Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1519

Tuy nhìn thấy nhiều người chết, thậm chí tự mình chém hạ không ít đầu người nhưng lúc này Trì Bất Ngôn nhìn thấy cái đầu người trên gậy trúc kia vẫn cảm thấy dạ dày quay cuồng chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.

Trong tiếng kêu gào của bách tính, đám dân chúng cầm gậy trúc kia vừa gầm rú vừa giống như giơ trường thương, vung cây gậy trúc trong tay lên xuống, xuyên vào đầu người trên đỉnh gậy trúc, tạo ra cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

- Rút cuộc có chuyện gì vậy?

Trì Bất Ngôn lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Tiếu Quý hết sức nghiêm trọng:

- Ty chức nghe tiếng gào thét của bọn chúng mới biết được, hình như nghi ngờ họ đám quan lại phụ trách phát cháo ngoài thành có cắt xén lương thực, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chính, điều cốt yếu nhất là hôm nay ăn bị chết người.

- Ăn bị chết người?

- Vâng.

Tiếu Quý nói nghiêm nghị:

- Đầu người trên gậy trúc đều là quan sai phụ trách phát cháo bên ngoài thành. Tối nay lúc, sau khi ăn cháo thì có người bị mất mạng tại chỗ, tính ra đã chết hơn mấy chục người. Trong sự phẫn nộ , đám dân tị nạn này đã xông lên trạm phát cháo, giết viên quan lại phát cháo, sau đó xông đến dưới thành. Nhìn bọn chúng như à muốn vào trong thành gây sự, những đầu người trên gậy trúc chính là đầu của quan lại phát cháo.

- Ăn cháo làm sao có thể chết người được?

Trì Bất Ngôn kinh ngạc hỏi. Chuyển hướng suy nghĩ, thầm cảm thấy sự việc kỳ lạ, liền hỏi tiếp:

- Đã bẩm báo Giám quốc chưa?

- Đã phái người đi về phủ thái tử bẩm báo.

Tiếu Quý nói:

- Chỉ có điều tình hình ở đây trở nên rất nghiêm trọng. Đại nhân, đám bách tính đã ở đây hai ba giờ đồng hồ rồi. Bọn chúng vẫn ở dưới đẩy cửa, như nhất quyết xông vào thành, việc này nếu không sử dụng thủ đoạn chỉ sợ cửa thành sẽ bị bọn họ phá...!

- Sử dụng thủ đoạn?

Trì Bất Ngôn nói:

- Sử dụng thủ đoạn như thế nào? Lẽ nào bây giờ bắn tên giết họ? Bây giờ không động thì thôi, chỉ cần bắn chết một người thì.... Ngươi cũng đã biết ngoài thành có mười mấy vạn bá tính, một khi thực muốn làm loạn, không cần đợi đám phỉ Tây Môn đánh đến, kinh thành cũng đám dân nổi loạn phá tan.

- Vậy...Vậy phải làm thế nào?

Tiếu Quý cau mày nói:

- Binh mã bên ngoài kinh thành đã điều đến bờ Tần Thủy, trong kinh chỉ có mấy nghìn võ kinh vệ chúng ta, nếu như...Nếu như họ xông vào...!

- Trước tiên cứ tạm thời chống đỡ, cửa thành dày và nặng vô cùng, bọn chúng không thể mở được cửa thành trong thời gian ngắn.

Trì Bất Ngôn nghiêm nghị nói:

- Tất cả đợi giám quốc phân phó rồi xử lý sau. Đúng rồi, bên này có bao nhiêu người?

- Bẩm đại nhân, tổng cộng các nha môn ở Tây Thành là một nghìn sáu trăm người. Tây Thành là nơi hỗn tạp hơn nữa ban ngày còn phát sinh việc dân loạn phóng hỏa, cũng không thể điều đến toàn bộ người ở các phường. Hơn nữa giám quốc hạ lệnh, còn phải tìm kiếm dân chạy nạn cho nên các phường ở Tây Thành giữ lại gần nghìn người trực, người mà ty chức có thể điều đã điều đến đây rồi. Tính ra có năm, sáu trăm người.

