Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 377

Hiện giờ Sở Hoan rất không cao hứng.

Đến khi bóng đen kia phát ra tiếng rít gào điếc tai, Sở Hoan mới hiểu được, bóng đen ở góc phòng căn bản không phải người, mà là một con dã thú, là một con hổ vua các loài thú.

Hắn nghìn tính vạn tính, cho dù thế nào cũng không tính đến không ngờ một con hổ chờ trong nhà giam này.

Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao vừa rồi vị huynh đài này không cho biết tên họ, bởi vì một tiếng hổ gầm này, đủ khiến tất cả mọi người biết rõ tên họ của gã.

Hổ gầm như sấm, Sở Hoan biết chuyện lớn không xong, hắn là người gạn gàng linh hoạt, không nói hai lời, cảm thấy mãnh hổ kia đang nhào về phía mình, chợt tránh qua bên, nâng một cước đạp về cánh cửa kia.

Một cước này dùng lực rất lớn, vốn tưởng rằng một cước có thể đá văng, ai biết cánh cửa này nhìn qua không phải rất dày, nhưng lại rất chắc chắn, một cước đi qua, tuy rằng chấn động một cái, nhưng cửa gỗ cũng không bị đá mở.

Hắn đá một cước không văng cửa, con mãnh hổ kia lại không khách khí, mang theo một trận gió tanh nhào tới, kình phong vù vù, hổ gầm như sấm, tuy rằng trước mắt nhìn không thấy vật, nhưng Sở Hoan hoàn toàn có thể cảm giác được vị trí của con mãnh hổ này, căn phòng này không lớn, hơn nữa tối đen, hắn cũng không thể ra tay, chỉ có thẻ lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát con mãnh hổ này nhào tới.

Mãnh hổ kia vồ hút, sau khi rơi xuống đất, lại xoay người, hướng về phía Sở Hoan, bốn chân như đinh, chậm rãi tới gần Sở Hoan.

Dưới tình huống như vậy, giữ vững bình tĩnh tuyệt đối, tuy rằng hắn là kẻ tài cao gan lớn, nhưng còn chưa giao thủ với hổ, nghe tiếng hổ gầm kinh người này, hơn nữa cảm thấy hình thể con hổ rất lớn, quyết không thể phớt lờ. Hắn ngừng thở, đến lúc đó nhớ rõ cửa gỗ ở chỗ nào, bước chân lặng yên không tiếng động lần tới cửa gỗ kia.

Mới rồi một cước không thể đá văng cửa gỗ, nhưng lại đã buông lỏng cửa gỗ, trong lòng Sở Hoan cũng biết, mình lại ra một cước, đá văng cửa gỗ, hiện giờ quan trọng nhất chính là tìm cơ hội nhích tới cần, đá văng cửa gỗ rồi nói sau, trong phòng giam này, bản thân mình không có lợi khí, chỉ dựa vào đôi nắm tay, cho dù thật sự có cái dũng Võ Tòng, sau khi đánh chết con hổ này, sợ rằng bản thân mình cũng thiệt thòi lớn.

Bất chợt, gió tanh lại nổi, tiếp đó tiếng hổ gầm, mãnh hổ lại nhào về phía Sở Hoan, Sở Hoan cũng không biết có phải con hổ này nhìn được tối đêm hay không, bản thân mình ngừng thở, con súc sinh này vẫn tìm đúng phương vị. Mãnh hổ tốc độ nhanh, cũng may tốc độ Sở Hoan cũng không chậm, lại vội vàng né tránh, mãnh hổ bổ nhào qua, Sở Hoan lập tức nắm cơ hội này nhào tới cửa, nào ngờ tuy rằng thân thể phía trước của con hổ vồ hụt, nhưng vẫn lợi dụng đuôi cọp vung lên đánh về phía đầu vai Sở Hoan.

Sở Hoan cảm thấy đuôi cọp đánh tới, tới trước thân mình, muốn tránh đã không thể, vạn bất đắc dĩ lấy tay đón nhận, nắm lấy đuôi cọp thô to lông xù.

Đây cũng không phải đuôi chó đuôi mèo, lực đạo mười phần, Sở Hoan bắt lấy, kình lực đuôi cọp kia lại lớn, nếu không phải Sở Hoan dồn toàn lực, chỉ sợ đuôi cọp có thể giãy ra trong nháy mắt.

