Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 370

Trong đại viện Độ Chi Tào Hộ Bộ, giờ phút này đầy người đã đứng đông nghìn nghịt, Phán Quan, Bút Lại, Tính Lại, Dịch Lại tất cả đều được triệu tập tới đây, đứng phân trước sau dựa theo cấp bậc.

Sở Hoan liếc mắt nhìn mọi người một cái, phát hiện phần lớn vẫn mờ mịt, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người, ngoắc tay nói:

- Nhạc Tử Tây, ngươi tới đây!

Nhạc Tử Tây chỉ là một Dịch Lại, thuộc loại lại viên thấp nhất ở Độ Chi Tạo, gã vạn lần không ngờ được Sở Hoan lại triệu tập gã vào lúc này, hơi sửng sốt, có người bên cạnh đẩy gã một chút:

- Chủ Sự đại nhân gọi ngươi!

Nhạc Tử Tây khôi phục tinh thần, vội vàng đi ra từ trong đám người, tiến lên muốn quỳ xuống, Sở Hoan đã nói:

- Không cần quỳ, ngươi đi vào lấy một cái ghế ra đây cho bản quan.

Nhạc Tử Tây ngu ngơ đáp ứng, vào trong phòng, bê một chiếc ghế lớn ra, Sở Hoan chỉ chỉ, sau khi Nhạc Tử Tây buông ra, Sở Hoan liền đặt mông ngồi lên, đám người lập tức náo động, lại nghe Sở Hoan nói:

- Chắc các vị biết bản quan là ai, hôm nay tập trung mọi người tới đây, là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, là một gặp mọi người, làm quen một chút.

Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Đậu Dịch, chậm rãi nói:

- Chuyện thứ hai, cũng muốn để mọi người hiểu được, trước kia Độ Chi Tào thế nào bản quan mặc kệ, nhưng sau này như thế nào, hôm nay phải nói rõ ràng.

Thần sắc Sở Hoan hết sức bình tĩnh, không giống như lúc trước, không hề tươi cười, mà giọng nói của hắn, vô hình trung lại mang theo cảm giác áp bách.

- Bản quan biết, có câu, quan mới nhận chức ba đống lửa.

Sở Hoan ngồi trên ghế, chậm rãi nói:

- Bản quan không chơi trò đó, cũng sẽ không đốt lửa gì. Bản quan chỉ biết, Thánh thượng ban ân, để bản quan tới nha môn Hộ Bộ, đó là ký thác kỳ vọng đối với bản quan, nếu như bản quan không thể tận tâm làm việc, chỉ ở trong này tùy ý những người khác đùa nghĩa qua ngày, vậy thật sự thẹn với Thánh thượng!

Lời hắn vừa nói ra, không ít người lập tức biến sắc, sắc mặt Đậu Dịch càng thêm khó nhìn.

“Những người khác” trong miệng Sở Hoan, không thển ghi ngờ, Đậu Dịch gã đứng mũi chịu sào, gã không thể tưởng tượng được không ngờ Sở Hoan nói chuyện thẳng ra như vậy, căn bản không hiểu được hàm súc.

- Phỏng chừng có không ít người cũng biết, bản quan xuất thân là người luyện võ, là một võ phu lỗ mãng, là một người thô lỗ, nói chuyện sẽ không vòng vo, làm việc cũng không được lòng vòng.

Sở Hoan gãi chóp mũi, bộ dáng thản nhiên tự đắc:

- Trước tiên bản quan nói ra, ta là người, chịu mềm không chịu cứng rắn, làm việc không sợ cái gì, người luyện võ à, đầu rơi, sẹo lớn, không có gì đáng lo lắng, tuy rằng người luyện võ làm việc trực tiếp, nhưng có chỗ tốt chính là phân rõ phải trái, bản quan không nhiều sở trường, nhưng làm việc làm người thích phân rõ phải trái, hôm nay triệu tập mọi người tới đây, thật ra chính là muốn nói một chữ ‘Lý’!

- Vừa rồi có người nói, Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi Độ Chi Tào, là Sở mỗ muốn buộc hắn rời khỏi.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Cái gọi là miệng người không gì không thể nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bản quan cũng muốn mọi người bình luận phân xử… Đương nhiên, bản quan không hề để ý các ngươi có phân xử công bằng hay không, nhưng bản quan làm việc, thường xuyên trước tiên muốn cho mình chút đạo lý mới được.

