Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 221

Bảo Hương Lâu rất nổi danh ở phủ thành Vân Sơn, tự nhiên không khó tìm, ngay cả không quen cuộc sống, ở trên đường tùy tiện hỏi người một chút, nam nhân sẽ cho ngươi một ánh mắt ngầm hiểu, mà nữ nhân tự nhiên sẽ lộ ra vẻ chán ghét.

Sở Hoan ngồi trong xe ngựa, đi tới con phố Bảo Hương Lâu ở đó, đã cảm nhận được không khí náo nhiệt nơi này, người đi đường như mây, xe ngựa lại giống như cá chép sang sông, xe ngựa Sở Hoan ngồi chẳng qua là một cỗ trung bình trong phần lớn xe ngựa.

Bên ngoài Bảo Hương Lâu tường thấp vây quanh, cây hoa rực rờ, không ngờ còn có sân viện, cửa chính rộng mở, trước cửa treo đèn lồng đỏ lớn, lộ ra không khí vui mừng náo nhiệt.

Trên cửa là tấm biển sơn đen, bên trên viết ba chữ "Bảo Hương Lâu", chữ viết này dường như là bút tích của nữ tử, uyển chuyển thanh tú.

Chỉ nhìn chiều dài tường thấp phía trước nó, liền biết Bảo Hương Lâu này chiếm diện tích rộng, xe ngựa của khách tới trước cửa, liền có quy công trong tửu lâu chạy tới ân cần vén rèm, xuống khỏi xe ngựa, mười người có tám chín người đều là quý nhân áo gấm thêu lụa, những khách nhân này xuống xe ngựa, xe ngựa sẽ rời đi thẳng, tìm địa phương tạm thời ngủ lại.

Xe như rồng ngựa, đội xe ngựa của Doanh Nhân rốt cuộc tới trước cửa, lập tức có quy công chạy tới vén rèm giúp, lúc này Doanh Nhân mới cùng Sở Hoan xuống xe, ngẫm nghĩ một chút, phân phó ba gã tùy tùng và mã phu trước đi tìm nơi ngủ lại, cũng để Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã cùng nhau đi theo.

Dù sao gã cũng là thân quý giá, bên người cuối cùng cũng phải có một gã hộ vệ đi theo.

Khách nhân của Bảo Hương Lâu tối nay đều ặc hoa phục, không ít người đều là đầu đội chính quan. Doanh Nhân lần đầu tới địa phương này, rất không quen thuộc, có vẻ hơi khẩn trương. Phùng Ngọ Mã lại không để ý tới chuyện thiên hạ, chỉ đi theo bên người Doanh Nhân. Mà Tôn Đức Thắng lá gan quả thật không nhiều lắm, co rút phía sau DOanh Nhân, lúc này, lại chỉ có thể để Sở Hoan đi phía trước.

Sở Hoan bất đắc dĩ, dẫn mấy người tiến lên, một đại hán vạm vỡ đứng trước cửa, khí trời hôm nay còn lạnh, nhưng cũng không biết đại hán này là thân thể tốt hay là ra vẻ uy phong ở đây, mặc áo ngắn, không ngờ vạt áo mở rộng, lộ ra bộ ngực lông xù, nhìn thấy Sở Hoan tới, hỏi:

- Các vị mấy người?

Sở Hoan nói:

- Bốn người!

- Một người 20 lạng, bốn người 80 lạng!

Tráng hán cười nói:

- Bạc vào cửa, cảm ơn các vị thưởng cho!

Sở Hoan ngẩn ra, hắn quả thật không ngờ vào trong còn thu bạc vào cửa, càng không ngờ bạc vào cửa lại đắt như vậy, 20 lạng bạc, cũng đủ một số người sống một năm.

Doanh Nhân đã nháy mắt, Tôn Đức Thẳng hơi đau đớn đưa 80 lạng bạc qua, tráng hán nhận bạc, cung kính khom người cười nói:

- Tạ ơn các vị thưởng, mời bốn vị vào!

Sở Hoan thở dài trong lòng, vào cửa đã mất 80 lạng, thật không biết vào trong rồi, tối nay phải mất bao nhiêu bạc, trách không được hôm nay tiến tới đều là áo gấm hoa phục, người bình thường quả thực không có bậc tài lực này để tiến vào.

