Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 254

Doanh Nhân nghe vậy, vội vàng hỏi:

- Các ngươi từng gặp? Hắn là ai vậy?

Sở Hoan chợt hiểu được, nói:

- Điện hạ, thích khách này điện hạ cũng từng gặp, ngay ở đêm qua.

- Đêm qua?

Doanh Nhân nhíu mày.

Sở Hoan nói:

- Điện hạ, đêm qua chúng ta vào nhà trọ, có một đám người đột nhiên tới quấy rối, điện hạ có nhớ rõ công tử áo gấm vân hổ kia?

Doanh Nhân thất thanh nói:

- Chảng lẽ... chẳng lẽ thích khách vừa rồi chính là người nọ?

Phùng Ngọ Mã nghiêm mặt nói:

- Điện hạ, quả thật chính là người nọ. Cơ trên mặt gã hoại tử, tuy rằng dùng máu che giấu khuôn mặt, nhưng tiểu nhân vẫn nhận ra được.

Sở Hoan nói:

- Đêm qua chúng sinh sự ở nhà trọ, xem ra có ý thử hư thật của chúng ta.

- Khiến người của chúng ta luận võ với chúng, chẳng qua là muốn xem năng lực của chúng ta rốt cuộc lớn thế nào.

Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói:

- Nếu không quá mạnh, bọn chúng sẽ không sợ đầu sợ đuôi như thế.

Doanh Nhân nhíu mày nói:

- Chúng là ai? Vì sao muốn ám sát bổn vương? Vì sao không động thủ ở nhà trọ đêm qua, mà tới nơi này động thủ?

- Dù sao thôn trấn cũng không tiện động thủ.

Sở Hoan nói:

- Hơn nữa ti tướng đoán chừng, nhân sự của chúng lúc đó cũng có thể chưa đủ.

Hắn dừng một chút, nghi hoặc nói:

- Nhưng ti tướng lại có một chuyện nghĩ không ra.

Phùng Ngọ Mã hiểu được, hỏi:

- Ngươi nghi hoặc vì sao chúng biết hành tung của chúng ta?

Sở Hoan gật đầu.

Đâm qua công tử vân hổ mang theo một đám người tới nhà trọ đánh giá thực hư, hơn nữa trước đó chuẩn bị tốt tại Trung Nghĩa Trang, không thể nghi ngờ, công tử vân hổ hiển nhiên vô cùng rõ ràng hành tung của đoàn người Doanh Nhân, trước khi Doanh Nhân còn chưa lộ ra mục đích với các tùy tùng, đám người công tử vân hổ đã sớm biết mục đích của Doanh Nhân.

Đây đương nhiên là chuyện cực kỳ quỷ dị.

Doanh Nhân đương nhien không ngu ngốc, tự nhiên cũng rõ ràng mấu chốt trong đó.

Gã tự nhiên rất chắc chắn, mình thủ khẩu như bình, tin tức tuyệt đối không phải mình để lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả thái giám thân tín nhất bên người là Tôn Đức Thắng, trước đó Doanh Nhân cũng không để lộ phong thanh.

Gã nhận được mật hàm của Thái tử, lúc này mới tới Trung Nghĩa Trang lấy một thứ, nếu tin tức không phải mình tiết lộ ra ngoài, chẳng lẽ công tử vân hổ nhận được tin tức từ chỗ Thái tử trong kinh?

Lòng Doanh Nhân trầm xuống.

Gã đang do dự, chợt nghe có người bên cạnh kêu lên:

- Đây là cái gì?

- Khói?

- Khói ở đâu ra?

Doanh Nhân ngẩng đầu, thấy được một trận sương khói bay tới từ mặt phải tường viện, không ngờ sương khói kia màu tím, vô cùng quỷ dị, trong gió đêm sương khói màu tím nhanh chóng bay vào lượn lờ trong viện.

Chợt thấy đại đao trong tay hai gã hộ vệ đột nhiên cùng rơi xuống đất, lập tức thấy hai người này ôm chặt yết hầu của mình, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

- Không tốt.

Sở Hoan thất thanh nói:

- Sương khói có độc, mọi người cẩn thận, đừng hít phải khói độc.