Đậu Dịch không nhịn được nói:

- Sở đại nhân, lời này của ngài, chẳng lẽ nói chúng ta không nói đạo lý?

- Chậm đã.

Sở Hoan khoát tay nói:

- Đậu Chủ Sự, không nên hơi một tý dùng tới từ ‘chúng ta’ này, ngươi không đại biểu được mọi người, hơn nữa ngươi phải hiểu được, dám làm dám chịu, một người làm việc, cũng đừng liên lụy tới người khác. Ngươi dùng từ ‘chúng tay’ này, nếu như là chuyện tốt thì thôi, nếu như là chuyện xấu, chẳng phải liên lụy tới người khác sao?

Đậu Dịch há mồm thở dốc, nhưng không phát ra âm thanh, trong lòng lại hơi giật mình, không thể tưởng được Sở Hoan cũng mồm miệng lanh lợi sắc bén.

Một gã Phán Quan bên cạnh đã lớn tiếng nói:

- Cho dù là chuyện tốt chuyện xấu, chúng ta cũng nguyện ý cùng tiến cùng lui với Đậu Chủ Sự!

Lời gã vừa dứt, liền có bảy tám người cùng nhau phụ họa, chẳng qua hơn tám mươi người đông nghìn nghịt, thanh âm bảy tám người này cũng không có vẻ to lớn bao nhiêu.

Sở Hoan nói mấy câu, đã mang theo áp lực, cũng không ai biết tiếp theo Sở Hoan làm gì, chỉ có tâm phúc của Đậu Dịch muốn biểu hiện sự trung thành đối với Đậu Dịch vào lúc này, nhưng dù sao toàn bộ Độ Chi Tào không có khả năng đều là vây cánh của Đậu Dịch, Đậu Dịch thật sự phạm vào tai họa gì, phần lớn mọi người vẫn không muốn liên lụy vào.

- Được!

Giọng Phán Quan kia chưa dứt, Sở Hoan đã vỗ tay:

- Danh vọng Đậu Chủ Sự quả nhiên rất cao, không ngờ có nhiều đồng sự nguyện ý cùng tiến cùng lui với ngươi như vậy.

Đậu Dịch cảm thấy những lời này của Sở Hoan có vấn đề, lập tức nói:

- Sở đại nhân, đồng sự thấy ty chức chịu ủy khuất, cho nên mới như thế.

- Ủy khuất?

Sở Hoan thở dài:

- Đậu Chủ Sự cho là mình bị ủy khuất, nhưng bản quan lại cảm thấy chính mình bị ủy khuất.

Đầu hắn ngẩng lên, cao giọng nói:

- Nguyên nhân Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi Độ Chi Tào rất đơn giản, hắn cầm một công hàm, tự nói tính toán ra phí dụng sửa chữa Đồng Nhân Quán, bản quan chỉ hỏi đến một chút danh sách cụ thể, hắn liền công bố bản quan hoài nghi công tác của hắn… Ha ha, không dối gạt các vị, bản quan cũng cực kỳ tò mò đối với diều này, một Đồng Nhân Quán, cần ba mươi lăm vạn lạng bạc tu sửa, chẳng lẽ bản quan không thể hỏi cho rõ ràng sao?

Đám quan viên Độ Chi Tào lại ngơ ngác nhìn nhau, cả đám lộ ra vẻ cổ quái.

Thật ra chỉ cần ở Độ Chi Tào một thời gian, sẽ hiểu rõ trong lòng đối với việc này, hơn nữa cho tới nay, chuyện này cũng không có khả năng nói ra đối với quan lại lớn nhỏ của Độ Chi Tào, mặc dù biết rõ miệng không nói, ai cũng không nghĩ ra, không ngờ Sở Hoan vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, phần lớn mọi người nghĩ rằng Sở Hoan mới đến, chưa quen thuộc quy tắc ngầm của Hộ Bộ, cho nên vẻ mặt đều rất cổ quái.

