Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 171

Trong sương phòng vẫn một mảnh tối mờ, tiếng thở dốc dồn dập lúc trước đã bắt đầu ôn hòa xuống. Sở Hoan ôm chặt lấy thân thể mềm mại trơn bóng của Lâm Lang, nắm chặt chiếc chăn trên hai người. Tuy rằng kích tình vừa qua, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ tự trách, dù sao bản thân mình còn chưa cẩn thận nghĩ tới chuyện thành gia linh tinh, nhưng tối nay vẫn không kìm nổi lòng mà rơi vào trông ôn nhu, hắn cũng không biết là ý chí của mình bắt đầu yếu đi, là bởi vì sức hấp dẫn của Lâm Lang thật sự quá lớn.

Lâm Lang cuộn lại trong lòng Sở Hoan, cảm nhận một tay Sở Hoan nhẹ nhàng vuốt ve trên bộ ngực đầy đặn của mình, nơi đó vừa trắng lại trọn, hơn nữa rắn chắc khá vểnh, làn da trơn bóng giống như gấm vóc tốt nhất, cảm xúc rất tốt. Trong bóng tối, lông mi thật dài của nàng giật giật, đôi mắt ngập nước quyến rũ tận xương dường như hơi mê ly, cảm giác được dường như Sở Hoan còn đang nghĩ cái gì, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực Sở Hoan, bãi cỏ bỏ hoang lâu ngày sau khi hưởng thụ mưa móc làm dịu, hạnh phúc thỏa mãn dịu dàng hỏi:

- Chàng… chàng suy nghĩ gì?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:

- Nàng đã nghĩ kỹ hay chưa, nguyện ý làm thê tử của ta?

Lâng Lang không nghĩ tới hắn dĩ nhiên nói ra lời này, đột nhiên ngẩn ra, trong lòng tràn đầy hạnh phúc rất lớn, thân thể mềm mại run rẩy:

- Chàng… chàng nói cái gì?

- Gả cho ta đi!

Sở Hoan nhìn khuôn mặt vẫn đỏ ửng của Lâm Lang.

Hai má Lâm Lang dán trong ngực Sở Hoan, trong nhất thời cũng không nói chuyện, một lúc lâu sau, mới nghe nàng thấp giọng nói:

- Chàng… chàng không che… chê ta sao…?

Sở Hoan nhíu mày, vươn một tay ra, nâng cằm nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghiêm nghị nói:

- Sau này nàng không được nói như vậy… Chỉ là ta muốn biết, nàng có nguyện ý gả cho ta hay không? Chỉ cần nàng nguyện ý, ta lập tức trở về nói với mẫu thân, nhờ người tới cửa cầu hôn, sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đón nàng trở về… !

- Không… không đáng… !

Trong lòng Lâm Lang vừa kích động lại sợ hãi:

- Chàng không thể như vậy, sẽ… sẽ có người chê cười chàng… !

Thật ra đây cũng là e sợ lớn nhất trong lòng nàng, nàng là thân giá phụ, mà Sở Hoan chẳng những chưa bao giờ đón dâu, hơn nữa hiện giờ còn trở thành Vệ tướng Cấm vệ quân.

Bằng lòng mà nói, dùng thân phận hiện giờ của Sở Hoan, muốn cưới một hôn sự tốt, đó là chuyện dễ dàng. Tuy rằng trong lòng Lâm Lang cực kỳ thích Sở Hoan, nhưng cũng hiểu được, nếu Sở Hoan cưới một góa phụ như mình, không thiếu được sẽ có rất nhiều người nghị luận thị phi sau lưng, sẽ có tổn hại rất lớn đối với danh dự của Sở Hoan.

Nàng áp lực lâu lắm, hôm nay hoàn thành hợp thể với Sở Hoan, cũng không để ý người ngoài nói dài nói ngắn đối với nàng, nhưng nàng lại không thể suy xét vì tiền đồ của Sở Hoan.

Sở Hoan cũng nhíu mày nói:

- Chê cười ta?

