Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 832

Lệ Vương Tôn nở nụ cười khác lạ:

- Sở đại nhân! Thật ra vừa rồi ta có một vấn đề mà ngài vẫn chưa trả lời ta. Nếu như ta là Mộc tướng quân vậy tại sao lại lấy bình sứ Thanh Hoa để truyền tin tức quan trọng cho ngài? "Tương tại công môn, lão quân tịch phá" tám chữ này liên quan tới tin tức quá lớn, ngài là Khâm sai, nếu như ta là người của Thiên Môn đạo thì chắc chắn không thể đưa cái tin tức quan trọng đó cho ngài.

Sở Hoan cười nói:

- Vừa rồi ta cũng nói qua, nếu ngươi là Mộc tướng quân thì dường như không nên truyền cái tin quan trọng như vậy cho ta. Nhưng nếu như nói truyền cái tin tức đó cho ta là ngươi có mục đích thì sao?

- Xin chỉ giáo.

- Đầu tiên, ngươi đánh lạc sự chú ý sang hướng Viên tổng đốc.

Sở Hoan nói:

- Tướng tại công môn! Câu nói này thật ra chỉ cần nghĩ kỹ cũng không khó hiểu cho lắm. Ngươi biết rõ bản quan tới Thái Nguyên để điều tra về chuyện Thiên Môn đạo, nên cũng biết được bản quan nhất định phải điều tra tới thủ lĩnh của Thiên Môn đạo tại An ấp.

Hắn nhìn thẳng vào mắt của Lệ Vương Tôn mà cười nói:

- Thậm chí có lẽ ngươi biết rõ phạm vi điều tra của bản quan nằm cả trong đám quan viên của thành Thái Nguyên...

- Chẳng lẽ ta là con giun trong bụng Sở đại nhân?

Lệ Vương Tôn cười nói:

- Suy nghĩ của Sở đại nhân làm sao mà Lệ mỗ biết được?

- Ngươi chưa chắc đã phải là con giun trong bụng bản quan nhưng người thật sự hiểu được suy nghĩ của Viên tổng đốc.

Sở Hoan thở dài:

- Ít nhất Viên tổng đốc có một việc không thể giấu người khác mà ngươi là Lệ chỉ huy sứ lại càng phải biết.

- Điều gì?

- Thánh thượng phái Thần Y vệ tới An ấp. Việc này không có mấy người biết. Nhưng Lệ chỉ huy sứ như ngươi chắc chắn là biết đúng không?

Sở Hoan nở nụ cười sâu xa:

- Thần y vệ gặp chuyện, Lệ chỉ huy sứ ngươi chắc chắn phải biết rõ.

Mí mắt của Lệ Vương Tôn giật giật:

- Thần Y vệ?

- Thần Y vệ tới Thái Nguyên lặng lẽ không gây ồn ào nhưng lại bị lộ tung tích, thậm chí có thể nắm rõ hành động của họ để tập kích thì chỉ có thể là nội gián trong quan phủ.

Sở Hoan nói một cách lạnh nhạt:

- Nếu vậy thì khi bản quan tới Thái Nguyên chắc chắn là ngươi cũng biết rõ. Thậm chí ngươi còn hiểu được chắc chắn sự nghi ngờ của bản quan sẽ nằm trong công môn cho nên ngươi mới nhắn bốn chữ "tướng tại công môn (việc tại công môn)". Có điều đó chỉ là một chuyện thừa. Nhìn thì tưởng như đó là một bí mật nhưng trên thực tế cũng chỉ nhắn lại một cái tin mà ta đã biết rõ mà thôi.

Lệ Vương Tôn cười nhạt:

- Nếu Sở đại nhân nói Thần Y vệ tới An ấp một cách bí mật thì làm sao mà ta biết được? Cả thiên hạ đều biết Thần Y vệ là một đám người hành động bí ẩn, hành tung không ai biết được. Nếu họ đã bí mật tới Thái Nguyên thì chắc chắn phải cẩn thận. Lệ mỗ là người bất tài làm sao có thể nắm được hành tung của họ trong lòng bàn tay?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Chưa chắc ngươi đã nắm rõ hành tung của Thần y vệ trong lòng bàn tay. Có điều ngươi lại nắm rõ hành tung của Viên tổng đốc...