Thật ra cũng có một số người hiểu được, Đậu Dịch làm như vậy, sau lưng tất nhiên có cao tầng Hộ Bộ sai khiến, Sở Hoan lớn tiếng nói rõ chuyện này trước mặt mọi người, trái với quy tắc ngầm của Hộ Bộ, chắc chắn đắc tội cao tầng, đã có người lẩm bẩm trong lòng, chỉ sợ Sở Hoan không ở được Hộ Bộ bao lâu.

Có một số người âm thầm lắc đầu, cảm thấy vị Chủ Sự đại nhân mới tới này quả nhiên là một kẻ lỗ mãng không hiểu thời thế, một võ quan chạy tới Hộ Bộ đảm nhiệm quan văn, không hợp nhau, đi sớm thì tốt.

Khuôn mặt Đậu Dịch tím xanh, cười lạnh nói:

- Sở đại nhân, đây là Độ Chi Tào chúng ta cẩn thận tính toán ra, không phải một hai người, thứ cho ty chức nói một câu bất kính, ngài mới đến, không hiểu công việc Hộ Bộ, chẳng lẽ dùng năng lực của ngài, tính toán còn cao minh hơn so với phần lớn quan lại Hộ Bộ chúng ta?

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Im mồm!

Hai mắt hắn lạnh lẽo nhìn Đậu Dịch:

- Đậu Chủ Sự, ngươi mấy lần nói bản quan nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ thật sự không biết trong vương pháp Đại Tần ta, có điều luật phạm thượng sao?

Đậu Dịch tự hiểu được, hôm nay mình nói vài lần, thật sự muốn truy cứu, cũng có hiềm nghi phạm thượng, nhưng hắn tự thấy phía sau có chỗ dựa, cũng không để Sở Hoan vào mắt, nghe Sở Hoan nói như vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Sở Hoan liếc mọi người một cía, chậm rãi nói:

- Bản quan biết, bạc của hộ bộ, dùng mười vạn, mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn để tính, mười mấy vạn lạng bạc trong mắt các vị có lẽ thật sự không tính là cái gì. Nhưng bản quan cũng tin tưởng, trong mọi người, có không ít người xuất thân bần hàn, mọi người cũng chịu khổ, biết chắc mỗi lạng bạc trong quốc khố có được như thế nào. Mọi người đều có cha mẹ huynh muội, chỗ bạc này, chưa chắc không có mồ hôi và màu của cha mẹ huynh muội mọi người, bạc trắng bóng, dưới tình huống không rõ ràng phát ra như vậy, mọi người thật sự yên tâm thoải mái sao.

Sở Hoan nói lời này giọng không cao, lại chui vào trong tai mỗi người, không ít người đã nhăn mày lại.

Sở Hoan đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, tiếp tục nói:

- Bản quan quả thật không hiểu công việc Hộ Bộ, nhưng cũng biết được, Hộ Bọ chính là quốc khố Đại Tần ta, trọng địa lương bổng, Độ Chi Tào chúng ta, chính là phải tính toán kỹ, cân bằng thu chi quốc khố. Chúng ta làm việc, xử lý thật tốt, có thể để lương bổng đến đúng chỗ, trên không làm Thánh thượng thất vọng, dưới không khiến lê dân thất vọng, nhưng nếu trong lòng chưa tính toán gì, phát bạc tràn lan, như thế nào không khiến Thánh thượng thất vọng, như thế nào không khiến dân chúng thất vọng? Nếu thật sự nhưu vậy, Độ Chi Tào chúng ta tồn tại có ý nghĩa gì vậy? Các nơi của Đế quốc có rất nhiều chỗ muốn dùng bạc, nếu không thể tính toán chính xác mỗi một lạng bạc thông qua, hiểu rõ xuất xứ, sao có thể phát đi các nơi?

Hắn liếc Đậu Dịch một cái, thản nhiên nói:

- Không nói Tây Bắc, Hà Bắc hai Đạo đang cần rất nhiều lương bổng, nếu các nơi trong đế quốc xuất hiện tình hình tai họa, bạc trong quốc khố không đủ, ứng phó thế nào? Không thể cẩn thận thể nghiệm và quan sát xuất sứ bạc, nói không dễ nghe, đó là hại nước hại dân, là tội nhân Đại Tần ta!

Bộ mặt Đậu Dịch co giật, Sở Hoan miệng lưỡi lưu loát, một hơi nói nhiều như vậy, quả thật khiến gã không tưởng tượng được.