Hắn lập tức phát ra một tiếng cười thản nhiên:

- Có một người phụ nữ vì ta, không hề sợ hãi đối với con đường phía trước, ta cũng là thân thể bảy thước, thì có gì lo lắng? Nếu hai ta lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải để ý những lời người khác nói?

Hắn nắm tay Lâm Lang, dịu dàng nói:

- Nàng chờ ta, ta đi một lát, sẽ phái người tới đây cầu hôn!

Bộ ngực sữa của Lâm Lang phập phồng, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng, nhưng lập tức liền thở dài yếu ớt:

- Chàng… chàng đối đãi như vậy, ta… ta có chết cũng đáng… !

- Không được nói bậy!

Lâm Lang cười quyến rũ, thấp giọng nói:

- Chỉ là hiện giờ không được?

- Vì sao?

- Tuy rằng ta và Phạm gia ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng… nhưng hôn thư lại ở trong tay người nhà bọn họ.

Lâm Lang cười khổ nói:

- Mặc dù không thật, lại vẫn còn danh… !

Nói tới đây, trên khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng, hơi cúi đầu, có chút khẩn trương nói:

- Chàng… chàng có trách ta hay không? Ta… trên danh nghĩa ta vẫn là… vẫn là tức phụ Phạm gia, lại cùng chàng… có phải ta… có phải ta là nữ nhân xấu không tuân thủ nữ tắc hay không… !

Sở Hoan ôm Lâm Lang dịu dàng nói:

- Không phải, nàng là nữ nhân tốt có tình có nghĩa, là nữ nhất tốt Sở Hoan ta ái mộ kính trọng trong lòng!

Trong lòng Lâm Lang vẫn rối rắm như thế, triền miên với Sở Hoan, tất nhiên khiến nàng thỏa mãn kích động, nhưng tảng đá trong lòng lại khiến nàng tự trách, lúc này nghe Sở Hoan nói vậy, trong lòng lập tức vui vẻ không ít, bộ ngực to lớn dán vào trong ngực tình lang, cảm nhận được nhiệt độ thân thể hắn, nói như mê:

- Chàng đối với ta… đối với ta thật tốt…

Sở Hoan một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, eo nàng vô cùng tinh tế, da thịt lại trơn nhẵn khác thường, bụng bằng phẳng bóng loáng, mặc dù thân thể đẫy đà, nhưng bụng lại không có một chút mỡ thừa. Tối nay Sở Hoan đã từng chứng kiến thân thể Lâm Lang, thật ra cũng cảm thán tạo hóa thần kỳ, thân thể Lâm Lang, nơi nên đầy đặn thì đầy đặn, nơi nên mảnh khảnh thì không kham nổi một nắm, bộ ngực và cặp mông của nàng đều to lớn săn chắc khác thường, nhưng vòng eo lại vô cùng tinh tế, trắng bóc như bạch ngọc, báu vật tuyệt thế.

- Nàng yên tâm, hôn thư của Phạm gia, ta sẽ nghĩ biện pháp lấy trở về.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Cầm hôn thư lại, ta nhất định phải cưới nàng qua cửa… !

Lâm Lang dịu dàng nói:

- Chàng không cần xen vào, ta… tự ta nghĩ biện pháp là được.

Nàng tấp giọng nói:

- Chàng để tự ta xử lý, chàng không cần xen vào được không?

- Sở Hoan nghe nàng dịu giọng muốn nhà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng lộ ra thần sắc động lòng người, khẽ gật đầu, chỉ là nhìn dung nhan quyến rũ kia, hơi nóng biến mất lúc trước lần này lại dâng lên nơi bụng, thân dưới của hắn cứng rắn đột nhiên mà ra, lại chọc vào bụng Lâm Lang. Tuy rằng Lâm Lang là người từng trải, lại đã hợp thể với Sở Hoan, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ lên, chỉ là trong mắt hiện ra vẻ quyến rũ, một bàn tay dĩ nhiên nắm qua vô cùng tự nhiên, Sở Hoan cảm thấy trên người tê rần, trong đầu xẹt qua từ 'Phu nhân trên đường, dâm phụ trên giường', mặc dù Lâm Lang không phải dâm phụ, nhưng phong tình nơi giường chiếu quả thật khiến người say mê.