Kẻ thù quả nhiên mưu ma chước quỷ, nham hiểm tầng tầng lớp lớp, xích luyện xà không nổi lên tác dụng, lúc này lại dùng tới khói độc, bởi vậy có thể thấy được tối phương cũng là tình thế bắt buộc, không dồn Doanh Nhân vào chỗ chết không được.

Tuy rằng công tử vân hổ hiện thân một lần, sau đó lui đi, nhưng mọi người vẫn không hề hiểu biết đối với tình hình quân địch, hoàn toàn không biết gì về nhân số, kế hoạch của đối phương.

Cũng không ai biết đối phương còn có bao nhiêu thủ đoạn muốn dùng tới.

Khói tím lượn lờ, mọi người nghe được Sở Hoan phân phó, nhanh chóng động thủ, dùng lưới đao cắt vạt áo của mình, che mũi và miệng lại, không cho khói tím tiến vào cơ thể.

Bộp bộp bộp!

Một loạt tiếng động sắc bén vang lên, lập tức nghe được vài tiếng kêu thảm, có người kêu lên:

- Là tên nỏ, bọn chúng bắn tên nỏ, mọi người cẩn thận.

- Trên tường có người!

Sở Hoan che miệng và mũi, liếc mắt thoáng nhìn mấy bóng người xuất hiện trên tường bên trái, tên nỏ do chúng bắn ra trên đầu tướng, có hai ba người trúng phải tên nỏ ngã xuống đất.

Hơn nữa sau khi mấy người kia ngã xuống đất, co giật hai cái liền bất động. Sở Hoan biết trong lòng, đối phương chẳng những có tên nỏ trong tay, hơn nữa trên mũi tên nỏ mang theo kịch độc kiến huyết phong hầu.

Sở Hoan không nói hai lời, thuận tay cầm lấy cung tên từ một gã hộ vệ bên cạnh, giương cung cài tên, hết thảy đều liền mạch lưu loát, không chút do dự giương cung bắn tên. Tên như điện, phốc một tiếng, bắn trúng một người trên tường, trúng trái tim, người nọ kêu lên một tiếng trầm đục, từ trên tường ngã quỵ xuống.

Sở Hoan cũng không dừng tay, mà Phùng Ngọ Mã lúc này cũng nhanh chóng phản ứng, cũng cầm cung tên, hai người liên tục bắt tên, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên trên tường, cũng đã bắn trúng vài người của đối phương.

Hộ vệ khác đều huấn luyện có tố chất, kẻ thù có tên nỏ, đám hộ vệ phần lớn trang bị cung tên, trong khói tím lượn lờ, tên đều bắn về phía đầu tường, đối phương hiển nhiên cũng có sợ hãi, lập tức biến mất khỏi đầu tường.

Chỉ là khói tím kia ngày càng đậm, dần dần che kín viện, Sở Hoan nói với Doanh Nhân:

- Điện hạ, khói độc nguy hiểm, mong rằng điện hạ cho phép mọi người vào phòng tránh né.

Doanh Nhân lớn tiếng nói:

- Đều vào trong nhà, đều vào trong nhà!

Tất cả mọi người vây quanh Doanh Nhân đi vào phòng, Thần Y Vệ trông coi Thái Thập Tam và người sẹo đao cũng đẩy hai người vào trong phòng. Đi vào trong phòng, mọi người lập tức đóng kín cửa sổ, tránh cho khói độc xâm nhập vào. Phùng Ngọ Mã lập tức ra hiệu chỉ huy, mọi người nhanh chóng gác ở các cửa sổ.

Doanh Nhân vào trong phòng, lúc này mới bỏ vải gấm che mũi ra, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ lại hoảng sợ, nói:

- Phải làm sao bây giờ? Chúng ta nhất định bị bao vây rồi. Trong phạm vi hơn mười dặm nơi này không thấy bóng người, tuyệt đối không có người cứu viện.

Lúc này vẻ mặt mỗi người đều ác liệt khác thường, biết gặp phải kình địch thật sự, đám kình địch này thủ đoạn chồng chất, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Tuy nói nếu có thể chống được tới hừng đông, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển, nhưng giờ phút này cách hừng đông còn rất lâu, nhìn từ thế ép sát trước mắt của đối phương, rất khó thuận lợi chống đỡ tới sáng mai.