Thật ra trong lòng không ít quan viên trong viện bắt đầu buông lỏng, trên thực tế Sở Hoan nói những lời này, đạo lý mười phần, có thể nói là lời lẽ chính nghĩa, mọi người nghe vào trong tai, không ít người khâm phục Sở Hoan có thể nói ra lời này, hơn nữa trong lòng mọi người cũng biết đạo lý như vậy, nhưng mọi người cũng hiểu được, có đôi khi mặc dù đạo lý như thế, nhưng bản thân sự việc lại không được như vậy.

Lời Sở Hoan nói rất lý tưởng hóa, nhưng quan viên Hộ Bộ tay nắm lương bổng, số bạc trắng bóng kia chính là vật hấp dẫn người trong thiên hạ nhất, người có trong sạch, sau khi tiến vào Hộ Bộ, theo thời gian trôi qua, cũng sẽ dần dần biến chất.

Không ít người vừa mới vào Hộ Bộ, cũng thỏa thuê mãn nguyện, nhưng thời gian dài, mới biết được lý tưởng và sự thật vĩnh viễn không ở trên cùng một đường thẳng.

Sở Hoan nói như vậy, tất nhiên có đạo lý, nhưng trong mắt mọi người, cũng chỉ có nghé con mới đẻ nói như vậy mà thôi, mà người như vậy, trong chảo nhuộm lớn Hộ Bộ này, chắc chắn khó có thể sống sót.

- Bản quan nói nhiều như vậy, không có nguyên nhân khác, chỉ nói cho mọi người, muốn bản quan đóng dấu phát bạc, đương nhiên không phải không thể được, nhưng bản quan muốn biết bạc đi nơi nào, cũng không phải là ép buộc không có đạo lý chứ?

Sở Hoan đi xuống thềm đá, tới giữa viện:

- Bản quan thân là Chủ Sự Độ Chi Tào, có quyền để Đậu Chủ Sự đưa danh sách rõ ràng chi tiết ra, nhưng Đậu Chủ Sự lại cự tuyệt không phục tùng mệnh lệnh của bản quan, bản quan rất thất vọng. Hiện giờ Đậu Chủ Sự muốn đi, bản quan không giữ được hắn, vừa rồi còn có người hô muốn cùng rời khỏi với Đậu Chủ Sự, nhưng không biết là người nào?

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đảo qua mọi người, trầm giọng nói:

- Ai muốn đi, đứng ra cho bản quan!

Một tiếng này của Sở Hoan cực kỳ lạnh lùng, lại mang theo sát khí, không ít quan viên không kìm nổi chấn động thân thể.

Sở Hoan nói một phen lưu loát, trên thực tế đã khiến không ít người bắt đầu buông lỏng trong lòng, trước đây nhất trí căm thù Sở Hoan đã tiêu tan không ít vì một hồi thao thao bất tuyệt của Sở Hoan.

Nếu vừa rồi lúc quần chúng bức xúc, Sở Hoan quát chói tai như thế, mười phần vây cánh Đậu Dịch sẽ đối chọi gay gắt, nhưng giờ phút này nộ khí của đám người kia giảm đi, hơn nữa khí thế Sở Hoan bức người, trong nhất thời không ai lập tức đáp trả, một hồi mới có một người cả gan nói:

- Ta… ta muốn rời khỏi với Đậu Chủ Sự!

- Còn có ai?

Sở Hoan liếc người nọ một cái, cười lạnh nói:

- Bản quan nói thẳng, ý tứ Đậu Chủ Sự, bản quan hiểu được, chẳng qua cảm thấy bản quan rời bỏ các ngươi, Độ Chi Tào này không thể vận chuyển. Bản quan không sợ nói cho các ngươi biết, con cóc ba chân khó tìm, người hai đùi thật ra quá nhiều, các ngươi ở Hộ Bộ, đó là ân điển của Thánh thượng, các ngươi rời khỏi Độ Chi Tào, ta không biết sau này các ngươi nhưu thế nào, nhưng Độ Chi Tào thoát khỏi các ngươi, nha môn này vẫn sẽ chuyển động.

