Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 427

Thẩm Khách Thu nghe An Quốc Công nói như vậy, lập tức cười:

- Lão quốc công chí công vô tư, hạ quan khâm phục!

An Quốc Công mặt không chút thay đổi hỏi:

- Thẩm Ngự sử lời ấy là có ý gì?

- Hộ bộ năm đó là do lão quốc công xử lý.

Thẩm Khách Thu chậm rãi nói:

- Hiện giờ Hộ bộ còn có nhiều môn sinh bạn cũ của lão quốc công. Lần này tra rõ, sẽ phải bắt đầu từ Hộ bộ, tất không tránh khỏi đụng đến môn sinh bạn cũ của lão quốc công. Lão quốc công không ngại họ hàng bên vợ, ủng hộ điều tra, khiến hạ quan khâm phục!

An Quốc Công thản nhiên nói:

- Con dân thiên hạ, đều là con dân của Thánh Thượng. Thiên hạ đủ loại quan lại, cũng đều là thần tử của Thánh Thượng. Thẩm Ngự sử nói vậy là sai rồi!

Thẩm Khách Thu là nhân vật chủ chốt của Thái Tử đảng, mà An Quốc Công là nhân vật chủ chốt của Hán Vương đảng. Việc này ai cũng biết. Đôi bên bất kể tại triều đường hay âm thầm sau lưng đều tìm cách đối chọi gay gắt, chuyện này thường xuyên xảy ra.

Thẩm Khách Thu cười nhạt một tiếng, hướng Hoàng đế nói:

- Thánh Thượng, lão quốc công cũng cho rằng phải tra rõ việc này. Tuy rằng thủ phạm chính Hồ Bất Phàm đã sợ tội tự sát, nhưng án này quan viên dính đến số lượng cũng không ít. Đám bại hoại này đều là quan lại sâu mọt của Đại Tần ta. Nếu không thể tra rõ và trừng phạt, chắc chắn làm hại Đại Tần!

Y dừng một chút, liếc An Quốc Công, cười lạnh:

- Quan viên có tên trong quyển sổ này, có quan ở kinh thành, có ngoại thần, có văn quan, có võ tướng, thuế má của các địa phương lại có một nửa bị giấu diếm không nạp lên. Mà Hộ bộ chi tiêu, cũng có một nửa bị tham ô. Trên này ghi rõ số ngân lượng khổng lồ đã bị những người này bòn rút. Thánh Thượng, tham ô thuế má quốc gia là chuyện đại sự. Nhưng dã tâm sau đó mới đáng ghê người. Vi thần vừa mới cầm đến quyển sổ này, chỉ nhìn vài tờ, trong lòng run sợ. Đây không phải một quyển sổ sách, mà là một phần dã tâm a!

Hoàng đế có lẽ là nhờ tu đạo nên lúc nào cũng khí định thần nhàn, vô cùng bình tĩnh hỏi:

- Thẩm ái khanh, Đô Sát viện chịu trách nhiệm giám sát đủ loại quan lại, lúc này nếu phải tra rõ, khanh chuẩn bị làm như thế nào?

- Lấy Đại Lý Tự làm chủ, Đô Sát viện và Hình Bộ theo phụ trợ. Bất kỳ ai có tên trong quyển sổ này đều phải đào sâu ba thước, tìm hiểu tường tận rõ ràng.

Thẩm Khách Thu nghiêm nghị nói:

- Một khi thẩm tra, tuyệt không dung tình, theo quốc pháp trừng phạt!

Hoàng đế nhìn về phía Môn Hạ Tỉnh Nạp ngôn Chu Đình, hỏi:

- Chu ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?

Chu Đình đứng dậy chắp tay nói:

- Thần nghĩ, chuyện này thực sự rất trọng đại, liên lụy rất rộng, tra rõ là tất nhiên phải tra rõ nhưng Hồ Bất Phàm ngay lập tức tự sát, những ghi chép bên trong quyển Hồng ngân sách này tất cả có chân thật hay không thì không còn đối chứng được. Tội tham ô thuế má của dân, tất chiếu theo quốc pháp nghiêm trị. Nhưng nếu dính đến quá nhiều quan viên thì phải điều tra cẩn thận, tuyệt đối không thể bởi vì một quyển sổ sách, mà khiến lòng người bàng hoàng, oan khuất người tốt.

