Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 335

Đạo trưởng Hồng Vũ vừa nói dứt lời, Bùi Tích và Sở Hoan đều ngẩn ra, Sở Hoan sau khi ngẩn ra, trong lòng lập tức vô cùng kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ, đạo trưởng Hồng Vũ lại nói ra những lời như vậy.

Trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ.

Chỉ có mình Sở Hoan hiểu được, năm đó linh hồn mình xuyên việt, nhập vào thân thể Sở Hoan, thực chất con người mình bây giờ, đã là một tổ hợp mới giữa một thân thể và một linh hồn, lẽ nào đạo trưởng Hồng Vũ này lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ nhìn ra được sự thực huyền bí như vậy.

Bùi Tích sau khi ngẩn ra, đã nhíu mày nói:

- Đạo trưởng, có những cái không nên nói đùa.

Đạo trưởng Hồng Vũ nói:

- Bần đạo biết các ngươi sẽ không tin.

Nhìn chằm chằm vào Sở Hoan nói:

- Sở cư sĩ, thứ lỗi cho bần đạo nói thẳng, theo tướng mặt, ngươi đã mất từ nhiều năm trước rồi.

Sở Hoan cố gắng để bản thân điềm tĩnh, hắn không biết đạo trưởng Hồng Vũ này rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng hắn hiểu được, nếu như loại chuyện như thế này lan truyền rộng ra, thật sự có người tin tưởng bản thân đã chết, vậy thì bản thân tất sẽ bị coi là quái vật, rất khó tồn tại ở thế giới này, đây là một thời đại vô cùng kính sợ thần linh, bình tĩnh nói:

- Nhưng bây giờ ta vẫn sống.

Đạo trưởng Hồng Vũ nói:

- Cho nên bần đạo mới nói là kỳ lạ, hoặc là trong mệnh của Sở cư sĩ có âm dương, thì cũng khó mà biết được.

Dừng một chút rồi mới nói tiếp:

- Thực ra bần đạo không phải là nói hươu nói vượn, mệnh do thiên tác, phúc do tâm sinh, họa phúc tại tâm, tâm hiện ra mặt, sờ cốt xem tướng, chính là từ mặt xem tâm, do tâm trắc mệnh. Tướng mạo của Sở cư sĩ quả thực phúc trạch thiển cận, bần đạo tính, hẳn là tám chín năm trước đã hết dương khí rồi ( đã chết).

Đạo trưởng Hồng Vũ nói thẳng Sở Hoan là người chết, còn nói Sở Hoan phúc trạch thiển cận, chuyện này khiến cho hắn có chút khó xử, đã dọn xong bát, bở giấy dán vò rượu ra, rót rượu, nói:

- Đạo trưởng, uống rượu, trắc mệnh dừng ở đây. Ngài xem hai huynh đệ ta sống sờ sờ trước mặt ngài, rượu vẫn còn chưa uống, mà ngài đã bắt đầu nói nhảm rồi.

Đạo trưởng Hồng Vũ xua tay nói:

- Nghe bần đạo nói xong.

Cũng không đợi Bùi Tích ngăn cản, tiếp tục nói:

- Sở cư sĩ đáng nhẽ đã chết nhưng lại chưa chết, vậy thì chỉ có thể giải thích thành đã phá vỡ tự nhiên.

- Phá vỡ tự nhiên?

Đạo trưởng Hồng Vũ gật đầu:

- Âm Dương Càn Khôn, sinh tử luân hồi, khô vinh hữu tự, đây đều là đạo lý của tự nhiên, mệnh của Sở cư sĩ không theo tự nhiên, thì đó là đã phá vỡ tự nhiên.

- Vậy là tốt hay xấu?

Sở Hoan hỏi.

Đạo trưởng Hồng Vũ nói:

- Phá vỡ tự nhiên, đó là dị thường, ngươi chính là dị nhân. Ngươi phá vỡ sinh tử chi đạo, có thể kéo dài tuổi thọ, đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nhưng phá vỡ tự nhiên, vốn là chuyện làm trái với đạo trời, cho nên sau này Sở cư sĩ cần phải cẩn thận hơn, bần đạo có lời này không biết có nên nói không.

Sở Hoan thầm nghĩ:

- Cái không nên nói ra ngài cũng đã nói rồi, còn cái gì mà không thể nói ra.

Mỉm cười gật đầu.