Trì Bất Ngôn liếc mắt về phía trên tường thành, thấy binh lính cũng có vài trăm người.

Hắn biết rõ, kinh thành Lạc An là cố đô vốn tráng lệ rộng lớn. Chớ nói là cả tòa thành, cho dù chỉ là Tây Thành, rất nhiều phủ thành của đất nước đều không sánh bằng. Kinh Thành Lạc An có tất cả trăm phường, phường ở Tây Thành càng nhiều, hơn nữa thành phần hỗn tạp. Với một ngàn người trực tại Tây Thành trên thực tế binh lực đã rất mỏng yếu. Tuy ngoài thành rất nhiều dân chạy nạn nhưng Trì Bất Ngôn cũng không quên, trong thành cũng có đầy nguy cơ. Y vừa đi từ kho vũ khí ra, ở đó mất mấy nghìn binh khí. Số binh khí này lưu động ở kinh thành, không nghi ngờ đương nhiên là muốn sử dụng để chuẩn bị làm loạn. Lúc này trong thành kẻ địch đã bắt đầu làm loạn mà người dân chạy nạn lại làm khó dễ trong thời khắc nguy cấp này, Trì Bất Ngôn cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hắn biết rõ, trong thành loạn đảng làm loạn, lại là bố trí kỹ càng, có mưu đồ từ trước nhưng chính trong những lúc thế này, người dân tị nạn lại vì tức giận mà đứng lên. Giữa hai tuyệt đối không thể không có quan hệ với nhau, thậm chí hắn còn thầm cảm thấy, dân chạy nạn bên ngoài muốn xông vào trong thành, rất có khả năng cũng có người âm mưu lợi dụng họ. Nếu nói làm loạn cả trong và ngoài thành đều là cùng một hội gây nên, vậy thì khả năng nhẫn nại của đối phương quá tốt, thủ đoạn cũng cay độc, là một kẻ địch cực kỳ đáng sợ.

Trong phủ thái tử, thái tử đang đợi Trì Bất Ngôn đến bẩm báo về tình hình điều tra liên quan đến kho binh khí. Nhưng Trì Bất Ngôn chưa về là lại có được tin tức làm loạn của dân chạy nạn, cũng có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói là dân chạy nạn ăn cháo lại chết người?

Vốn là tình hình phát sinh của Thành Tây sẽ do Chỉ huy sứ Võ kinh vệ đến bẩm báo nhưng khi đó tình thế cấp bách, Trì Bất Ngôn vẫn ở kho binh khí, mà Tổng Kỳ Tiếu Quý phải ở tại Tây Thành ổn định tình hình, đành phái Viên Đô Ti đến đây. Viên Đô Ti cũng là người do thái tử cất nhắc, đối với thái tử trung thành và tận tâm, quỳ xuống nền nói:

- Đám dân chạy nạn kia đều gào rú như vậy, nói là sau khi bọn chúng ăn cháo có vài chục người mất mạng ngay tại hiện trường cho nên bọn chúng đều kéo đến dưới chân thành, muốn xông vào trong.

- Ăn cháo bị mất mạng?

Thái tử cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ trong cháo lại có thuốc độc...!

Thanh âm của y chợt im bặt, ngơ ngác một chút rồi tự lẩm bẩm:

- Thuốc độc...!

Viên Đô Ti cúi đầu, không dám nói lời nào.

Thái tử híp mắt, thần sắc lạnh lùng như tự nói với mình mà cũng như là đang nói chuyện với Viên Đô Ti:

- Nhân lúc người ta không phòng bị, hạ độc vào trong cháo, bách tính ăn cháo có độc mà chết, dân chúng kích động nên sinh ra đại loạn...Hóa ra là như vậy...!

Trong nháy mắt y liền như biết được tình hình, cười lạnh nói:

- Xem ra tên cao thủ nấp trong bóng tối kia đang từng bước áp sát, lần lượt tung từng chiêu một, với những nhát dao liên tục mà đẹp mắt.