Phùng Ngọ Mã kiểm kê nhân số một chút, sắc mặt hơi trầm xuống. Ngoại trừ Doanh Nhân, tính cả Sở Hoan vốn có hai mươi bốn tên hộ vệ, nhưng giờ phút này lại chỉ còn mười sáu người.

Bốn gã binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân ngoài trang tuy chưa thể thấy thi thể, nhưng không có kỳ tích, tự nhiên đã chết, một người bị xích luyện xà cắn chết, vừa rồi lại bị đối phương bắn tên độc chết ba người, chỉ một lát không ngờ có tám gã hộ vệ tinh nhuệ bị hại.

Vương Hàm đi tới bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Đại nhân, chúng ta đã mất hai huynh đệ.

Vẻ mặt gã nhìn qua vô cùng ảm đạm.

Trong lòng Sở Hoan nặng nề, khẽ gật đầu.

Ánh mắt Thái Thập Tam từ đầu đến cuối đều chăm chú trên người Doanh Nhân, nhìn thấy Doanh Nhân nôn nóng bất an, trầm mặc hồi lâu, gã lại nói một lần nữa:

- Điện hạ, nơi này... không thể ở lại nữa!

Doanh Nhân nghe được giọng nói, quay đầu qua nhìn thấy Thái Thập Tam, lúc này mới nhớ tới còn có người này tồn tại, giận không thể át, rít gào nói:

- Thái Thập Tam, ngươi... ngươi là loạn đảng. Lúc trước ngươi còn khuyên bổn vương lưu lại, lúc này lại muốn bổn vương rời đi, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì? Đám loạn đảng kia hao tổn tâm cơ, không phải muốn buộc bản vương rời viện này, chúng thừa dịp đánh lén bổn vương, bổn vương sao có thể khiến chúng thực hiện được?

Thái Thập Tam cười khổ nói:

- Hạ thần chỉ thật không ngờ, đám người này không ngờ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như thế. Hạ thần vốn tưởng rằng dựa vào những hộ vệ tinh nhuệ dưới tay điện hạ, có thể chống được tới ngày mai, nhưng hiện giờ xem ra, đối phương tuyệt đối sẽ không để điện hạ chống tới ngày mai.

- Ngươi tất nhiên hiểu chúng.

Doanh Nhân cười lạnh nói:

- Ngươi là đồng đảng của chúng, chẳng qua ngươi đừng vội, cho dù bổn vương có chuyện xảy ra hay không, cũng sẽ không cho ngươi sống sót.

Thái Thập Tam thở dài:

- Điện hạ cảm thấy bộ dạng này của hạ thần, sống hay chết có khác nhau sao?

Doanh Nhân chỉ cười lạnh, ánh mắt như đao.

Sở Hoan đánh giá Thái Thập Tam một phen, rốt cuộc hỏi:

- Chẳng lẽ người đều không biết hết thảy chuyện này?

Thái Thập Tam lắc đầu nói:

- Ta biết chúng có mai phục, nhưng không biết chúng dùng thủ đoạn gì.

- Bổn vương chỉ biết ngươi là đồng đảng của chúng.

Doanh Nhân đứng thẳng lên, chỉ Thái Thập Tam:

- Nếu ngươi không phải đồng đảng của chúng, sao lại biết chúng có mai phục? Nếu ngươi thật sự trung tâm với bổn vương, vì sao trước đó không cho chúng ta biết?

Thái Thập Tam nhìn Doanh Nhân, bình tĩnh nói:

- Điện hạ, khi mọi người vào Trung Nghĩa Trang, đã tiến vào mai phục. Cho dù hạ thần thật sự báo cho biết, sự thật này cũng không thể thay đổi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Chưa chắc như thế. Nếu ngươi báo trước, ít nhất chúng ta có thể sớm đề phòng, nhưng ngươi một chữ cũng không nói, hơn nữa còn muốn điện hạ ngủ lại nơi này một đêm... Vì sao ngươi không hề báo trước? Ngươi còn giấu diếm chuyện gì không nói cho chúng ta biết?