Thẩm Khách Thu cười lạnh:

- Chu Nạp Ngôn, Đô Sát viện làm việc xưa nay chú ý cẩn thận, người tốt sẽ không oan uổng, người xấu cũng để sót.

Chu Đình thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, cười nói:

- Thẩm Ngự sử nói rất đúng.

Hoàng đế ra hiệu thái giám đem Hồng ngân sách tới, thái giám liền thu hồi Hồng ngân sách. Hoàng đế cầm Hồng ngân sách trên tay, xé ra chừng năm sáu trang, sau đó đem Hồng ngân sách đưa cho thái giám bên cạnh, thản nhiên nói:

- Đốt!

Thái giám kia sửng sốt, chúng thần phía dưới ngọc đài cũng ngơ ngạc. Hoàng đế ánh mắt phát lạnh, thái giám kia vội vàng tiếp nhận Hồng ngân sách, đi đến một cây đèn bên cạnh, ngay trước mặt mọi người mặt, đúng là đem Hồng ngân sách châm trên ngọn lửa. Hồng ngân sách liền bốc cháy, ngoại trừ Hoàng đế, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Quyển Hồng ngân sách này ít nhất cũng có bốn mươi năm mươi trang, Hoàng đế lại chỉ xem một phần nhỏ, chúng thần thật sự không rõ Hoàng đế rốt cuộc muốn làm cái gì.

Hoàng đế ra lệnh thái giám đem vài tờ giấy còn lại giao cho Thẩm Khách Thu, rồi mới chậm rãi nói:

- Trẫm không tin tất cả những gì viết trong quyển sổ đó là sự thật. Trẫm không tin thần tử Đại Tần đều như thế hết. Nhưng ngân khố quốc gia trống rỗng, thuế má liên tục tăng, Hộ bộ khó thoát khỏi trách nhiệm. Hồ Bất Phàm đã chết, đem tất cả nam đinh trong tộc tất cả đều chém chết, nữ quyến sung nhập nhà người khác. Toàn bộ gia sản sung công, nộp vào ngân khố quốc gia.

Ngài chỉ vào tờ giấy trên tay Thẩm Khách Thu nói tiếp:

- Quan viên phía trên này, Đại Lý Tự và Đô Sát viện hiệp đồng điều tra, một khi thẩm tra rõ, nếu đúng như thế, xử lý như với trường hợp Hồ Bất Phàm.

Chúng thần trong lúc nhất thời không người nào dám lên tiếng, cũng không biết nên nói gì, lại nghe Hoàng đế tiếp tục:

- Trẫm không thể giết chết tất cả những thần tử đã vì trẫm cống hiến, nhưng trẫm cũng muốn một số người hiểu, đây là giang sơn của trẫm, ai dám dùng thủ đoạn bịp bợm dưới chân trẫm, trẫm tuyệt sẽ không khoan thứ!

Chúng thần tất cả đều bái phục trên mặt đất, miệng hô lớn:

- Vạn tuế!

Hoàng đế nhìn về phía An Quốc Công, lại cười nói:

- Lão quốc công, Hồ Bất Phàm nếu sợ tội tự sát, Hộ bộ không thể trì hoãn hoạt động, không bằng khanh một lần nữa gánh vác Hộ bộ, khiến trẫm an tâm?

An Quốc Công lập tức nói:

- Hồi bẩm Thánh Thượng, lão thần tuổi tác đã cao, có tâm mà vô lực, thật sự không cáng đáng nổi việc này, kính xin Thánh Thượng sáng suốt lựa chọn người tài đức khác.

- Đúng vậy a!

Hoàng đế vuốt cằm khẽ thở dài:

- Chúng ta đều già rồi, rất nhiều chuyện, đã không còn khả năng làm.

Ngài lắc đầu, nói:

- Đáng tiếc trẫm là vua của một nước, gánh nặng giang sơn không thể dễ dàng trốn tránh. Thật muốn tìm một chỗ, ẩn cư tu tâm, không hỏi chuyện thiên hạ, mới là an nhàn tấm thân.

Chúng thần cảm giác lời này của Hoàng đế không tầm thường, nên không ai dám lên tiếng phụ họa.

- An Quốc Công, Hồ Bất Phàm là khanh tiến cử, hiện giờ trống vị trí Hộ bộ Thượng thư, khanh lại không muốn gánh vác trọng trách, không bằng khanh lại tiến cử một người, thế nào?

Hoàng đế nhẹ nhàng nói tiếp.