Hắn liếc mắt nhìn Viên Sùng Thượng một cái rồi nói chậm rãi:

- Nếu Viên tổng đốc biết hành tung của Thần Y vệ vậy thì cũng như ngươi biết...

Lần này rất nhiều quan viên quay sang nhìn nhau ngơ ngác không hiểu được Sở Hoan có ý gì.

Mới nghe thì dường như Viên Sùng Thượng và Lệ Vương Tôn biến thành người cùng với nhau nếu không tại sao Sở Hoan lại nói chuyện Viên Sùng Thượng biết thì Lệ Vương Tôn cũng biết?

Mí mắt của Viên Sùng Thượng hơi giật một cái, hai tay vô tình nắm chặt lại. Sắc mặt của lão trở nên khác lạ.

- Sở đại nhân! Ngài nói vậy, Lệ mỗ nghe không hiểu.

Lệ Vương Tôn lắc đầu cười khổ:

- Chẳng lẽ ngài cho rằng Viên tổng đốc sẽ nói tất cả những chuyện mà mình biết cho ta?

- Viên tổng đốc không làm thế nhưng Tam phu nhân thì có.

Trong mắt của Sở Hoan lóe lên tia sáng lạnh.

Viên Sùng Thượng nghe thấy vậy thì giật mình cúi đầu, sắc mặt không giấu được sự xấu hổ.

- Tam phu nhân?

- Khi Thần Y vệ lẻn vào Thái Nguyên, thần không biết quỷ không hay nhưng lại có một người biết.

Sở Hoan lạnh nhạt liếc mắt nhìn Viên Sùng Thượng:

- Trước khi hành động Thần Y vệ đã bí mật gặp Viên tổng đốc với mục đích chỉ là để nắm được hành động của Hoàng Thiên Dịch thêm chặt chẽ hơn. Nhưng ngay cả bản thân Thần Y vệ cũng không thể ngờ được rằng một chút tính toán sai dẫn tới họ thua cả ván. Chính vì cuộc gặp mặt bí mật đó đã khiến cho toàn bộ hành tung của họ bị lộ.

Sắc mặt của Viên Sùng Thượng trở nên vô cùng khó coi, nắm tay càng lúc càng chặt tới mức nổi đầy gân xanh.

- Ý của Sở đại nhân là ám chỉ Viên tổng đốc bán rẻ Thần Y vệ?

Lệ Vương Tôn cười nói:

- Nếu nói như vậy thì vị Mộc tướng quân kia phải là Viên Sùng Thượng mà không phải là Lệ Vương Tôn ta.

- Người của Thần Y vệ cho tới chết vẫn chỉ nghĩ người bán đứng họ là Viên Sùng Thượng.

Sở Hoan thở dài:

- Chỉ tiếc mặc dù Viên tổng đốc làm sai một việc nhưng không phải là người bán đứng Thần Y vệ mà bị người khác bán đứng...

Viên Sùng Thượng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lệ Vương Tôn đầy lạnh lẽo:

- Con tiện nhân kia thì ra là do ngươi sắp xếp từ trước. Lệ Vương Tôn! Chuyện này chúng ta phải từ từ tính mới được. Chờ lão tử bắt ngươi rồi sẽ lôi con tiện nhân kia ra để rút xương lột da.

Lệ Vương Tôn cũng chẳng thèm để ý tới Viên Sùng Thượng chỉ nhìn Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân! Viên Sùng Thượng là tổng đốc. Thần y vệ bí mật gặp tổng đốc rõ ràng là hết sức tin tưởng. Tuy nhiên chuyện quan trọng như vậy mà tổng đốc lại đi nói với nữ nhân của mình, người như vậy còn đáng cho ngài tin tưởng hay không? Ta chỉ sợ ngài bị người này dùng những lời nói láo đánh lừa mà thôi.

Sở Hoan lắc đầu, nói:

- Thật ra ngươi còn hiểu rõ hơn ta. Viên tổng đốc đương nhiên không thể để lộ chuyện quan trọng cho người khác biết...nhưng ngươi sắp xếp vị Tam phu nhân kia ở bên cạnh Viên tổng đốc, giám sát hành tung của Tổng đốc suốt ngày. Đêm hôm đó, Thần Y vệ bí mật tới gặp tổng đốc thì bị vị Tam phu nhân kia phát hiện. Mặc dù không dám tới gần nhưng sau khi Thần y vệ rời khỏi, thị có thể nhanh chóng lấy được tin tức của Thần Y vệ lẻn vào trong thành Thái Nguyên từ miệng của Viên tổng đốc.