Đạo trưởng Hồng Vũ lúc này mới nói:

- Sở cư sĩ, ngươi ở ẩn đi.

- Ở ẩn?

- Trở về quê hương, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không thấy binh đao, thì sẽ không thấy máu, như thể có thể kéo dài 10 đến 15 năm tuổi thọ.

Đạo trưởng Hồng Vũ nghiêm trang nói.

- Nếu mà không ở ẩn thì sao?

- Vậy thì chỉ có thể tranh đấu.

Đạo trưởng Hồng Vũ thở dài nói:

- Đấu tranh với người, với trời, không đấu được thì sẽ hồn bay phách lạc, đấu được thì phá vỡ được tự nhiên, sẽ có vận mệnh khác.

Lắc đầu nói:

- Đâu đâu cũng có máu, chỉ cần có chút không cẩn thẩn, sẽ hồn bay phách lạc, Sở cư sĩ hà tất phải chọn con đường này?

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Bất luận lời này của đạo trưởng là thật hay đùa, Sở Hoan nếu đã chọn con đường này, muốn lui cũng không thể lui ra được.

Đạo trưởng Hồng Vũ đứng dậy, lắc đầu thở dài, Bùi Tích nói:

- Đạo trưởng phải đi sao? Vẫn còn chưa uống rượu mà.

Đạo trưởng Hồng Vũ không nói gì, chỉ chắp hai tay sau lưng đi ra cửa, lẩm bẩm:

- Thất sát ở phía trước, Tham Lang Phá Quân song tinh hộ trì, có thể đấu được không, cũng còn chưa biết...!

Vừa dứt lời thì đã đi ra khỏi cửa rồi.

Sở Hoan nghe mấy câu nói cuối cùng của lão, trong lòng cả kinh, trước khi vào Kinh, Sở Lý thị cũng đã từng nhắc tới mấy chữ Thất Sát Phá Quân này, Sở Hoan đối với những thứ này không hiểu gì, lúc đó cũng chỉ cho là Sở Lý thị mê tín mà thôi, nhưng lúc này mấy từ đó từ trong mồm đạo trưởng Hồng Vũ nói ra, Sở Hoan liền cảm thấy không đơn giản.

Sở Hoan trong lòng kinh ngạc, hơi nhíu mày lại, Bùi Tích đã bưng bát rượu lên nói:

- Nhị đệ, lời đạo sĩ này đệ cũng đừng quá bận tâm đến, lời của lão, huynh chưa từng tin.

Sở Hoan nâng bát rượu lên cười cười, hai người chỉ một ngụm đã uống hết nửa bát rượu, để bát rượu xuống, Bùi Tích mới nói:

- Lão ở bên sông Tần Thủy xem tướng, nói đạo lý rõ ràng, nhưng cũng chưa chắc là có lý. Nhưng người này ngoài thuật xem tướng, thích trận pháp, cho nên huynh và lão thỉnh thoảng có bàn luận về trận pháp, nên mới quen biết, có ít bạc là ta liền mời lão uống rượu, cho nên mỗi ngày lão đều đến, sau này bạc không đủ, không có rượu, lão cũng ít đến hơn, mấy ngày này thấy ta có rượu, liền chạy đến, ha ha, rượu thịt đạo nhân mà thôi.

Sở Hoan cũng không nghĩ tiếp, nói:

- Đại ca, tiểu đệ đã vào Võ Kinh Vệ.

- Ồ?

Bùi Tích ngạc nhiên nói:

- Đã làm quan rồi?

Sở Hoan cười gật đầu, rồi nói tình hình của bản thân một lần, hắn và Bùi Tích ái mộ tương giao, liền đem quan hệ với Tề Vương cũng nói ra, Bùi Tích chậc chậc lấy làm kỳ, Sở Hoan lại đem chuyện nguy hiểm mà mấy ngày trước gặp phải nói ra, chỉ bỏ tình tiết bản thân giết chết Triệu Dương.

Bình thường vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi:

- Nhị đệ, đệ vừa rồi nói là Thôn vân kiếm?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đúng vậy. Theo cách nói của Thần Y Vệ đó, gọi là Thôn vân kiếm.

- Thôn vân kiếm, Thôn vân kiếm!

Bùi Tích nghiêm nghị nói:

- Nhị đệ, đệ có biết nguồn gốc của Thôn vân kiếm không?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Tiểu đệ không biết, đang muốn thỉnh giáo!