Hắn đưa tay chỉ vào Đậu Dịch, lộ ra vẻ hung ác, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho là bản quan mới đến, cho nên muốn bản quan gây hấn mọi người, muốn dùng điều này áp chế bản quan, có phải hay không?

Đậu Dịch thấy khuôn mặt phủ đầy sát khí của Sở Hoan, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia lạnh lùng tới cực điểm, trong lòng phát lạnh, lùi ra sau một bước, lập tức cảm thấy mình thất thố, cổ cứng ngắc nói:

- Ty chức… Ty chức không có ý này, Sở đại nhân… Sở đại nhân không nên ngậm máu phun người!

- Ngươi muốn rời khỏi, bản quan không ngăn cản ngươi, ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có ai, đều đứng ra đi.

Lúc này Sở Hoan đã không còn ôn hòa, rét lạnh như băng.

Người kêu to lúc trước hiện giờ quả thật do dự.

Sở Hoan liền nói:

- Chẳng qua bản quan vẫn muốn nói một câu, trong các ngươi rất nhiều người có thể vào Hộ Bộ cũng không dễ dàng, nếu đánh mất tiền đồ của mình như vậy, cũng chớ trách bản quan. Đậu Chủ Sự, bản quan không giữ, vị trí của hắn, bản quan sẽ báo cáo với Bộ Đường đại nhân, chọn trong Phán Quan lên thay thế, Phán Quan muốn đi, Tính Lại lên thay thế, Tính Lại muốn đi, Bút Lại nâng lên, Bút Lại muốn đi, còn có Dịch Lại, nếu Dịch Lại cũng muốn đi, bản quan nhớ rõ Quốc Tử Giám cũng không thiếu người, có thể thay thế bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười như không:

- Đương nhiên, cũng có thể động tĩnh chuyện này quá lớn, nguyên nhân chính là bản quan, chẳng qua nếu như có người nào muốn tiếp tục ồn ào, cho dù bản quan mất chức thậm chí rơi đầu, chắc chắn cũng sẽ bồi tiếp tới cùng… bản quan đã nói, mất đầu là bát sứt, bản quan đi vào Hộ Bộ, tận trung Thánh thượng, quả thật không để sống chết ở trong lòng!

Gần trăm người Độ Chi Tào trợn mắt há mồm, ở Hộ Bộ lâu như vậy, chưa ai từng thấy cảnh tượng như vậy.

Người luyện võ làm quan, quả nhiên không giống bình thường.

Sở Hoan tới gần một gã Phán Quan, hai mắt như băng, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi muốn đi sao?

Người nọ ngẩn ra, vội vàng đáp:

- Ty chức… Ty chức không dám. Ty chức… Ty chức nguyện ý nghe đại nhân sai phái!

- Ngươi muốn đi?

Sở Hoan lại nhìn người ở gần.

- Không dám, không dám!

Người nọ đổ mồ hôi trán.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Còn có ai muốn đi?

Tất cả mọi người cúi đầu không lên tiếng.

Sở Hoan nói không sai, có thể tiến vào Hộ Bộ, mỗi người đều không dễ dàng, tất nhiên có người tốn một số bạc thông qua mạng lưới quan hệ vào Hộ Bộ, nhưng phần lớn mọi người trải qua con đường gió táp mưa sa mới được điều vào Hộ Bộ, ở nha môn lục Bộ, đó là vinh quang vô thượng, cho dù đi nơi nào cũng có thể diện, hơn nữa trong bộ phận trung tâm của Đế quốc, chỉ cần cố gắng thêm một chút, cũng không sợ sau này không có tiền đồ.

Nhưng nếu lúc này thật sự gây chuyện với Sở Hoan, bị chuyển khỏi Hộ Bộ, rời khỏi nha môn lục bộ, vậy tiền đồ khó có thể đoán trước rồi, biểu thị trung thành với Đậu Dịch đương nhiên không khó, nhưng đặt cả tiền đồ của mình vào, vậy là chuyện lớn.

Sở Hoan thấy mọi người không nói, lúc này mới nhìn về phía Đậu Dịch, thản nhiên nói:

- Nếu hai vị muốn đi, bản quan bận rộn công việc, sẽ không đưua tiễn. Chỉ có điều hai vị làm việc ở Độ Chi Tào nhiều năm, đừng quên huynh đệ nơi này, nếu có gặp lại, vẫn nên chào hỏi mới đúng!

