học, biết rất ít. Hắn có nghe qua chữ Dạ Xoa, nhưng lại biết rất ít về Kiền Thát Bà.

Nàng nhìn hắn một lát rồi nói:

- Dường như ngài không biết chút gì về Phật học, hay là chưa từng nghe đến Kiền Thiết Bà?

Hắn xấu hổ. Nàng thở dài, nói:

- Thực ra, những gì ngài biết vẫn chưa nhiều, đó chưa chắc là chuyện xấu. Nếu biết quá nhiều e rằng đã không an bình như hiện nay.

Hắn cau mày:

- Một năm trước, Dạ Xoa Vương đã nhìn chằm chằm ta, mấy lần ta suýt chết trong tay y, có gì an bình?

- Ngài nói là, một năm trước y đã đến Trung Nguyên rồi?

Nàng cau mày:

- Trước kia, y đã gặp ngài rồi?

Hắn gật đầu nói:

- Đúng vậy, từ một năm trước, y cứ bám lấy ta như âm hồn rồi.

- Thật là.

Ánh mắt nàng có vẻ nghi hoặc:

- Lẽ nào y đã biết... Không đúng, nếu y đã biết sao còn hỏi ta tung tích của cô ta?

Nàng do dự một chút rồi hỏi:

- Y tìm ngài vì chuyện gì? Có phải để hỏi tung tích một người?

Hắn nghĩ thì ra nàng cũng không biết y đến tìm hắn là Trấn ma chân ngôn. Hắn không thay đổi sắc mặt, hỏi lại:

- Người mà các ngươi nói là ai? Có vẻ y rất quan tâm đến tung tích của người đó. Dường như y cũng đã biết tung tích người đó. Người đó là nam hay nữ, là thần thánh phương nào?

Nàng khẽ thở dài:

- Ngài cũng không cần hỏi nhiều, có một số chuyện, hiện tại vẫn chưa thể cho ngài biết. Đó cũng là muốn tốt cho ngài.

- Tốt cho ta?

Hắn tức không chịu được:

- Chính mấy người các ngươi mấy lần tìm ta gây phiền phức, thiếu chút nữa ta chết trong tay các ngươi vài lần. Hôm nay ngươi lại nói muốn tốt cho ta? Ta không biết chút gì, sau này lại có người đến, ngay đến phòng bị ta cũng không phòng được... Ngọc Hồng Trang, không đúng, Kiền Thát Bà, hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ với ta.

Nàng lắc đầu:

- Ngài nói sai rồi. Dù chúng ta có chung nguồn gốc, nhưng không phải là một nhóm.

- Có chung nguồn gốc?

Hắn nghiêng người về phía trước:

- Nguồn gốc chung gì? Các ngươi đều là những ai? Rốt cuộc có âm mưu gì?

Nàng nhìn hắn, hỏi lại:

- Ngài có còn nhớ khi ở Vân Sơn, Tố Nương đột nhiên mất tích, khi ngài đang buồn phiền, có người ném một tảng đá vào sân nhà ngài, bảo cho tung tích của Tố Nương?

Hắn giật mình, chuyện này hắn vẫn nhớ. Lần đó về nhà, Như Liên vô cùng lo lắng, báo cho hắn Tố Nương đã mất tích. Trong lúc lo lắng lại có người báo tung tích Tô Nương cho hắn, sau đó hắn mới có thể cứu được Tố Nương tại am Tĩnh Từ. lúc này nàng hỏi chuyện này khiến hắn rất ngạc nhiên. Chuyện này chỉ có mình hắn biết, ngay đến Như Liên cũng không hay. Nàng đột nhiên hỏi như vậy, hắn liền tỉnh ngộ ra, thất thanh nói:

- Lẽ nào... lẽ nào lần đó là cô?

Nàng khẽ thở dài:

- Đúng vậy, ta chính là người báo tung tích của Tố Nương, giúp ngài một tay.

Hắn kinh ngạc, một lát sau khẽ nói:

- Nói như vậy, từ khi ở Vân Sơn, ngươi đã luôn giám sát ta? Nếu không sao có thể biết rõ chuyện gia đình ta như vậy. Tung tích của Tố Nương lúc đó ngay đến ta cũng không rõ, ngươi lại nắm được...!