Lúc này Sở Hoan mới dẫn đầu tiến vào Bảo Hương Lâu, vừa vào cửa, là một sân nhà lớn rộng rãi, cũng đã bày ra không dưới 50 chiếc bàn, rậm rạp, diện tích cực kỳ rộng rãi, cũng có thể thấy được tài lực hùng mạnh của Bảo Hương Lâu này.

Lầu hai lầu ba Bảo Hương Lâu đều là một số phòng ở nhỏ, mỗi gian nhìn qua cũng không nhỏ, cửa đều treo tấm biển, lầu hai cộng thêm lầu ba đúng là có 40-50 vị cô nương, mà lầu một là thính đường. Ngày thường các cô nương đều ở thịnh đường đi tới đi lui, khoe khoang phong tình, khách nhân nhìn trúng sẽ theo vào phòng treo tấm biển, đây là lều kỹ nữ bình thường. Tại hậu viện Bảo Hương Lâu này, còn có một viện lạc cao nhã khác, đó mới chân chính là ngõ ôn nhu của các cô nương đang nổi, cấp bậc cao hơn so với cô nương trong lầu phía trước này rất nhiều, mà đãi ngộ cũng sẽ cao hơn rất nhiều.

Thật ra các cô nương trong tòa lầu này âm thầm cạnh tranh vô cùng kịch liệt, một khi cô nương trước viện nổi danh, bất cứ lúc nào đều có thể tiến tới hậu viện sống một mình trong tiểu viện. Cô nương nổi danh ở hậu viện, một khi danh tiếng biến mất hoặc bắt đầu xuống sắc thậm chí thân thể ôm bệnh, như vậy sẽ bị quét ra khỏi hậu viện rất nhanh, chừa ra vị trí cho các cô nương khác.

Đối với tú bà và hậu trường tòa lầu này mà nói, hết thảy đều lấy bạc làm trọng, bất cứ cô nương nào trong lầu, đều đã bị bọn họ ép làm tới giọt máu cuối cùng, thời điểm không thể kiếm được lợi nhuận, cảnh ngộ của các cô nương sẽ thê thảm không chịu nổi, thậm chí ngay cả chó cũng không bằng.

Vô số cô nương khi nổi danh bị Bảo Hương Lâu nắm trong bàn tay giống như bảo bối, chỉ là tuổi trẻ qua mau, kết cục cuối cùng của phần lớn cô nương đều vô cùng bi thảm.

Mấy chục chiếc bàn rậm rạp bày ra, mà dưới hành lang còn có hai vòng ghế dựa, đều có thể ngồi.

Chung quanh tòa lầu đều treo đèn lồng lớn màu đỏ, chiếu toàn bộ sân một mảnh đỏ rực, bố trí bên trong đều vô cùng hoa lệ, nhưng trang sức có hoa lệ, so ra cũng kém nữ nhân ở đây.

Bên cạnh lan can lầu hai lầu ba, một đám cô nương dựa trên lan can, trang điểm xinh đẹp, ganh đua sắc đẹp, khiến người ta không kịp nhìn. Các cô nương này hôm nay chỉ có thể ở trước cửa phòng, dựa vào lan can xem, oanh oanh yến yến, hoa hồng thúy liễu, yến gầy hoàn mập, quả nhiên là thiên đường nhân gian.

Trên khối đất trống, cũng đặt chiếc bục, trang trí vô cùng xinh đẹp, đây là 'tuyển hoa đài', chung quanh tuyển hoa đài, đều có một chiếc bàn dài, phía sau bàn đều là một loạt ghế dựa, tạm thời đều trống.

Sau khi bốn người Sở Hoan tiến vào, một phụ nhân trung niên y sam màu tím trong đám người lắc mông chào đón, hơn bốn mươi tuổi, làn da trắng mền, mặc dù trên mặt hơi có nếp nhăn nhỏ, nhưng đôi mắt linh hoạt quyến rũ thu ba nhộn nhạo, vẫn đủ thướt tha động lòng người, quả nhiên là từ nương bán lão, thùy mị thướt tha.