Đậu Dịch trước đây bất kể thế nào cũng không thể lường tới sự tình lại phát triển thành như vậy. Gã vốn định vận dụng thế lực của mình ở Độ Chi Tào liên hợp bức bách Sở Hoan đi vào khuôn khổ, hơn nữa kế hoạch gần như sẽ thành công, nhưng chỉ có điều trong thời gian ngắn, chuyện biến hóa khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Gã hiện tại rốt cục hiểu được, Sở Hoan lầm bà lầm bầm nửa ngày, chưa chắc là thật sự muốn nói chuyện đạo lý, đơn giản muốn kéo dài thời cơ làm yếu sĩ khí của đám thuộc hạ.

Cái gọi là một thịnh, hai suy, tam kiệt, quan lại Độ Chi Tào ngay từ đầu một đám như lang như hổ, nếu Sở Hoan đối chọi gay gắt, tình cảm quần chúng mãnh liệt, Sở Hoan chắc chắn không thể chiếm ưu thế.

Nhưng sau một hồi nói chuyện, sĩ khí bên này đã hạ. Hơn nữa, mấu chốt chính là những lời này Sở Hoan nói ra đã khiến các lại viên ở đây cảm thấy phải kiêng nể.

Càng làm cho Đậu Dịch kinh hãi chính là gã đề xuất muốn rời khỏi Độ Chi Tào, đơn giản là muốn gây áp lực đối với Sở Hoan, khiến Sở Hoan đi vào khuôn khổ. Ai biết Sở Hoan căn bản không để mình bị đẩy vòng tròn đó, hơn nữa còn khẳng định Độ Chi Tào này không phải vì không có Đậu Dịch hắn mà suy sụp. Lại thuận thế mượn cơ hội này đuổi Đậu Dịch khỏi Độ Chi Tào.

Đậu Dịch giờ phút này đã thành đâm lao phải theo lao. Mới vừa rồi dõng dạc phải rời khỏi, hiện giờ Sở Hoan nhân thể làm khó dễ, chẳng lẽ mình cứ như thế để hắn đuổi khỏi nha môn?

Sở Hoan cũng không để ý tới Đậu Dịch nữa, thậm chí cũng không liếc gã nhìn một cái, chỉ hướng về đám người nói:

- Môt Chủ sự đi rồi, còn có thêm một Phán quan. Trong nha môn việc cần làm không thể loạn. Bản quan đã nói, Chủ sự đi rồi, Phán quan thay thế. Độ Chi Tào chúng ta có sáu Phán quan, đi một còn năm. Chư vị nhìn xem năm vị Phán quan còn lại nên chọn ai để thay thế Chủ sự. Đúng rồi, thiếu hai Phán quan, cũng cần phải sắp xếp bổ sung. À, xem ra Độ Chi Tào lần này đúng là có nhiều người sẽ được nâng chức đây.

Đậu Dịch còn ở trong sân, Sở Hoan đã gấp gáp đến mức chờ thương thảo mà tuyển người thay thế vị trí Chủ sự ngay. Điều đó kiến gã càng tức muốn nổ phổi. Hơn nữa, gã đã nhìn thấy không ít quan viên trong Độ Chi Tào trong mắt đều lộ hào quang lại càng hết hồn.

Sở Hoan dùng chiêu thức này có thể nói là cực kỳ hiệu quả.

Thân trong quan trường , không ai không muốn thăng quan tiến tước. Ở nha môn Hộ bộ, muốn nâng cao, thật sự rất không dễ dàng. Giờ phút này Sở Hoan lại công bố phải bổ khuyết, mọi người tâm tư lập tức náo nức hẳn lên.

Đặc biệt là vài tên Phán quan, ai không muốn ngồi vào vị trí Chủ sự? Lúc trước còn có người vì Đậu Dịch trợ uy, cung cúc tận tụy với gã. Nhưng giờ phút này sâu trong lòng bọn họ chỉ mong Đậu Dịch mau cút đi, để trống vị trí đó. Tuy rằng không thể xác định đến tột cùng là ai sẽ được ngồi vào, nhưng tốt xấu gì thì cũng là cơ hội ngàn năm có một.

Bình Luận (0)
Comment