Hắn càng nghĩ càng ngạc nhiên:

- Lẽ nào từ đầu đến cuối, các ngươi đều ngầm giám sát ta!

Nghĩ lại tất cả mọi chuyện sau khi quen biết nàng, hắn tỉnh ngộ ra:

- Ra là vậy, thì ra là vậy. Chả trách ta đến kinh thành, các ngươi cũng đến ngay sau, đến Tây Bắc, các ngươi cũng theo ta đến, hơn nữa còn sống không xa chỗ ta ở. Tất cả thì ra đều là âm mưu của các ngươi. Thì ra các ngươi luôn giám sát ta.

Ánh mát hắn lạnh lùng, nghĩ đến chuyện nàng luôn giám sát mình mà hắn lại không hay biết gì, trong lòng liền rất kinh hãi.

- Sở Hoan, từ Vân Sơn đến Tây Bắc, chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi.

Nàng vẫn bình tĩnh:

- Những năm lại đây, ngài có thấy chúng ta làm ra những chuyện bất lợi cho ngài hoặc gia đình ngài hay không? Ta lại hỏi ngài, lúc đầu nếu không phải ta cung cấp thông tin, Tố Nương bị kẻ khác cưỡng bức, nàng ta có thể sống đến nay sao?

Hắn giật mình, nghĩ kỹ lại, rồi lại nghĩ mấy năm gần đây, nàng thực sự chưa từng làm chuyện gì gây khó cho mình. Nếu năm đó không có sự giúp đỡ của nàng, Tố Nương thực sự khó có thể sống đến hôm nay.

Gương mặt nàng điềm tĩnh, nhưng vẫn có chút kích động. Nàng vẫn chưa thay y phục, vạt áo trước ngực đã bị Dạ Xoa Vương vé rách, dù đã che lại những vẫn có một số chỗ không che được hết. Đặc biệt là da thịt trắng nõn của nàng, bộ ngực sữa lớn, hít thở gấp, bộ ngực đó phập phồng giống như hai quả cầu tuyết nhấp nhô trong áo.

- Không thể thiếu sự đề phòng, chỉ là không nên nghi ngờ người khác.

Nàng giơ tay lên, chỉ vào thi thể của Hoàng Như Hổ:

- Gã theo ta nhiều năm, nhất mực trung thành, là bạn đồng hành trung thành nhất trên đời. Nhưng... nhưng vì ngài, cuối cùng lại bị chết tại nơi này. Ngài nghĩ bọn ta thực sự muốn ở đây? Ở đây không có lầu son gác tía, không có gấm vóc. Vì sao chúng ta phải chịu bần hàn tại đây, ở đây chịu đựng?

Những lời này của nàng có cả sự phẫn nộ, nghe như không phải bản thân nàng muốn đi theo mình.

Hắn trầm ngâm, trong lòng bình tĩnh lại. Một lát sau, nói:

- Hổ Tịch Lịch không phải chồng ngươi, gã là ai? Là bộ hạ của ai? Các ngươi... Các ngươi đã không muốn ở lại đây, vậy sao mấy năm nay vẫn luôn theo ta?

- Bọn ta...!

Nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cười gượng:

- Mà thôi, Sở Hoan, trời cũng đã khuya, ở đây cũng cần dọn dẹp. Dạ Xoa Vương đã chết rồi, bí mật ta sống ở đây tạm thời sẽ không bị tiết lộ. Dù Như Hổ không còn, ta vẫn phải tiếp tục ở đây. Ta vẫn cần thu dọn nơi này, Ngài... mời ngài đi cho!

Nàng đứng dậy, liền “ôi” một tiếng. Hắn thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, vẻ mặt đau đớn, vội đứng dậy, nói:

- Vết thương trên người cô, nếu bây giờ không xử lý, rất dễ nhiễm trùng, hơn nữa, nếu xử lý muộn sẽ để lại sẹo. Ở đây ta có Kim Sang dược, giúp cô xử lý vết thương trước đã.

Hắn lấy Kim Sang dược từ ngực ra.

Bình Luận (0)
Comment