Sở Hoan xốc chăn lên, Lâm Lang dường như biết sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng nói:

- Không… không được, thật sự không được, chàng… vừa rồi chàng dùng sức quá, chỗ đó… chỗ đó đã hơi sưng đỏ, chàng… chàng không thấy sao?

Nói xong câu đó, khuôn mặt nàng ửng hồng, ngượng ngùng quyến rũ, không ngờ thân thể xoay qua, nằm ở trên giường, lộ ra lưng ngọc giống như tỳ bà, lại xuất hiện bờ mông trắng kia.

Sở Hoan nghe ý tứ của nàng, không kìm nổi đặt thân lên người nàng, lại chú ý lực đạo, hai tay chống, thân thể treo trên người nàng, tiến tới bên tai, thấp giọng trêu đùa:

- Sao lại sưng lên? Để ta xem một cái?

- Chán ghét, chàng… chàng tránh ra… !

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang che trong gối hồng, không dám ngẩng đầu, thân thể hoàn toàn dán trên giường, bộ ngục no đủ của nàng bởi vì đè nén, tràn ra bên cạnh.

Sở Hoan mỉm cười, bỗng nhiên xoay người từ trên thân thể Lâm Lang xuống giường. Lâm Lang hơi nóng vội, quay đầu nhìn Sở Hoan, không khỏi run giọng hỏi:

- Chàng làm… làm cái gì?

Sở Hoan không nói gì, khẽ mỉm cười, đến bên cạnh bàn thắp sáng đèn. Ngọn đèn sáng lên, Lâm Lang xấu hổ kêu 'a' một tiếng, khuôn mặt lần nữa che trong gối đầu, vừa rồi trong bóng tối, lá gan của nàng quả thật lớn hơn một chút, nhưng giờ phút này ngọn đèn sáng lên, nàng lại vô cùng khẩn trương, trái tim đập thình thịch. Sở Hoan đặt ngọn đèn lên bàn bên cửa sổ, lên giường, cũng buông trướng bồng phấn hồng, trường hồng lập tức lộ ra ánh sáng màu hồng, bên trong lập tức một mảnh phiếm hồng, ánh sáng hồng kia chiếu lên thân thể mềm mại tuyết trắng của Lâm Lang, trong trắng mang theo hồng hồng, quả nhiên kiều diễm lóa mắt.

Sở Hoan tới phía sau Lâm Lang, giơ tay ôm vòng eo Lâm lang, hơi dùng lực một chút, để mông nàng nhô lên. Tuy rằng Lâm Lang ngượng ngùng, nhưng ái lang như thế, nàng cũng không kháng cự, hai đầu gối quỳ trên giường, mông tuyết trắng vểnh lên, mông trắng rất tròn trong suốt chói mặt, nhục cảm mười phần, sờ lên lại co dãn kinh người, thắt lưng mong mông to tròn, dáng người eo thon mông tròn này nhấp nhô lên xuống, vô cùng hấp dẫn người.

Lúc này Sở Hoan lại phát hiện, vòng eo kia càng tinh tế, lại càng tôn lên cặp mông đầy đặn, hai đùi ngọc phía dưới to tròn mầu mỡ khác thường, hình thành đối lập với vòng eo mảnh khảnh xinh đẹp kia.

Sở Hoan ôm eo thon của Lâm Lang, thân thể dán lên, nhưng không vội vàng tiến vào, cứng rắn điểm một chút lại lùi ra sau giống như chuồn chuồn lướt nước tại đùi trong. Thân thể Lâm Lang run một hồi, miệng không kìm nổi quyến rũ kêu một tiếng, Sở Hoan đã nhẹ giọng trêu đùa:

- Muốn tiến vào hay không… !

- Không được!

Lâm Lang cắn răng.

Sở Hoan lại cười, thân thể tiến về phía trước, liêm tục điểm tới liền lui ba bốn lần, hắn đã cảm giác được nơi đó nước tràn thành lụt, miệng liên tục hỏi:

- Muốn vào hay không?

- Không… không được… !