Bùi Tích nói:

- Nói đến cũng khéo, thực ra chuyện này là năm đó ta đi tới Xuyên Trung nghe người ta ngẫu nhiên nói đến.

- Xuyên Trung?

- Đúng vậy.

Bùi Tích gật đầu nói:

- Năm đó Đại Hoa quốc bị hủy diệt, quần hùng phân tranh, thiên hạ chư hầu tự lập quốc, đương kim Thánh Tần quốc đương nhiên là tụ hội những nhân tài kiệt xuất, Khuất Sở Ly tự xưng là Sở Quốc, chính là kì phùng địch thủ của Tần quốc, còn một nước, Tần quốc năm đó cũng đã phải hao phí mấy năm, tổn binh hao tướng mới đánh bại được, đó chính là Thiên Thục quốc ở Xuyên Trung.

- Thiên Thục quốc?

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Cũng có nghe nói qua, nghe đồn là hậu duệ của tam quốc Thục Hán Lưu Bị Kiến Quốc.

Bùi Tích gật đầu nói:

- Cũng để cờ hiệu của Thục Hán, không biết có phải là hậu duệ của Lưu Bị không, điều này thì không thể biết được. Quốc chủ Lưu Tuân của Thiên Thục cũng là một thế hệ kiêu hùng, xưng hùng ở Xuyên Trung, Thiên Thục quốc có một Thái tử, si mê kiếm đạo, nghe nói năm đó đi khắp nơi tìm danh sư để học tập kiếm đạo...!

Sở Hoan đột nhiên hiểu được gì đó, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

- Thái tử Lưu Diệm của Thiên Thục quốc , lúc 16 tuổi, lễ thụ quan, Lưu Tuân ban cho người một bảo kiếm, nghe nói bảo kiếm đó, chém chắt như chém bùn, là một trong những bảo kiếm mà năm đó Lưu Bị sưu tầm, Lưu Bị dùng song kiếm, kiếm pháp rất cao cường, cho nên hậu duệ của người kế thừa kiếm đạo của tổ tiên, Thiên Tục quốc chủ Lưu Tuần chính là một cao thủ kiếm đạo, lúc Lưu Diệu mười sáu tuổi, kiếm pháp cũng đã luyện có chút thành tựu. Lưu Tuần ban thưởng cho một thanh bảo kiếm, và đó chính là Thôn Vân kiếm.

Sở Hoan kinh ngạc nói:

- Đại ca, lẽ nào... lẽ nào thích khách đó chính là Thái tử Lưu Diệu của Thiên Thục quốc?

Bùi Tích nói:

- Chuyện này không thể khẳng định được, nhưng theo lời đồn, năm đó Thiên Thục quốc đều bị Tần quân công phá, mặc dù Quốc chủ Lưu Tuân huyết mạch cũng gần như bị sát hại hết rồi, nhưng chỉ còn Lưu Diệu là có kiếm pháp đỉnh cao, sau này không còn có tin tức gì về người này, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cũng có người nói đó chỉ là lời đồn thổi, Lưu Diệu năm đó trong lúc thành bị phá vỡ đã chết trong loạn quân.

Dừng một chút, hạ giọng nói:

- Nhưng Tần quân lại không tìm thấy thi thể của Lưu Diệu, tuy là cũng có người nói thi thể của Lưu Diệu bị ngựa giẫm nát bét rồi, nhưng ai mà dám khẳng định Lưu Diệm thực sự chết rồi?

Sở Hoan vuốt cằm, như có suy nghĩ.

- Gia tộc Lưu thị ở Xuyên Trung cũng có thế lực, Đại Tần lập quốc, triều đình tất sẽ truy tìm tung tích của Lưu Diệu, mặc dù nói năm đó các nước có không ít mang dòng máu của Hoàng gia lưu lạc, nhưng nói đến uy hiếp, Lưu Diệu tất sẽ là lớn nhất trong đó.

Bùi Tích chầm chậm nói:

- Tên thích khách ám sát đệ, cho dù không phải là Lưu Diệu, nhưng có Thôn vân kiếm trong tay, chắc chắn là có quan hệ lớn tới Lưu Diệu.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Ý của đại ca là có khả năng đệ đã giết chết Thái tử của Thiên Thục quốc?