Viên Đô Ti không dám trả lời, có ý nghĩ muốn hỏi một chút xem tiếp theo nên làm thế nào nhưng cũng không dám mở miệng. Ngược lại lúc này nghe được tiếng bước chân vang lên, y hơi nghiêng nghiêng mắt liền nhìn thấy một người mặc váy màu xanh đang bước tới, liền vội cúi đầu.

Lưu Ly mặc váy màu xanh, bước đi tha thước như tiên nữ, tay bưng chén canh, bước tới gần, dịu dàng nói:

- Điện hạ, thuốc đã sắc xong, mời uống thuốc ạ...!

Thái tử mới cau mày, Lưu Ly đã dịu dàng khuyên nhủ:

- Thiếp biết công việc điện hạ bề bộn nhưng càng là như vậy mới phải giữ gìn sức khỏe, mới có thể xử lý chính sự, người nói có đúng không?

Thái tử thở dài nói:

- Cũng chỉ có thuốc nàng bưng tới bổn cung mới có thể nuốt được.

Dưới sự thuyết phục của Lưu Ly, uống được nửa chén, lúc này y mới cau mày nói:

- Thuốc này đắng quá.

- Thuốc đắng dã tật.

Lưu Ly cầm khăn thơm màu trắng sữa nhẹ nhàng lau khóe miệng thái tử:

- Điện hạ, vẫn còn nửa chén, chỉ cần một ngụm liền có thể uống hết ạ.

Thái tử lắc đầu nói:

- Không uống nữa...nhưng câu nói thuốc đắng dã tật này quả là không sai...!

Lưu Ly cười ngọt ngào, thu dọn một chút, đang định lui xuống, thái tử đã nói:

- Lưu Ly, ngoài thành người dân chạy nạn tụ họp, đang sinh sự, nói là ăn cháo gây chết người, muốn xông vào thành. Bây giờ họ đang làm loạn ở bên ngoài thành, nếu để nàng xử lý thì nàng sẽ làm như thế nào?

Lưu Ly cười nói:

- Điện hạ, thiếp thân là nữ lưu, những việc quốc gia đại sự này đâu hiểu được.

- Ta chỉ hỏi nàng một chút.

Thái tử lại cười nói:

- Nàng vốn thông minh, nếu giao cho nàng xử lý nàng có biện pháp gì?

Lưu Ly suy nghĩ một chút mới nói:

- Bách tính làm loạn đều có nguyên do của nó, ăn cháo chết người thì đương nhiên bọn họ phải phẫn nộ, nếu như muốn dẹp bỏ được sự phẫn nộ của họ, điều binh trấn áp ngược lại sẽ làm phản tác dụng.

- Đó là điều tự nhiên.

Thái tử nhàn nhạt nói:

-Có lẽ có kẻ muốn bổn cung điều binh trấn áp, giết thêm càng nhiều dân chúng...Ăn cháo chết mất người, tất nhiên là trong cháo có độc, đối phương tính kế tỉ mỉ, muốn lợi dụng những người dân chạy nạn này thực hiện mưu đồ lớn. Dân chúng ngu muội vô tri, không rõ chân tướng, chỉ cần lại có kẻ từ đó châm ngòi thì sự việc sẽ rất dễ dàng được khơi mào.

- Thần thiếp cho rằng nếu đối phương đã đầu độc dân chúng, điện hạ cũng có thể bắt đầu từ điểm này, trong ánh sáng cho bách tính một sự công bằng.

Lưu Ly khẽ nói:

- Đối phương lợi dụng trạm phát cháo để làm cái cớ thì điện hạ cũng dụng trạm phát cháo mà cho bách tích một câu trả lời.

- Câu nói này nghĩa là sao?

Lưu Ly do dự một chút mới nói khẽ:

- Điện hạ còn nhớ Tào Mạnh Đức gặp cảnh khốn khó không? Trong quân đội ông thiếu lương thực, binh sĩ bất ngờ làm phản, ông ta đã giải quyết vấn đề như thế nào?