Sở Hoan nắm đuôi cọp chặn lần công kích này, lẻn đến trước cửa, một cước đá qua, một tiếng ầm vang lên, cửa gỗ kia lập tức bị đá bay ra ngoài.

Tiểu Công chúa nghe được tiếng rít gào cao hơn trong phòng, tuy rằng cố gắng trấn định, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:

- Xạ Nguyệt, có phải… có phải chúng ta hơi quá đáng hay không?

Xạ Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: “Đây đều là ý của ngài, không phải chúng ta”. Nhưng lời này hiển nhiên không dám nói, nàng thấp giọng:

- Công chúa, muốn.. muốn gọi Thuần hổ sư đén hay không?

- Hắn ở nơi nào?

Xạ Nguyệt không trả lời, lại phát ra một tiếng thét sợ hãi chói tai, Công chúa nhìn thấy Xạ Nguyệt mặt mày thất sắc, nghiêng đầu đi, lập tức cũng la hoảng.

Thấy được cửa gỗ nhà nhỏ bay lên, gần như cùng lúc, Sở Hoan lao từ trong đó ra, tốc độ cực nhanh, quả nhiên nghe rợn cả người. Trong tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Công chúa và Xạ Nguyệt, một con mãnh hổ đã lap ra từ trong nhà gỗ, theo phía sau Sở Hoan, điên cuồng đuổi bắt món ăn ngon Sở Hoan này.

Con hổ lao ra, vài cung nữ khác không hoa viên đều kinh sợ thét chói tai, bụm mặt, tháo chạy chung quanh.

Trong nháy mắt Sở Hoan lao tới, liền nhìn thấy tiểu Công chúa xa xa, hận không thể xông lên đánh tiểu Công chúa một trận, chỉ là mãnh hổ đuổi theo sau người, tốc độ cực nhanh, căn bản không có thời gian để hắn nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể toàn lực chạy trốn, muốn tìm một chỗ tạm lánh một chút.

Chung quanh hoa cỏ xanh xanh, hoa tươi như gấm, trong nhất thời lại tìm không thấy nơi né tránh, cũng may tốc độ Sở Hoan quả thật vượt qua người bình thường, nếu không không cần một lát đã bị mãnh hổ đuổi theo.

Tiểu Công chúa nhìn thấy mãnh hổ đi ra, kêu sợ hãi không ngừng, chạy tới núi giả bên kia, cung nữ khác đều tìm nơi che dấu, hoặc tránh sau núi giả, hoặc tránh trong bụi hoa.

Nhưng lập tức, mọi người liền phát hiện, tuy rằng con hổ kia đi ra, nhưng hiển nhiên chỉ đặt lực chú ý lên người Sở Hoan, bám riết không tha đối với Sở Hoan, điên cuồng truy kích.

Trong hoa viên nhiều loại hoa như gấm tràn đầy hương hoa, Sở Công Phó phía trước, mãnh hổ sặc sỡ phía sau, một người một hổ như tia chớp, mặc dù tốc độ Sở Hoan nhanh, nhưng dù sao cũng kém tốc độ mãnh hổ, chạy được một đoạn, mãnh hổ kia đã gần trong gang tấc, hổ nhào, hổ trảo đã tới đầu vai Sở Hoan.

Sở Hoan cảm giác được gió tanh nồng đậm phía sau, dường như có mắt mọc ra sau đầu, lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh qua bên cạnh, con hổ kia lại chụp vào khoảng không.

Lúc này Sở Hoan cũng nhìn ra, tuy rằng thân hình con hổ khổng lồ, nhìn qua rất uy phong, nhưng trình độ đánh giết con mồi dường như không cao thế nào, tuy rằng động tác coi như nhanh nhẹn, nhưng cũng không lưu loát, có vẻ hơi ngốc.

Lúc này hắn đã hiểu, chắc chắn con hổ này bị nuôi lâu năm trong chuồng, tuy rằng có thân hổ, nhưng lại đánh mất dã tính và năng lực vồ mồi hùng mạnh vốn có của hổ.