Phụ nhân này cười hì hì chào đón, khăn thơm trong ray rung lên:

- Ồ, vài vị thiếu gia, nhìn lạ mặt, có thể trước kia chưa gặp qua, hôm nay nhận mặt, về sau thường tới, ta là Hải Đường Xuân của Thanh Thu Quán, tối hôm nay vài vị thiếu gia vui vẻ ở nơi này, ta ở đây chúc vài vị thiếu gia, chúc các vị có thể ôm được hoa khôi!

Sở Hoan chắp tay thản nhiên cười, Hải Đường Xuân đã ngậm cười hỏi:

- Vài vị thiếu gia muốn ngồi ở đâu?

- Tự nhiên là tìm một chiếc bàn!

Tôn Đức Thắng không kìm nổi nói.

Nhìn trận thế trước mắt, một số người ngồi ở bàn bên cạnh, một số người lại ngồi trên ghế hành lang chung quanh,trên bàn lại chuẩn bị hoa quả điểm tâm còn có nước trà, dùng tôn quý của Doanh Nhân, cũng không thể tới hành lang ngồi ghế dựa.

Hải Đường Xuân cười ha ha nói:

- Tốt lắm, các vị muốn bao chiếc bàn nào?

Doanh Nhân nghe ra chút ý vị, hỏi:

- Hải Đường Xuân, ngươi nói là ngồi bàn bên cạnh còn mất bạc?

Sâu trong mắt Hải Đường Xuân xẹt qua một chút không hài lòng, tuy rằng nàng tự xưng 'Hải Đường Xuân' nhưng dựa theo quy củ, khách nhân chỉ có thể họi là 'Hải ma ma', xưng hô thẳng tên như vậy, lại hơi thất lễ.

Nhưng nàng là loại người nào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, thu ba ngộn nhạo nhìn Doanh Nhân, cười hì hì nói:

- Xem vị thiếu gia này nói, ngài cũng nhìn thấy, tăng nhiều cháo ít, khách nhân đêm nay tới không ít, nhưng chỗ ngồi có hạn, cũng không thể bên nặng bên nhẹ, đành nghĩ ra biện pháp này, có thể bỏ bạc ngồi bàn bên cạnh, kỳ thật chỉ là chút bạc vụn, bốn vị thiếu gia vừa vặn có thể bao chiếc bàn này, chẳng qua là 40 lạng bạc mà thôi!

Sở Hoan lại thở dài trong lòng, 40 lạng bạc, cũng không biết có thể mua bao nhiêu chiếc bàn, ổ tiêu tiền, lời này quả thật một chút cũng không giả.

Kỳ thật hắn cũng hiểu được trong lòng, thanh lâu vốn là nơi lầu vàng, khi hặp tuyển chọn hoa khôi mỗi năm của giới phong nguyệt, đúng là lúc kiếm tiền tốt nhất, đối với người thường mà nói, mấy chục lạng bạc đó là một số lớn, nhưng đối với những phú hộ hoan tràng mà nói, mấy chục lạng bạc cũng không tính nhiều, thịnh hội do ‘Vân Sơn Lục Ba’ liên kết tổ chức như vậy, tự nhiên là nơi gắng hết khả năng thu tiền bốn phía.

Dưới sự ra hiệu của Doanh Nhân, Tốn Đức Thắng lại lấy ra 40 lạng bạc, Hải Đường Xuân cười tủm tỉm dẫn bốn người tới ngồi xuống cạnh một chiếc bán, lập tức đi chờ đón khách nhân khác.

Sở Hoan quả thật chú ý tới, không ngớt qua lại giữa các bàn này, không có cô nương, chỉ là vài phụ nhân trung niên ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, khẽ đếm, có tất cả sáu người, một người trong đó quả thật nhận biết, dĩ nhiên đúng là Tái Hoa Hương của Phù Dung Các, không lâu trước đúng là lợi dụng Tái Hoa và Ngưng Ngọc thủ hạ của nàng hung hăng sửa trị Lục Thế Huân một chút.