Thái tử cau mày nói:

- Ý nàng nói là...Mượn đầu người?

Lưu Ly cau mày lại, nói:

- Nếu không cho bách tính chạy nạn ngoài thành một câu trả lời, bọn chúng bị xúi giục, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Những lúc thế này điện hạ không thể để trong ngoài đều gặp nguy, bắt buộc phải ổn định dân chúng chạy nạn ngoài thành trước, tập trung lực lượng tiêu diệt loạn đảng trong thành. Nếu đẻ trong ngoài đều nguy khốn sẽ rất dễ tạo thành họa lớn.

Thái tử hơi trầm ngâm, rốt cuộc quay sang Viên Đô Ti nói:

- Ngươi đi nói với Trì Bất Ngôn, trước tiên điều tra rõ ràng xem ai là người phụ trách chuyển lương thực ra ngoài thành, sau đó kéo kẻ đó đến đầu thành, để cho bách tính một câu trả lời. Trì Bất Ngôn biết nên làm thế nào.

Viên Đô Ti chắp tay nói vâng, vừa lui xuống thì Triệu Quyền đã ở ngoài cửa nói:

- Điện hạ, ty chức có việc bẩm báo.

Thái tử nói:

- Vào trong rồi nói.

Triệu Quyền từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Lưu Ly liền chắp tay, lưu Ly mỉm cười gật đầu, lúc này Triệu Quyền mới nói với sắc nghiêm trọng:

- Điện hạ, ty chức đích thân dẫn người vào phủ Hán Vương,...Quả nhiên không thấy tung tích Hán Vương.

- Hả?

- Hán Vương để lại người thế thân ở trong chuồng ngựa, kẻ thế thân kia chính là một tên điên thực sự.

Sắc mặt Triệu Quyền hết sức nghiêm trọng:

- Tên điên đó cũng không biết cái gì, huynh đệ giám sát phủ Hán Vương cũng không phát hiện có người ra vào phủ, nhưng không những là Hán Vương mà lão bộc kia trong phủ Hán Vương phủ cũng biến mất không thấy tung tích.

Thái tử nói thản nhiên:

- Ngươi nói là Hán Vương đã rời khỏi phủ Hán Vương không một tiếng động, mà lại tìm thấy một tên điên thực thụ ở trong chuồng ngựa dùng để lừa người theo dõi phủ Hán Vương, thay mận đổi đào?

Triệu Quyền nói:

- Nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn thì có lẽ là như vậy.

Rồi y nói với sự hổ thẹn:

- Ty chức bất tài, xin điện hạ giáng tội.

Lưu Ly cau mày nói:

- Điện hạ, lẽ nào...Lẽ nào người cảm thấy tất cả những điều này đều là do Hán Vương đứng sau lưng gây ra?

Thái Tử thần sắc lạnh lùng nói:

- Trong kinh bốc lửa, loạn đảng tạo phản, trong đầu bổn cung liền suy nghĩ rốt cuộc là kẻ nào có khả năng như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại người có năng lực như vậy không nhiều, hắn nắm tình hình trong thành rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn có một đám người tình nguyện mà cống hiến vì hắn... Bản cung nghĩ đi nghĩ lại, kẻ có năng lực như vậy , thì có Lão Tam là một...Bổn cung phái người đến phủ Hán Vương, chỉ để xem xét một chút, thật không ngờ thực sự mất tích...!

Y đưa tay lên vuốt cằm mình, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lẩm bẩm nói:

- Là Bổn cung quá nhân từ, cho nó cơ hội...Giả ngây giả dại, có thể co, có thể dãn, cũng không hổ danh là tôn tử Doanh thị, chẳng qua Bổn cung rất hiểu nó, với khả năng của nó vẫn chưa thể gây ra sóng gió như vậy, Bổn cung rất muốn biết, người bên cạnh nó là ai?

Nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Lưu Ly, mà nói với thanh âm lạnh lùng:

- Lão Tam, lẽ nào đây mới là trận quyết đấu thực sự giữa ta và ngươi sao?
Bình Luận (0)
Comment