Nếu như thật sự là mãnh hổ trải qua trăm trận chiến, động tác không đến mức ngốc như thế, mình cũng không có khả năng dễ dàng né tránh công kích của nó như thế, hiện giờ hắn chỉ tiếc trong tay không có đao, thanh dao găm mình vẫn mang theo bên người kia, lúc vào cung đã bị Cận Vệ Quân giữ lại, trên người không có lợi khí, nếu không có thể tranh giành cao thấp với con hổ này.

Con hổ kia vồ hụt, Sở Hoan đã xoay người đứng dậy khỏi mặt đất, cũng nhìn thấy xa xa bên kia dường như bày một số vũ khí, lập tức không chút do dự, tiến tới bên kia giống như con báo, chỉ cần lấy được một binh khí vào tay, Sở Hoan quả thật có dũng khí đấu một trận với con súc sinh này.

Sau khi con hổ kia vồ hụt, quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hoan chạy vội, lại nhanh chóng đuổi theo.

Bốn năm cung nữ tránh sau núi giả và bụi hoa đều chậm rãi nhô đầu, kinh ngạc nhìn một màn trong vườn hoa, tiểu Công chúa cũng nhô đầu ra, nắm chặt hai tay nhỏ bé, vội la lên:

- Xạ Nguyệt, Thuần hổ sư kia ở nơi nào?

Xạ Nguyệt kinh hồn táng đảm nói:

- Công chúa, không phải ngài sai hắn chờ ngoài cung sao?

- Ngươi… ngươi đi tìm hắn tiến vào!

Xạ Nguyệt nói:

- Công chúa, chỉ sợ không còn kịp rồi, Thuần hổ sư kia chưa tới, Công Phó… chỉ sợ Công phó đã bị con hổ ăn rồi.

Nàng sợ hãi nói:

- Công chúa, nếu Công Phó thật sự bị hổ ăn, Hoàng thượng nhất định… nhất định sẽ trách cứ ngài.

Tiểu Công chúa cũng hơi lo lắng, nói:

- Bản Công chúa không sợ phụ hoàng trách cứ, chỉ là.. chỉ là nếu Công Phó thật sự bị ăn, ai tới dạy ta tuyệt thế võ công? Ài, Xạ Nguyệt, ngươi nói con hổ kia sao lại chỉ đuổi theo Công Phó, nó không mệt mỏi sao?

Xạ Nguyệt thiếu chút nữa hết hơi, nói:

- Công chúa, ngài đã quên sao, con hổ này bị đói bụng vài ngày, ngài lại sai người giao miếng lệnh bài kia cho Công Phó… !

- Ai nha!

Tiểu Công chúa nghĩ tới:

- Thuần hổ sư để con hổ kia quen thuộc mùi đó, con hổ ngửi được mùi đó, sẽ vẫn đuổi theo… Ô ô ô, ta cũng không thật sự muốn con hổ ăn hắn, hắn ức hiếp ta, ta… ta chỉ muốn báo thù một chút, ai biết… Ô ô ô, con hổ này chắc chắn rất đói rồi, coi Công Phó là bữa cơm trưa… Xạ Nguyệt, ngươi mau nghĩ biện pháp… !

Nàng mắt thấy Sở Hoan bị con hổ đuổi chạy điên cuồng, trong lòng quả thật hơi sợ hãi, dĩ nhiên đổ nước mắt.

Xạ Nguyệt vẫn kinh hồn táng đảm, lúc này cũng nghĩ ra biện pháp, nói:

- Công chúa, để… để Công Phó ném miếng lệnh bài kia đi… !

Nàng còn chưa nói xong, tiểu Công chúa đã lao ra từ sau núi giả, lớn tiếng kêu về phía Sở Hoan:

- Sở Hoan, mau vứt bỏ lệnh bài, vứt bỏ lệnh bài… !

Xạ Nguyệt cùng vội vàng cùng quát to:

- Công Phó, vứt lệnh bài… !

Nàng chạy về phía mấy cung nữ đang trốn kêu lên:

- Các ngươi cùng nhau hô!

Các cung nữ bất đắc dĩ, đều kinh hồn táng đảm ló đầu ra, lớn tiếng kêu lên:

- Công Phó, vứt lệnh bài, Công Phó, vứt lệnh bài… !