An Quốc Công đáp:

- Thánh Thượng ưu ái, chỉ có điều lão thần đầu óc càng ngày càng hồ đồ, thật sự không nghĩ ra người nào phù hợp. Thánh Thượng cơ trí phi phàm, kính xin Thánh Thượng chỉ bảo.

Hoàng đế hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Mã Hồng!

Lễ bộ Thượng thư Mã Hồng tiến lên bái phục trên mặt đất, Hoàng đế nói:

- Hộ bộ nhiều việc cần làm, ngươi trước gánh vác đi.

Dừng một chút, ngài lại nói:

- Vị trí Lễ bộ Thượng thư do Lễ bộ tả Thị lang thăng nhiệm. Hộ bộ chính là huyết mạch quốc gia, bộ phận quan trọng bậc nhất, Mã Hồng, trẫm giao cho khanh, nếu khanh có sơ sẩy, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Mã Hồng bái phục trên mặt đất, vui vẻ nói:

- Thần nguyện dốc toàn lực, đền đáp long ân Thánh Thượng!

So sánh với Lễ bộ, Hộ bộ Thượng thư dĩ nhiên là chênh lệch lớn.

Chúng thần đều có chút kinh ngạc.

Coi tình thế này, Hoàng đế dường như đã sớm nghĩ tới ai sẽ ngồi vào cái ghế Hộ bộ Thượng thư rồi. Lúc nãy bảo An Quốc Công một lần nữa gánh vác Hộ bộ, hiển nhiên là hư chụp mà thôi.

An Quốc Công mặt không đổi sắc, vô cùng thản nhiên.

- Đồng Nhân quán đã sửa chữa xong chưa?

Hoàng đế dường như không có ý định tiếp tục vụ Hồng ngân sách, liền chuyển đề tài:

- Trẫm nghe nói sứ đoàn Tây Lương tốc độ rất nhanh, so với kế hoạch có lẽ sẽ đến kinh thành sớm hơn nửa tháng.

Mã Hồng vội đáp:

- Hồi bẩm Thánh Thượng, phía dưới bẩm báo lên, sứ đoàn Tây Lương dọc theo đường đi ngựa không dừng vó, thậm chí là thần tốc cả ngày lẫn đêm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm ngày sẽ đến kinh thành!

- Thánh Thượng, người Tây Lương nóng lòng như thế, có thể thấy được thật tâm muốn cầu hòa.

Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương thật vất vả mới tìm được rồi cơ hội nói chuyện, vội vàng nói tiếp:

- Đại Tần ta dân giàu nước mạnh, người Tây Lương ở Tây Bắc gây chiến, đích thị là cảm thấy Đại Tần ta quân mạnh thế uy, cho nên lúc này mới vội vàng muốn cùng Đại Tần nghị hòa, Thánh Thượng thiên uy, tứ hải thần phục.

Hoàng đế lại cười nói:

- Trẫm dùng võ lập quốc, lại lấy hòa trị thiên hạ.

- Thánh Thượng anh minh!

Chúng thần đồng thanh.

An Quốc Công vừa về tới phủ Quốc Công, Hoàng Thiên Đô đã chờ trong phủ. Hai cha con đi vào thư phòng, Hoàng Thiên Đô liền khẩn cấp hỏi:

- Cha, Thánh Thượng là có ý gì?

An Quốc Công ngồi ở trên ghế, cười lạnh nói:

- Ồn ào lâu như vậy, lão phu đến hôm nay mới hiểu được, mục tiêu của Doanh Nguyên chưa chắc là Hán Vương, mà là Hoàng gia ta.

Hoàng Thiên Đô giật mình kinh hãi, hỏi vội:

- Cha nói vậy là sao?

- Doanh Nguyên đốt Hồng ngân sách, chỉ để lại mấy tờ giấy.

An Quốc Công vẻ mặt âm trầm, mắt hàn quang chớp động:

- Trên quyển sổ đó, tất cả đều là người của Hán Vương đảng. Hắn nếu là có tâm chèn ép Hán Vương, chắc chắn mượn cơ hội này gây chiến. Nhưng sự tình không phải là như thế. Phía đầu danh sách trên Hồng ngân sách đều là quan viên Hộ bộ ở kinh thành và địa phương, tất cả đều là môn sinh của Hoàng gia chúng ta. Danh sách quan viên đã thiêu hủy mới chân chính là môn sinh tìm nơi nương tựa ở Hán Vương. Bởi vậy có thể thấy được, Doanh Nguyên này đầu mâu không phải nhằm vào Hán Vương, mà là lão phu.