Thái Thập Tam lập tức lộ ra thần sắc cổ quái, dường như rất bi thường, lại rất thống khổ, đó không phải thống khổ về thể xác, mà là thống khổ nội tâm, cơ mặt của lão co giật, thân thể già nua nhìn qua có vẻ đáng thương khác thường.

Doanh Nhân gật đầu nói:

- Sở Hoan nói không sai, ngươi tất mang điều ác trong lòng, cho nên trước đó mới cố ý giấu diếm. Ngươi giữ bổn vương ở trong trang, chính là muốn cho bổn vương bị chúng bao vây.

- Cũng không phải như thế.

Thái Thập Tam thống khổ nói:

- Điện hạ, hạ thần là... Ài, cho dù hạ thần chết một ngàn lần, cũng sẽ không hại ngài. Hạ thần giữ ngài, chỉ bởi vì hạ thần biết, đám người này giỏi về tập kích đêm, một khi điện hạ rời khỏi thôn trang, trong phạm vi mười dặm đều là cánh đồng bát ngát, hơn nữa gập ghềnh khó đi, không có đường lớn, mọi người hoàn toàn không quen đối với địa hình nơi này, mà chúng lại hiểu rõ tình trạng nơi này... Ở lại trong trang, chúng sẽ có điều kiêng kị đối với điện hạ, nhưng một khi rời khỏi thôn trang, tuy rằng thuộc hạ của điện hạ mỗi người là hộ vệ tinh nhuệ, nhưng cũng khó bảo toàn điện hạ bình an.

Doanh Nhân cười lạnh nói:

- Ngươi nói thật dễ nghe. Hiện giờ thành ra thế này, ngươi còn dám nói suy nghĩ vì bổn vương? Bọn chúng trong miệng ngươi, rốt cuộc là ai? Hiện giờ bổn vương muốn biết, là ai đại nghịch bất đạo như thế, dám bày ra cạm bẫy mưu hại bổn vương?

Thái Thập Tam lắc đầu nói:

- Hạ thần... cũng không biết thân phận lai lịch của chúng, đối với chúng thần biết được thật sự... thật sự quá ít... !

Tất cả mọi người nhíu mày.

Lời Thái Thập Tam nói vừa rồi, khiến mọi người còn tưởng rắn lão hiểu rất rõ địch nhân, nhưng không thể tưởng được lão lại tự xưng biết rất ít về chúng, lão nói chuyện dường như trăm ngàn chỗ hở, mọi người đều không tin.

Soạt một tiếng, Doanh Nhân rút đao ra, mũi đao chỉ Thái Thập Tam, lạnh lùng nói:

- Ngươi đang trêu đùa bổn vương sao?

Người sẹo đao bỗng nhiên nói:

- Điện hạ, trang chủ tuyệt đối không có lòng hại ngài, trang chủ chỉ muốn cố gắng dồn toàn lực bảo toàn ngài, trang chủ cũng… cũng không tự chủ được… !

- Không cần nói nữa.

Thái Thập Tam ngăn lại, cười khổ nói:

- Điện hạ, mặc kệ ngài tin tưởng hạ thần hay không, hạ thần chỉ cầu ngài nhanh chóng thảo luận phá vòng vây thế nào, bây giờ hạ thần còn chưa thể chết được, sau khi điện hạ bình an, hạ thần dù chết cũng có thể nhắm mắt.

Doanh Nhân khinh thường cười nói:

- Bảo vệ bổn vương bình an? Chỉ bằng ngươi, cũng có thể bảo vệ bổn vương bình an?

Sở Hoan nhìn vẻ mặt Thái Thập Tam, xem ánh mắt lão, lại mơ hồ cảm thấy Thái Thập Tam nói chuyện nhìn như trăm ngàn chỗ hở, nhưng lời lão nói dường như có vẻ rất chân thành.

Xem thật giả một người, quan sát ánh mắt hắn. Sở Hoan nhìn thấy trong mắt Thái Thập Tam đều là chân thành tha thiết, còn có thân thiết, vẻ thân thiết kia, hiển nhiên bởi vì Doanh Nhân.

Bình Luận (0)
Comment