- Thật sự không được?

- Chán ghét, chàng… là không được… !

- Muốn hay không?

- Không… không được… tên bại hoại này… !

- Muốn hay không?

Lúc này Lâm Lang thật sự không chịu nổi, hương vị chuồn chuồn lướt mặt nước này khiến cả người nàng khó chịu, khi Sở Hoan điểm tới một lần nữa, mỹ phụ này rốt cuộc không kìm nổi, thân thể chủ động co ra sau, mông trắng đưa ra sau, miệng nàng phát ra một tiếng kiều ngâm. Cùng lúc, trong miệng Sở Hoan cũng phát ra tiếng thỏa mãn, cảm giác ấm áp, mềm mại chặt chẽ kia lại lan khắp toàn thân, thân thể tiến về phía trước, thấp giọng cười nói:

- Sao nàng lại gấp như vậy?

Lâm Lang nắm chặt bàn tay trắng như phấn, khó thở, khuôn mặt dán trên gối đầu, vểnh mông trắng lên, dùng thư thế câu người cùng tình lang đón một đợt xung kích.

Khi Sở Hoan bắt đầu di động, thân thể mềm mại của Lâm Lang chấn động, hai chân cứng lại, ngón chân dùng sức nhô lên, chiếc cổ xinh đẹp ngẩng lên, hình thành độ cong xinh đẹp giống như thiên nga, mũi phát ra tiếng rên quyến rũ, thanh âm kia vô cùng mị hoặc, khiến toàn thân Sở Hoan lại nóng cháy. Hắn ôm vòng eo mảnh mai của Lâm Lang, đón lấy cặp mông trắng khêu gợi của nàng, thâm nhập vào, cặp đùi tuyết trắng bóng nhẫy theo sự va chạm của Sở Hoan, dâng lên một lớp sóng bạc đẹp mắt mê người.

- Không được... nhẹ một chút... ồ... !

Giọng Lâm Lang như rên rỉ, như thở dốc, như thống khổ, như thỏa mãn..., chỉ tiếng rên quyến rũ này đã khiến huyết mạch người ta phun trào, tâm ngứa khó gãi, mà khi mỹ phụ này động tình, đã quay đầu lại, chiếc miệng nhỏ nhắn mở ra, mắt phượng ngậm xuân, đôi mày thanh tú nhíu lại bộ dạng quyến rũ, thật sự khiến cho mỗi người đàn ông đều rơi vào điên cuồng.

Tiếng thổ dốc dần biến thành tiếng thở dài quyến rũ, lại biến thành tiếng rên phóng đãng. Cuối cùng, Lâm Lang cũng không biết tự cắn gối đầu, trong họng lại phát ra tiếng kêu quyến rũ vong tình, không biết hai tay mềm mại của mình đã bắt lấy đôi tay Sở Hoan ôm lấy vòng tay mình, không biết hai tay đã bóp ra từng vết màu trên cánh tay của Sở Hoan, mà hai đùi nàng, trong vong tình, dĩ nhiên không kìm nổi mà nâng lên, từ phía sau nhẹ nhàng đá mông Sở Hoan, tới cuối cùng, hai chân lại tách ra, chân đẹp tuyết trắng dùng sức co lên, cọ trên giường, dùng sức rất lớn, khăn trải giường bị chân nàng cọ ra thành dấu vết có thể thấy được rõ ràng.

Nàng chỉ biết, khi Sở Hoan ôm lấy eo nàng tấn công mãnh liệt, bên tai nàng chỉ truyền đến tiếng thân thể va nhau khiến nàng phấn chấn, nàng không biết mông trắng của mình bị va chạm đỏ lên, chỉ biết mình dần dần bị lạc xuống, thân thể như bay lên bầu trời, nhẹ nhàng, chẳng lẽ tiêu hồn thực cốt chính là loại hương vị này?

Mỹ phụ bỏ đã lâu, nam nhân huyết khí phương cương, một khi rơi vào lúc vong tình, sẽ kiệt lực triền miên, muốn bản thân mình dung nhập vào thân thể đối phương, hóa thành một thể.

Bình Luận (0)
Comment