Oanh thanh yến nghữ, vô cùng mềm mại.

Sở Hoan nghe được tiếng hô, hắn quả thực thông minh, nháy mắt hiểu được, trong lòng thầm mắng tiểu nha đầu kia quả nhiên giả dối, không ngờ hại mình như vậy, chờ mình giải quyết con hổ, để tiểu nha đầu này nếm thử sự lợi hại của mình, hắn nhanh chóng lấy miếng lệnh bài phát ra mùi thơm lạ lùng, cũng bất chấp tất cả, tùy tay ném ra ngoài, cực kỳ xa.

Con hổ kia cách Sở Hoan chỉ mấy bước, lệnh bài bay ra, lập tức, không ngờ con hổ quả thực xoay người, đuổi theo lệnh bài kia, lệnh bài rơi xuống đất, con hổ lập tức nhào tới, ngoạn chặt lệnh bài.

Thấy con hổ không đuổi theo Sở Hoan, tiểu Công chúa mới thở phào, vỗ vỗ bộ ngực còn chưa lớn, lập tức thấy con hổ kia lại đuổi theo Sở Hoan, Xạ Nguyệt liền nói:

- Công chúa, chẳng lẽ, con hổ kia đói bụng, còn muốn ăn Công Phó!

Chẳng qua lệnh bài kéo dài một chút, Sở Hoan đã chảy ra xa, đến gần chỗ đất trống, chỗ đất trống này cũng là một trong những nơi tiểu Công chúa luyện võ, bày đặt binh khí. Sở Hoan vọt tới, đưa tay rút một cây trường thương, nhìn thấy con hổ đuổi tới, trường thương quét ngang, đưa tay chỉ vào con hổ xông lại nổi giận mắng:

- Con mẹ nó, đuổi ông thật thê thảm, bây giờ xem Công Phó đại nhân thu thập ngươi thế nào!

Hắn hét lớn một tiếng, dĩ nhiên xông tới con hổ, trường thương đâm ra, thương ảnh chớp động, đâm tới con hổ kia.

Lúc này tiểu Công chúa cũng đã chạy tới luyện võ trường, xa xa nhìn thấy Sở Hoan đang vung trường thương, đấu với một con mãnh hổ sặc sỡ, nên cũng không dám qua, chỉ xem chừng xa xa.

Các cung nữ vốn đang trốn tránh lúc này cũng cả gan đi tới bên người tiểu Công chúa, những cô nương không biết trời cao đất rộng này, nhìn thấy Sở Hoan uy phong ác đấu với hổ, trong lúc nhất thời quên ra ngoài gọi người, lại quên nếu một khi Sở Hoan thất thủ, con hổ rất có thể sẽ xông tới bọn họ.

Tĩnh Hoa cung là chỗ ở của tiểu Công chúa, bên ngoài cung điện quả thật có Cận Vệ Quân thủ vệ tuần tra, trong cung lại không thể có nam nhân, nếu Sở Hoan không có thân phận Công Phó, tuyệt đối không có khả năng tiến vào, không có sự cho phép của tiểu Công chúa, bên này xảy ra chuyện lớn bằng trời, cũng không người nào dám xông vào.

- A, mọi người xem, Công Phó thật là lợi hại!

Tiểu Công chúa nhìn thấy Sở Hoan tư thế hiên ngang, múa trường thương giống như thiên thần, nước mắt đã không còn, lại nín khóc mỉm cười, vỗ tay nhỏ bé:

- Mọi người cùng nhau trợ uy cho Công Phó, Công Phó chắc chắn sẽ thắng!

Nàng là người đầu tiên giơ bàn tay nhỏ bé lên, kêu lớn:

- Công Phó uy vũ, Công Phó uy vũ!

Những cung nữ kia không dám chống lại, một đám cũng giơ tay lên, cao giọng trợ uy:

- Công Phó uy vũ, Công Phó uy vũ!

Các nàng thấy bóng dáng uy phong của Sở Hoan, chưa từng thấy dũng sĩ đánh nhau với hổ, giọng càng lúc càng vang, cũng có người thầm nghĩ trong lòng: “Đây mới thực là nam nhân, nam nhân còn lợi hại hơn hổ!”