Như vậy xem ra, đám tú bà Vân Sơn Lục Ba đang tiếp khách, đều tự khoe khang quyến rũ, đều rất quen biết đối với khách nhân, không ít khách nhân cũng đều biết rõ ràng tên vài tú bà, sau khi tiến vào, đều vừa nói vừa cười, có một số khách nhân hiển nhiên là khách quen, dĩ nhiên xoa bóp mông sờ sờ bộ ngực tú bà cố ý lộ ra, liếc mắt đưa tình, quả nhiên là vô cùng phong nguyệt.

Sở Hoan cầm lấy ấm trà, rót trà cho mọi người, nhìn nhìn bốn phía, cảm giác cách khai mạc còn sớm, thấp giọng hỏi:

- Từ công tử, ngài nói đại hành thủ là có ý gì?

Hắn nghe Liễu Béo và Doanh Nhân trước sau nói tới từ đại hành thủ này, quả thật là khó hiểu.

Doanh Nhân ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Ngươi không hiểu?

Sở Hoan lắc đầu.

Doanh Nhân cười ha ha nói:

- Hóa ra cũng có người không hiểu.

Gã thấp giọng nói:

- Thật ra trước đây ta cũng không hiểu, đây đều là Tôn Đức Thắng hỏi thăm ra.

Gã nói với Tôn Đức Thắng:

- Tôn Đức Thắng, ngươi nói một chút, cái gì là đại hành thủ!

Tôn Đức Thắng thấp giọng giải thích một phen với Sở Hoan, lúc này Sở Hoan mới bừng tỉnh ngộ.

Kỹ nữ Đại Tần, đại khái chia làm ba loại.

Một là quan kỹ, tên như ý nghĩa, bình thường sau khi quan viên bị xét nhà hỏi tội, nữ quyến bị đánh vào thành quan kỹ; thứ hai là gia kỹ, cùng loại với tỳ nữ, giỏi ca múa, thổi đàn ca hát không gì không tinh, thuộc loại nuôi dưỡng tư nhân, có thể dùng để chiêu đãi khách nhân, bình thường là quan to quý nhân tiêu số tiền lớn nuôi dưỡng; loại thứ ba là tư kỹ thanh lâu, loại này còn có chút phụ trách, có một số chỉ bán nghệ không bán thân, có một số lại chỉ bán thân không bán nghệ, còn có một số lại vừa bán nghệ vừa bán thân.

Chẳng qua địa phương lớn có tên có tuổi như Bảo Hương Lậu vậy, cô nương bên trong đều qua chọn lựa, hơn nữa trải qua huấn luyện chuyên môn, cầm kỳ thư họa, vũ đạo ca kỹ đều phải thông hiểu, hơn nữa còn chuyên môn huấn luyện kỹ xảo trên giường.

Nơi lớn như vậy, một khi thanh lâu quy mô nhỏ hậu trường yếu có cô nương nổi danh, rất nhanh sẽ bị thanh lâu lớn mua tới, đóng gói tỉ mỉ, rất nhanh có thể trở thành cây rụng tiền.

Về phần hành thủ, đó cũng không phải tất cả các cô nương đều có cơ hội.

Trước khi trở thành hành thủ, nếu tài tình và mỹ mạo của cô nương không vượt qua thường nhân, hơn nữa nhất định phải là tấm thân trinh nữ, thanh lâu sẽ đặc biệt tìm kiếm cô nương như vậy, bắt đầu bồi dưỡng huấn luyện từ nhỏ, trước khi đạt tới tuổi tuyển khôi, thanh lâu sẽ tiêu số tiền lớn che chở, sẽ không nhận tiếp bất cứ khách nhân gì. Bình thường mà nói, cô nương như vậy trong thanh lâu lớn đều có năm sáu người, đợi đến tuổi tuyển khổi, trước tiên sẽ để những cô nương này đấu trong thanh lâu nhà mình, từ đó chọn ra hoa khôi thanh lâu, sau đó lại đại biểu thanh lâu xuất trận.

Cô nương đại biểu các thanh lâu lớn sẽ tiến hành một hồi so đấu kịch liệt, cuối cùng sẽ bình chọn ra ba người, phân biệt trở thành đại hành thủ, nhị hành thủ và tiểu hành thủ.