Bùi Tích ngẫm nghĩ một chút, rồi nhíu mày nói:

- Theo lý mà nói thì khả năng không lớn. Lưu Diệu xuất thân là Hoàng gia của Thiên Thục quốc, mặc dù đất nước bị công phá, nhưng thân phận của y vẫn là một thái tử của Thiên Thục quốc, nhân vật như vậy, sao mà lại luân lạc làm một thích khách chứ, thậm chí còn muốn đích thân sát hại ngươi? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thôn Vân kiếm là một bảo vật quý báu của Lưu Diệu, nếu gã chưa chêt thì tuyệt đối gã sẽ không để nó lọt vào tay kẻ khác. Vừa nãy ngươi nói tới tuổi tác của y, vừa vặn với tuổi tác của Lưu Diệu...

Gã tỏ vẻ ngưng trọng, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Trừ phi y đã chết từ lâu, nên Thôn Vân kiếm mới lưu lạc vào tay kẻ khác, tên thích khách kia chỉ muốn đoạt lấy Thôn Vân kiếm mà thôi, không hề muốn lấy mạng Lưu Diệu.

Lúc này tâm trạng của Sở Hoan vô cùng phức tạp, nếu như nói bản thân thật sự giết chết Thái tử của Thiên Thục quốc, cũng không biết có nên vui mừng không, nhưng tình hình lúc đó không phải là ngươi chết thì sẽ là ta chết, cho dù có chọn mười lần nữa, Sở Hoan cũng không do dự nghĩ mọi cách giết chết đối phương.

Bùi Tích bưng bát rượu lên, nói:

- Bất luận thế nào, nhị đệ lần này đối với triều đình, đã lập công lớn. Lưu Diệu luôn là mối lo lớn của triều đình, lần này Thôn Vân kiếm nổi lên mặt nước, người giữ kiếm cũng đã chết, điều này khiến triều đình cảm thấy bớt lo hơn nhiều rồi. Nếu người giữ kiếm là Lưu Diệu, và bị ngươi giết chết, nếu đó không phải là Lưu Diệu, Thôn Vân kiếm rơi vào tay kẻ khác, thì cũng có nghĩa là Lưu Diệu bị giết chết rồi, cho dù thế nào đi chăng nữa, Thôn Vân kiếm xuất hiện, thì coi như cái rể trong triều đình cũng đã được nhỏ bỏ rồi.

Sở Hoan thở dài:

- Cái rễ này tuy đã được nhổ bỏ, nhưng hiện nay Đại Tần quốc những mầm gai lại ngày một nhiều lên.

Bùi Tích nghe vậy, vẻ mặt ngưng đọng.

Gã đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Hoan, thành Lạc An ca múa mừng thái bình, vô cùng phồn hoa, nhưng biên giới rộng lớn của Đại Tần đế quốc thì lại là một tình trạng khác.

Mấy năm gần đây, Đại Tần đế quốc suy sụp nhanh chóng, bách tính khốn khổ, khắp nơi đã xảy ra bạo loạn, tuy lực lượng của triều đình đã trấn áp, nhưng bạo loạn xảy ra liên tiếp, nếu như triều đình không quan tâm đến sống chết của dân chúng, thì tình trạng này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, trong đó Hà Bắc, Giang Hoài đều đã hình thành lực lượng uy hiếp lớn tới triều đình, còn các nơi khác dập chỗ này thì chỗ kia lại nổi lên, triều đình cho dù có hàng trăm hàng vạn quân cũng không đỡ được, không có dân chúng, sẽ không còn gốc rễ, quốc lực cũng không thể chèo chống được quân đội hùng mạnh, thậm chí có khả năng tạo thành binh biến.

Bạo loạn trong ngày càng kịch liệt, còn biên cương lại càng không ổn định, người Tây Lương đã chiếm cứ rất nhiều châu ở Tây Bắc, Đông Bắc thì có Cao Ly. Xích Luyện Điện trấn ở Liêu Đông, xem ra có vẻ trấn trụ được Cao Ly, nhưng trong nước liên tục xảy ra bạo loạn, hậu cần của Xích Luyện Điện bị lung lay, hậu phương không vững, thì việc trấn trụ kia khó mà trụ vững được.