Mãnh hổ là nuôi nhốt, năng lực chiến đấu thật sự không mạnh, mà Sở Hoan có binh khí trong tay, quả thật là vô cùng uy mãnh, trường thương liên tục xuất ra, chỉ trong nửa khắc, đã đâm mãnh hổ bị thương nhiều chỗ, mặc dù da hổ chắc chắn, nhưng chung quy không năng được lưỡi thương sắc bén, máu tươi đẫm đìa, thậm chí một mắt hổ cũng bị một thương đâm mù, con hổ kia bị thương, lại luống cuống, hổ gầm từng trận.

Cuối cùng mãnh hổ chống đỡ không nổi, bị Sở Hoan đâm trường thương vào yết hầu, hấp hối té ngã trên mặt đất, Sở Hoan cũng hao tổn rất nhiều thể lực, đặt mông ngồi trên mặt đất, tai nghe được tiểu Công chúa bên kia gào the “Công Phó uy vũ”, nhưng trong lòng thì buồn bực vô cùng, thầm nghĩ: “Uy vũ? Chờ lát nữa sẽ biết Công Phó đại nhân rốt cuộc uy vũ thế nào”.

Con hổ kia co giật trên mặt đất, máu tươi chảy ròng, không bao lâu, liền không nhúc nhích.

Tiểu Công chúa bên này nhìn thấy con hổ ngã xuống đất, Sở Hoan cũng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nhích tới gần, tới bên cạnh luyện võ trường, vui mừng kêu lên với Sở Hoan:

- Sở Hoan, ngươi thế nào rồi?

Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu Công chúa, tức giận dồn lại, nhưng lại có vẻ rất bình tĩnh nói:

- Tạ ơn Công chúa quan tâm, ta không sao.

Hắn vẫy tay với tiểu Công chúa:

- Công chúa, ngài tới đây một chút, ta có việc tìm ngài thương lượng!

Tiểu Công chúa mở trừng hai mắt, cười hì hì nói:

- Không qua!

Nàng cảm thấy Sở Hoan chắc chắn không có suy nghĩ tốt.

Sở Hoan thở dài:

- Ta còn tưởng rằng gan Công chúa thực sự lớn, hóa ra chỉ có một chút như vậy. Muốn học thành tuyệt thế võ công, không có gan hổ là không được.

Hắn ném trường thương trong tay qua một bên, nói:

- Thôi, ta muốn đi gặp mặt Thánh thượng, Công chúa ngay cả lá gan học võ cũng không có, Công Phó này ta không cần làm nữa.

Tròng mắt tiểu Công chúa chuyển vòng, nhìn mấy tên cung nữ ở bên người, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn có gan lớn nhưu trời, còn dám bất kính với bản Công chúa trước mắt nhiều người như vậy sao? Hừ, nếu hắn dám động một sợi tóc của bản Công chúa, bản Công chúa nhất định khiến hắn nếm thử sự lợi hại của bản Công chúa”. Nàng cả gan, nói:

- Tới thì tới, ngươi muốn bất kính đối với bản Công chúa, bản Công chúa… bản Công chúa sẽ nói cho phụ hoàng, để ngài hạ chỉ chém đầu ngươi!

Nàng cố gắng lấy dũng khí nhích tới gần, nhìn thấy Sở Hoan vẻ mặt tự nhiên, dường như hơi hổ thẹn, thấp giọng nói:

- Công Phó, ta… điều này… ngươi chớ có trách ta, lần sau ta sẽ không như vậy… !

Đúng lúc này, Sở Hoan luồn lên giống như con báo, xông qua tiểu Công Chúa. Tiểu Công cháu còn chưa kịp quát to, Sở Hoan đã xoay người nàng xuống, đặt bụng nàng lên đầu gối của mình, nâng mông đít nhỏ của nàng lên, không nói hai lời, dương tay hung hăng quất xuống mông đít vừa tròn vừa vểnh kia.

Tiểu nha đầu này thiếu chút nữa hại chết mình, Sở Hoan quả thật không ngừng buồn bực, liên tục đánh xuống năm sáu phát. Những cung nữ kia ngơ ngác nhinfn hau, mắt choáng váng, tiểu Công chúa lại kêu khóc:

- Oa, ô ô ô, Sở Hoan, ngươi gạt người, ức hiếp bản Công chúa… ô ô ô , đau quá, không được đánh ta, ngươi… ôi, đau quá… !