Mà có thể được chọn là hành thủ, đó là cấp bậc cao nhất của giới Phong Nguyệt, các nàng sẽ nhận được đãi ngộ các cô nương khác tha thiết mơ ước, sẽ có nơi ở đặc biệt của mình, sẽ có dàn nhạc tôi tớ của mình, hơn nữa giá trị con người cao, không có khả năng rơi đến hoàn cảnh ngàn người cưỡi vạn người vuốt, phần lớn chỉ hiến nghệ mà thôi, có thể bỏ ra số tiền lớn giao hợp đều ở số ít.

Hơn nữa một số quan to quý nhân tổ chức yến hội, sẽ đặc biệt đưa thiếp mời hành thủ tới hiến nghệ, tiền thù lao cực cao, phần lớn trong số đó đương nhiên thuộc về thanh lâu, nhưng tự thân hành thủ cũng có thể nhận được một số thù lao dày, danh khí càng lớn, thực lực đoàn nhạc của mình càng mạnh càng xoa hoa, như vậy số lần được mời cũng càng nhiều, thù lao đạt được cũng càng cao.

Tuy rằng tiền chuộc thân của hành thủ là con số thiên văn, nhưng hành thủ tên tuổi cực cao, bình thường có thể đủ bạc chuộc thân cho mình trong vòng năm sáu năm, từ đó thoát khỏi biển khổ.

Tuy rằng vừa vào thanh lâu vĩnh viễn khó tẩy, nhưng sau khi hành thủ thoát thân, nếu vẫn có danh khí như cũ, toàn toàn có thể tiếp tục dùng nhóm nhạc của mình tham gia các loại yến hội, rất nhiều hành thủ cuối cùng thậm chí có thể trở thành thiết thất của quan to quý nhân, so với kết cục của kỹ nữ bình thường, đó đã là hạnh phúc nhiều lắm.

Tuy nhiên có rất nhiều cô nương tuy rằng lựa chọn làm hành thủ, nhưng thời gian qua mau, rất nhiều người nổi danh 2-3 năm liền mai danh ẩn tích, bạc chuộc thân không thể trả lại, cũng chỉ có thể chậm rãi sa đọa thành kỹ nữ bình thường, muốn nổi danh lâu dài, thì cần tài tình mỹ mạo hơn người, hơn nữa còn phải có năng lực giao tiếp hơn người, như vậy mới có thể chống đỡ xuống.

Đại hành thủ, nhị hành thủ và tiểu hành thủ khác nhau, ngay ở bảng giá ra ngoài, bảng già đại hành thủ chịu mời tự nhiên cao nhất, bạc kiếm được tự nhiên cũng nhiều nhất...

Đại hành thủ may mắn 5 năm có thể kiếm đủ bạc chuộc thân, mà tiểu hành thủ lại cần 10 năm 8 năm, cho nên đại hành thủ có lẽ có cơ hội thoát khỏi biển khổ, nhưng tiểu hành thủ có thể gần như không có.

Đường ra duy nhất, đó là hy vọng ở quan to quyền quý tham gia yến hội, có thể được quý nhân nhìn trúng, bỏ số tiền lớn chuộc thân làm thiếp.

Nhưng bỏ ra số bạc khổng lồ chuộc thân cho một nữ tử yên hoa, loại chuyện này tuy rằng không phải không có khả năng, nhưng tỷ lệ nhỏ tới đáng thương.

Sở Hoan nghe Tôn Đức Thắng giải thích xong, trong lòng cảm thán, hắn cũng không thể tưởng được không ngờ đường này có môn đạo như vậy, trong lòng nghĩ tới Mạc Lăng Sương kia, vận mệnh cuối cùng của nàng, có phải sẽ vô cùng thê thảm hay không?

Mặc dù Doanh Nhân có lòng trợ giúp Mạc Lăng Sương, nhưng lấy thân phận của gã, tuyệt đối không thể dùng lực lượng ngoài sáng trợ giúp, thậm chí từ một nơi bí mật gần đó cũng phải cẩn thận, để tránh bị người có lòng bắt lấy nhược điểm.

Gã thật sự có thể cứu được Mạc Lăng Sương từ trong nước lửa sao?

Bình Luận (0)
Comment