Còn người Di Man ở phương Bắc, nhìn như không có gì, nhưng nếu Trung Nguyên đại loạn, ai dám cam đoan đám người ăn tươi nuốt sống này lại không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

So với những uy hiếp đó, cái gai thái tử Lưu Diệu của Thiên Thục quốc có vẻ không quan trọng lắm.

- Huynh nói qua, mấy ngày tới có khả năng rời Kinh thành.

Trầm mặc một lúc, Bùi Tích mới chậm rãi nói:

- Thực ra huynh muốn đi Tây Bắc xem sao.

- Đến thăm người Tây Lương?

Bùi Tích gật đầu nói:

- Mặc dù khả năng không lớn, nhưng huynh vẫn muốn đi về Tây Bắc thử xem sao, nếu như có cơ hội cống hiến cho đất nước, nếu mà chết trận sa trường, thì cũng không thấy đáng tiếc.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Đại ca thấy thế nào về Dư Bất Khuất lão tướng quân? Nếu như quân Tây Lương thật sự tiếp tục tấn công, huynh thấy Dư lão tướng quân có thể chống đỡ được không?

Bùi Tích thở dài nói:

- Nếu như đổi người khác, Dư lão tướng quân tuy là tuổi đã nhiều, nhưng cũng chưa chắc có người có thể địch lại được lão. Nhưng đệ đừng quên, Tây Lương Nam viện đại vương Tiêu Thiên Vấn chính là một danh tướng hiếm thấy, tuy năng lực cũng không vượt quá Dư lão tướng quân, nhưng cũng không chịu thua Dư lão tướng quân.

Nói đến đây, đột nhiên cười nói:

- Nhưng theo ý huynh, người Tây Lương tạm thời không thể tiếp tục tấn công, thậm chí có khả năng lui quân.

Sở Hoan ngẩn ra, thấy Bùi Tích nhìn như thản nhiên, nhưng trong mắt ánh mắt lại vô cùng tự tin, không kìm nổi hỏi:

- Đại ca vì sao lại khẳng định như vậy?

- Biết binh trước hết phải biết tướng.

Bùi Tích vuốt râu cười nói:

- Muốn biết năng tực và phương thức chiến đấu của một chi đội, trước tiên phải hiểu được tính cách và phương pháp chiến đấu của thống quân. Tiếu Thiên Vấn tất nhiên là dùng binh khéo léo, nhưng tính cách của y có một đặc điểm mà ai cũng biết.

- Mời đại ca chỉ giáo.

- Công!

Bùi Tích nói:

- Tiếu Thiên Vấn dùng binh, có thể công không thể thủ, để y tấn công, chiến pháp của y biến hóa thay đổi, nhưng nói về thủ, y chỉ được coi là tầm thường mà thôi. Nhưng không thể nói y không hiểu cách dụng binh tiến thoái, nhưng trong con mắt người này, nếu tấn công mà có năm phần dành chiến thắng, thì y dám liều, vô cùng quyết đoán và gan dạ.

- Đại ca vì sao lại cảm thấy Tây Lương quân sẽ không tấn côn nữa, thậm chí còn có khả năng lui quân?

- Chính là bởi vì Tây Lương quân không công.

Bùi Tích nói:

- Sau khi Phong tướng quân chết, Tây Lương quân đánh vào Nhạn Môn, không có Phong tướng quân, bọn họ bị cho là đánh đâu thắng đó, như vậy Tiêu Thiên Vấn sẽ không ngồi yên mà không tấn công đâu, trước kia Dư Bất Khuất lão đại tướng quân, ở Tây bắc người không có địch thủ, cho dù không có địch tiến vào Tây Cốc quan, với loạn trong giặc ngoài thuận lợi cho y như vậy, lẽ nào y không chớp cơ hội sao?

Sở Hoan nói:

- Tiểu đệ nghe nói, người Tây Lương dường như muốn đợi nội bộ Trung Nguyên lục đục, lúc đó mới thừa dịp mà tấn công...

- Vớ vẩn.

Bùi Tích lắc đầu nói:

- Tiếu Thiên Vấn là người sở trường về nắm bắt thời cơ, một cơ hội tốt xuất hiện trước mặt y, y lại không nắm bắt lấy, sao có thể ngồi chờ cơ hội khác xuất hiện?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rồi mới nói:

- Ý của đại ca, lẽ nào là... bản thân người Tây Lương đã xảy ra vấn đề?

Bình Luận (0)
Comment