Hoàng Thiên Đô mặt sắc trầm xuống, nắm tay nói:

- Nói như thế, Doanh Nguyên là muốn mượn cơ hội này chèn ép người của Hoàng gia, mà không phải là chèn ép toàn bộ Hán Vương đảng

- Đích thị là như thế.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Hắn hôm nay thậm chí nói bóng nói gió, muốn lão phu rời khỏi triều đình, quy ẩn núi rừng... !

Lão nắm chặt bàn tay già nua khô héo lại, giọng căm hận nói:

- Doanh Nguyên a Doanh Nguyên, ngươi đúng là vẫn còn nghĩ sẽ động thủ với lão phu. Năm đó nếu như không có Hoàng thị ta, Doanh Nguyên ngươi có thể làm nên chuyện gì? Hiện giờ nhìn thấy Hoàng thị bộ tộc phồn vinh hưng thịnh, liền bắt đầu coi là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt. Muốn lão phu thoái ẩn núi rừng, ha hả, thật sự là si tâm vọng tưởng!

Hoàng Thiên Đô ghé sát vào, cả giận nói:

- Phụ thân, Doanh Nguyên thật sự muốn đuổi người ra khỏi triều chính.

- Hắn bây giờ còn chưa dám làm như vậy.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Đại Tần là của Doanh thị bộ tộc đấy, nhưng Đại Tần cũng có dấu vết của Hoàng thị bộ tộc chúng ta, muốn dễ dàng hủy diệt dấu vết của chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hoàng Thiên Đô mắt hiện ra vẻ sầu, nói:

- Phụ thân, Doanh Nguyên nếu triển khai mưu đồ này, Hoàng gia chúng ta sẽ bị vây vào hiểm cảnh. Chẳng lẽ thật sự ngồi đợi hắn xuống tay?

- Không vội!

An Quốc Công lắc đầu nói:

- Hiện giờ loạn trong giặc ngoài, trước khi mọi việc chưa ổn định, Doanh Nguyên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là hắn thật sự động thủ, cũng sẽ không nói bóng nói gió khiến lão phu quy ẩn rồi. Hơn nữa hắn lấy Thánh quân tự cho là của mình cả. Cả nước cao thấp đều biết công lao của Hoàng gia chúng ta đối với Đại Tần, năm đó hắn đã tuyên bố phải đối xử tử tế với Hoàng gia ta. Lúc này nếu không hỏi xanh đỏ trắng đen liền động thủ với chúng ta, thì phải tự hủy lời hứa, lấy tính tình của hắn, tất sẽ không dễ dàng động thủ.

Lão dừng một chút, âm hàn nói:

- Tuy nhiên chúng ta lại cũng không thể ngồi chờ chết, Hoàng thị bộ tộc năm đó trợ giúp hắn chiếm lấy giang sơn, chính là một hồi đánh cuộc, hiện giờ hết thảy tất cả, thực sự không phải là hắn ban cho, mà là tiền cược chúng ta thắng được. Đây hết thảy đều là tài sản của chúng ta, hắn muốn đoạt lại từ trong tay chúng ta, điều đó tuyệt đối không được.

- Mượn gió bẻ măng!

Hoàng Thiên Đô cũng cười lạnh nói:

- Hắn muốn Hoàng gia chúng ta trở thành con lừa, đó cũng không phải là hắn muốn là được.

An Quốc Công dựa vào ngồi ở trên ghế, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Hôn quân không đức, nếu là do hắn gây sức ép xuống, giang sơn Đại Tần hai mươi năm sẽ phải một lần nữa lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy. Hắn muốn lão phu ẩn lui, lão phu còn muốn khiến hắn ẩn lui.

Hoàng Thiên Đô cắn răng nói:

- Cha, người nếu làm tổn thương ta, ta tất đả thương người. Hôn quân dụng tâm hiểm ác, chúng ta nhất định phải sớm trù tính!

An Quốc Công cũng không nói chuyện, đứng dậy, cầm lấy bút lông sói, lấy ra một trang giấy, vung bút lên, trên giấy viết xuống một chữ "vong" thật to, rồi mới hạ giọng nói:

- An tâm một chút chớ vội, kiên trì chịu đựng, chúng ta sẽ không phải chờ lâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment