Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 491

Lúc Sở Hoan trở về trướng bồng của mình lúc nửa đêm sau khi Hiên Viên Thắng Tài thay ca, hắn cũng không lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, mà khoanh chân ngồi xuống tập luyện, cũng không phải Sở Hoan lúc nào cũng không quên tu luyện võ công, chỉ là đêm qua sau khi bớt thời gian tu luyện một phen, Sở Hoan lại phát hiện một chỗ tốt không tưởng được.

Chiếu Luân Đạo đã đột phá, hiện giờ Sở Hoan tu luyện Đạo thứ hai là Phù Trần Đạo. Chiếu Luân Đạo thứ nhất không tốn thời gian quá dài đã bị Sở Hoan đột phá, nhưng Phá Trần Đạo thứ hai tu luyện mấy tháng lại không chút dấu hiệu đột phá nào.

Lúc tu luyện Chiếu Luân Đạo, sẽ xuất hiện cảm giác ngực bị đè nén thậm chí hít thở không thông, sau khi đột phá, Sở Hoan lại có thể ngừng thở rất lâu, tiến vào trạng thái chết giả.

Phù Trần Đạo hoàn toàn khác, tu luyện Phù Trần Đạo, sẽ khiến cho cốt cách toàn thân đau buốt vô cùng, hơn nữa tình hình ngày càng nhiêm trọng, nhưng sau khi kết thúc luyện công, loại cảm giác đau buốt này sẽ biến mất trong thời gian rất ngắn.

Đi lại trong sa mạc, cho dù là Sở Hoan, cũng cảm thấy hết sức gian khổ, mỗi khi ngừng lại trú doanh, trải qua một ngày đi lại, Sở Hoan cũng cảm thấy xương cốt trên người hơi đau buốt.

Đêm qua bớt thời gian tu luyện, sau khi thu công, không ngờ lại phát hiện một ưu đãi, đó chính là cảm giác xương cốt đau buốt không ngờ biến mất toàn bộ, khớp xương toàn thân dường như có một loại cảm giác đổi mới.

Hôm nay qua một ngày đi đường, cảm giác xương cốt đau buốt của Sở Hoan đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, lần này hắn tu luyện, chỉ mong sau khi tu luyện cảm giác xương khớp đau buốt có thể biến mất.

Chẳng qua tu luyện tới một nửa, Sở Hoan lại nghe được ngoài trướng có người kêu lên:

- Sở Phó sứ, Sở Phó sứ!

Sở Hoan lập tức thu công, nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì?

- Hiên Viên tướng quân mời ngài qua!

Thanh âm bên ngoài nói:

- Dường như khách lạc đà Mã gia bên kia xảy ra chuyện!

Sở Hoan vội vàng rời trướng, tìm đến Hiên Viên Thắng Tài, thấy Hiên Viên Thắng Tài đang nhìn khách lạc đà Mã gia, trông thấy Sở Hoan tới gần, Hiên Viên Thắng Tài liền nói:

- Sở Phó sứ, khách lạc đà Mã gia xảy ra chuyện, ngài nhìn bên kia xem?

Sở Hoan nhìn qua, tuy rằng hai nơi có một chút khoảng cách, nhưng dựa vào ánh trắng vẫn có thể nhìn thấy khách lạc đà Mã gia bên kia một mảnh ồn ào, hơn nữa bóng người lóe lên, còn nhìn thấy khách lạc đà Khâu gia dường như cũng bị kinh động, đã có khách lạc đà rời khỏi trướng.

Sưu tầm by Jiuzhaigou

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Hiên Viên tướng quân, ngài ở lại chỗ này, phân phó mọi người cẩn thận đề phòng, ta đi qua xem.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn, thấy Tôn Tử Không và Bạch Hạt Tử đã theo tới, trầm giọng nói:

- Hai người các ngươi đi theo ta!

Hắn nhanh chóng bước tới chỗ khách lạc đà Mã gia, nhìn thấy vài tên khách lạc đà mã gia xúm lại một chỗ, một người ngồi xếp bằng ở giữa, không ngờ đầu vai người này cắm một mũi tên, một gã khách lạc đà đang lấy tên thay gã, người trúng tên đổ mồ hôi đầy đầu, hô hấp dồn dập, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Sở Hoan nhíu mày, đang muốn hỏi, nghe được tiếng bước chân vang lên, liền thấy Khâu Anh Hào dẫn mấy người chạy tới, nhìn thấy Sở Hoan, chắp tay với Sở Hoan, lại nhìn thấy khách lạc đã trúng tên, trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Là ai làm thương ngươi ?

Gã nắm tay nói :

- Chẳng lẽ cướp sa mạc tìm tới nhanh như vậy ?

Người nọ hô hấp dồn dập, lắc đầu, run giọng nói:

- Không… không phải cướp sa mạc… A… !

Gã kêu một tiếng, mũi tên ở đầu vai đã bị lấy xuống, đồng bạn lại đắp thuốc cho gã.

Mã Tú Liên vội vàng tới đây, thấy tình cảnh này, mày liễu cau lại, hỏi:

- Tôn Cối, đã xảy ra chuyện gì?

Khâu Anh Hào nghiêm nghị hỏi:

- Sư huynh đầu rồi? Đương gia các ngươi ở nơi nào?

Có khách lạc đà trả lời:

- Khâu đương gia, chúng ta đi tìm trướng bồng của đương gia, không thấy bóng dáng đương gia… !

Tôn Cối thở hổn hển, tay đong đưa:

- Không… không có tác dụng đâu, đương gia… đương gia bị người hại rồi… !

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, Mã Tú Liên hoa dung thất sắc, tiến lên túm cổ áo Tôn Cối, vội la lên:

- Ngươi nói cái gì?

Tôn Cối khóc rống run giọng nói:

- Tú Liên, đương gia… đương gia bị người hại rồi… !

Đám khách lạc đà ngơ ngác nhìn nhau, rất kinh hãi, rồi đều không dám tin.

Lúc này Sở Hoan cũng giật mình không nhỏ, nhíu mày hỏi:

- Bây giờ Mã đương gia đang ở nơi nào?

Tôn Cối giãy dụa đứng lên, chỉ về phía tây nói:

- Đương gia… Đương gia hẳn ở chỗ này, Lang Oa còn muốn giết ta, mũi tên này là hắn bắn, nếu ta chậm một bước, chắc chắn cũng bị hắn giết chết… !

Nói đến đây, khuôn mặt gã vẫn còn hoảng sợ, trong lòng sợ hãi.

- Lang Oa?

Mã Tú Liên ngẩn ra, lập tức thất thanh nói:

- Điều này… Lang Oa có chuyện gì?

Nàng kêu lớn:

- Lang Oa, Lang Oa… !

Tôn Cối lắc đầu cười khổ nói:

- Tú Liên, không cần hô, Lang Oa chạy rồi!

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Khâu Anh Hào lạnh mắt, nhàn nhạt nói:

- Tôn Cối, ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó?

Tôn Cối đưa tay vuốt miệng vết thương của mình, nói:

- Mọi người… mọi người đi theo ta… !

Gã bước nhanh về phía tây, Khâu Anh Hào quay đầu nói với một gã khách lạc đà:

- Trở về thông báo mọi người, cẩn thận đề phòng, không nên buông lỏng!

Gã cũng bước nhanh theo, khách lạc đà Mã gia đều đuổi kịp, Sở Hoan nhíu mày, cảm thấy chuyện hơi quỷ dị, cũng bước nhanh tới.

Bão cát lạnh lẽo, mọi người đi về phía tây trong bão cát, tới một gò cát lớn, liền thấy Tôn Cối đưa tay chỉ phía trước, run giọng nói:

- Nơi đó, chính là nơi đó, các ngươi xem, đương gia ở chỗ này!

Mọi người nhìn qua, thấy trước có một người nằm ở gò cát phía, quần áo da lông, mọi người bước nhanh về phía trước, Mã Tú Liên xông lên đầu tiên, tuy rằng người nọ quỳ rạp trên mặt đất, bão cát thổi, trên người phủ một lớp cát vàng, hơn nữa khuôn mặt còn chôn trong cát, nhưng Mã Tú Liên vẫn liếc mắt một cái nhận ra đúng là Mã Chính Nghĩa.

Phần gáy của Mã Chính Nghĩa bị một mũi tên xuyên thấu.

Thân thể Mã Tú Liên rét lạnh tới tận xương, quỳ rạp xuống bên cạnh, nắm lấy một bàn tay của Mã Chính Nghĩa, bàn tay này nàng vô cùng quen thuộc, nắm trong tay đã lạnh lẽo, lập tức thất thanh khóc rống lên.

Khâu Anh Hào sắc mặt khó coi, chậm rãi đi đến bên cạnh Mã Chính Nghĩa, quỳ xuống lật người Mã Chính Nghĩa lên, thấy hai mắt Mã Chính Nghĩa nhắm nghiền, miệng mũi đầy cát, mũi tên xuyên qua yết hầu, chết rất thê thảm.

Bất kể là khách lạc đà Mã gia hay là khách lạc đà Khâu gia, đều đứng bên cạnh yên lặng không nói gì.

Đôi mắt Khâu Anh Hào đỏ lên, cầm lấy một bàn tay Mã Chính Nghĩa, thấp giọng nói:

- Sư huynh, ta vốn nên nghe huynh nói, nếu không huynh cũng sẽ không gặp chuyện bất hạnh ở nơi này, đều là lỗi của ta, chuyến này… ta vốn không nên nhận!

Mã Tú Liên ghé trên người Mã Chính Nghĩa, thương tâm muốn chết.

- Ngày đó huynh cướp tiêu, là vì ngăn cản ta nhận chuyến đi này.

Khâu Anh Hào khổ sở nói:

- Huynh khuyên ta không nên làm trái quy củ tổ tiên, không thể dẫn binh qua sa mạc, nhưng ta lại cảm thấy sứ đoàn cũng không phải binh, nhận chuyến này cũng không sai. Chúng ta phải sống sót, không có bạc, làm sao có thể sinh tồn ở quan ngoại? Không tiếp chuyến đi này, sẽ có người chết đói!

- Sớm biết hiện tại, lúc ấy ta nên nghe lời huynh!

Khâu Anh Hào đại hán cao bảy thước, không ngờ giờ phút này đổ lệ:

- Sư huynh, huynh đi rồi, lòng ta thực đau, ta thực đau lòng… !

Mã Tú Liên nức nở một lát, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Cối, khuôn mặt như băng, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói phụ thân do Lang Oa giết?

Tôn Cối nức nở nói:

- Ta thật không ngờ, Lang Oa lại đột nhiên hạ sát đương gia!

Khâu Anh Hào ngẩng đầu lên nói:

- Lang Oa là đồ đệ sư huynh coi trọng nhất, đối đãi như con, những năm gần đây, Lang Oa cũng kính trọng sư huynh, hắn sao có thể sát hại sư huynh?

Một gã khách lạc đà bên cạnh lập tức nói:

- Không sai. Lang Oa tính tình thật thà chất phác, từ nhỏ đã được đương gia thu nhận và giúp đỡ, một thân bản lĩnh đều do đương gia truyền thụ, người ngoài không biết nhưng chúng ta đều rõ ràng, đúng như lời Khâu đương gia nói, đương gia đối đãi với Lang Oa như con, mà Lang Oa cũng đối đãi với đương gia như phụ thân, hắn sao có thể hạ sát đương gia?

Tôn Cối lắc đầu nói:

- Đến hiện giờ ta cũng không nghĩ thông rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Gã sờ vết thương đầu vai, cười khổ nói:

- Nếu không phải trúng tên, ta cũng không tin tất cả những gì chứng kiến.

Khâu Anh Hào buông Mã Chính Nghĩa, chậm rãi đứng lên hỏi:

- Tôn Cối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói ra không sai một chữ!

Tôn Cối hơi trầm ngâm, mới nói:

- Tối nay là phiên trực của ta cùng Lang Oa, lúc nửa đêm, ta thấy đương gia bỗng nhiên đi ra từ trong trướng, cũng không nói gì với chúng ta, một mình đi tới nơi này. Ta tò mò trong lòng, nhưng lo lắng đương gia một mình không an toàn, cho nên đi qua cùng Lang Oa. Lúc đầu đương gia cũng không thấy chúng ta, đương gia đến đây, liền không đi tiếp, hơn nữa lúc đó rốt cuộc phát hiện ta cùng Lang Oa, liền gọi hai người chúng ta qua.

- Sau khi hai người chúng ta đi tới, đương gia để ta qua một bên trước, hắn có chuyện một một mình nói với Lang Oa.

Tôn Cối nhớ lại, chỉ vào cách đó không xa nói:

- Ta tự đi đến đó ngồi xuống, cũng không biết đương gia nói gì với Lang Oa, chỉ biết lúc đầu đương gia còn bình tĩnh hòa nhã, sau một lúc liền rống lên với Lang Oa. Lang Oa quỳ trên mặt đất, đương gia đá Lang Oa vài cước, ta muốn qua khuyên, lại không dám… !

Khâu Anh Hào nắm tay nói:

- Sau đó thế nào?

- Đương gia đánh Lang Oa một lúc, lại mắng một hồi, ta nghe không rõ ràng, nhưng dường như đương gia để Lang Oa cút, hình như không muốn để Lang Oa tiếp tục ở lại trong khách lạc đà Mã gia.

Mã Tú Liên nước mắt chưa khô nói:

- Phạm vào sai lầm gì, vì sao phụ thân muốn đuổi hắn?

- Ta không biết!

Tôn Cối chán nản nói:

- Đương gia mắng một hồi, sau đó liền quay lưng, không nhìn Lang Oa. Lang Oa quỳ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, xoay người muốn đi, ta nghĩ Lang Oa thật sự muốn đi, muỗn qua khuyên nhủ, nào biết Lang Oa đi ra hơn mười bước, lại lấy cung tên, ta còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, hắn liền… hắn liền giương cung cài tên, bắn một mũi tên về phía đương gia từ phía sau… !

Đám khách lạc đà nghiêm nghị mặt mày, cơ trên mặt không ít người đều co giật, đều nắm chặt tay.

Bình Luận (0)
Comment