Đánh năm sáu phát, cơn tức của Sở Hoan đã tiêu tan không ít, nhưng không buông tay, tiểu Công chúa khóc kêu lên:

- Xạ Nguyệt, ngươi đi gọi người, kéo Sở Hoan ra ngoài chém đầu, ô ô ô … hắn dám đánh ta, chỗ đó của ta đau quá… !

Xạ Nguyệt cuối cùng tỉnh táo lại, kêu lên:

- Không được đánh Công cháu, không được đánh Công chúa!

Sở Hoan ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người Xạ Nguyệt, đám cung nữ phát lạnh trong lòng, Sở Hoan trầm giọng nói:

- Ngươi nói, có phải ở trong cung ngươi coi trời bằng vung, ức hiếp mọi người hay không? Có phải ngươi là vương bát đản không chuyện ác nào không làm hay không?

Tiểu Công chúa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi mới là vương bát đản… Ô ô ô, ngươi dám đánh ta… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi… Ngươi mau thả ta ra, Sở Hoan, buông… !

Nàng giãy dụa thân thể nhỏ xinh muốn đứng lên, Sở Hoan lại vỗ lên mông nàng một cái, lực cũng nhỏ đi nhiều, lạnh lùng nói:

- Không nên cử động, động nữa sẽ đập nát mông của ngươi!

Vừa rồi dưới cơn tức, hắn đánh liên tục, vừa phát tiết xong, lại không còn bao nhiêu tức giận, sau khi đánh tiếp, cảm thấy mông tiểu Công chúa co giãn mười phần, xúc cảm rất tốt.

Tiểu Công chúa bị Sở Hoan đánh mông, cảm thấy mông nóng bỏng, nàng cành vàng lá ngọc nuông chiều từ bé, da thịt trên người đều có thể chảy ra nước, đặc biệt da thịt mềm mại trên mông tuyết trắng, lại mềm mại trong suốt như ngọc, móng tay cũng có thể để lại vết, sao chịu được vài cái quật của Sở Hoan, đau đớn nóng bỏng, nghe Sở Hoan lớn tiếng gầm lên, trong lòng quả thật hơi sợ hãi, nghẹn ngào nói:

- Ngươi buông ra trước… buông ra… !

- Có phải ngươi cảm thấy ta nên đánh ngươi hay không?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Có phải cảm thấy ta đánh sai rồi không?

Xạ Nguyệt cả gan nói:

- Sở… Sở Công Phó, ngài… ngài đánh Công chúa, có biết phạm vào tội lớn? Ngài còn không thả Công chúa, nếu Thánh thượng biết, ngài… ngài nhất định sẽ mất mạng đó!

Sở Hoan ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Ai nói ta đánh nàng? Nếu bản Công Phó nhận hoàng mệnh, dạy Công chúa võ nghệ, tất nhiên phải tận tình làm việc. Ta đây là dạy nàng công phu!

- Nói bậy…!

Tiểu Công chúa lại vặn vẹo, mông tròn quả thật hơi có cảm tính:

- Ngươi đánh bản Công chúa, còn nói là dạy ta võ công, ngươi… ngươi không thể nói xạo!

- Nói xạo?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Công chúa, chỉ sợ sư phụ trước kia của ngươi không dạy ngươi một câu.

- Câu… câu gì?

- Muốn luyện thần công, trước phải bị đánh!

Sở Hoan nói:

- Muốn luyện thành tuyệt thế võ công, trước tiên phải học được bị đánh, không thể trải qua khảo nghiệm bị đánh, muốn học được tuyệt thế võ công, đó là người si nói mộng. Sở dĩ ngươi đến giờ còn chưa luyện thành tuyệt thế võ công, nguyên nhân quan trọng nhất, cũng bởi vì một số sư phụ trước kia của ngươi căn bản chưa động thủ đánh ngươi, cho nên ngươi còn lâu mới có thể đột phá, khóa thứ nhất dạy ngươi luyện thành tuyệt thế võ công, hiện giờ ngươi có hiểu được dụng tâm lương khổ của bản Công Phó?

Bình Luận (0)
Comment