Lệ Vương Tôn cau mày nói:

- Sở đại nhân! Ngài càng nói Lệ mỗ càng cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải ngài nói Viên Sùng Thượng không thể nào nói chuyện cơ mật cho người bên cạnh hay sao? Bây giờ ngài lại nói Tam phu nhân từ miệng của Viên Sùng Thượng biết được tin tức của Thần Y vệ...

Y lắc đầu rồi thở dài:

- Sở đại nhân! Lệ mỗ biết gần đây ngài mới bị bệnh, nên chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh táo?

Đám quan viên nghe thấy vậy thì kinh hãi. Mãi cho tới lúc này, bọn họ vẫn không thể xác định được ai thực sự là Mộc tướng quân. Nhưng khi nghe Lệ Vương Tôn nói vậy, bọn họ mới thật sự cảm thấy lời nói của Sở Hoan có sự mâu thuẫn, chẳng lẽ là do hắn bị bệnh cho nên ăn nói không được chuẩn xác?

Sở Hoan cười ha hả, nói:

- Nghe ra thì như là rất mẫu thuẫn nhưng nói toạc ra thì lại vô cùng đơn giản. Đơn giản là khi Tam phu nhân moi được những tin từ miệng của Viên tổng đốc thì Viên tổng đốc cũng không biết rằng mình đã nói những lời đó.

Hắn vừa dứt lời rất nhiều người cảm thấy khó hiểu nhưng Viên Sùng Thượng lại hết sức xấu hổ.

Khấu Xuân chợt lên tiếng hỏi:

- Sở đại nhân! Ngài...ngài đang nói năng linh tinh gì vậy? Tổng đốc đại nhân đã nói thì...tại sao...tại sao lại không biết mình nói gì?

- Khấu chủ sự! Bản quan hỏi ngươi, nếu đang đêm ngươi nói mơ thì có biết rằng mình nói gì hay không?

Sở Hoan hỏi ngược lại.

Khấu Xuân ngạc nhiên nói:

- Chuyện này có liên quan gì tới nói mơ?

Sở Hoan nở nụ cười lãnh đạm, nói:

- Đơn giản là vì khi Viên tổng đốc để lộ chuyện đó thì dường như là đang nói mơ.

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

- Bản quan đã nói, Thiên môn đạo có đạo thuật. Mà đạo thuật có rất nhiều cao thủ. Ngô Oa Nhi của Thính Hương tiểu tạ là một người trong đạo thuật. Mà vị Tam phu nhân kia cũng hoàn toàn là người trong đạo thuật...

Tất cả mọi người nghe thấy vậy thì biến sắc. Sở Hoan lại nói tiếp:

- Tuy nói Ngô Oa Nhi và Tam phu nhân đều có đạo thuật nhưng cả hai lại có sự khác biệt. Mỗi người tu luyện một thứ yêu thuật khác nhau. Ngô Oa Nhi tu luyện mị thuật còn Tam phu nhân lại tu luyện Huyễn thuật.

- Huyễn thuật?

- Cho dù là huyễn thuật hay mị thuật thì cũng chẳng có gì mới.

Sở Hoan cười lạnh:

- Có điều những thứ công phu đi tắt đó chưa bao giờ có thể bước được lên con đường lớn. Thật ra trong tam giáo cửu lưu cũng có một số người giỏi về huyễn thuật. Bọn họ có thể gây rối loạn sự phán đoán của người khác. Có điều đó chỉ là những loại huyễn thuật sơ đẳng. Mà vị Tam phu nhân xuất thân từ Thiên môn đạo chắc chắn không chỉ nắm được mỗi một thứ huyễn thuật cấp thấp của đám diễn trò ngoài đường.

- Ngài nói là Tam phu nhân sử dụng Huyễn thuật để khống chế Viên Sùng Thượng rồi từ miệng của y mà biết được chỗ của Thần Y vệ?

Mí mắt của Lệ Vương Tôn hơi chớp nhìn thẳng vào mắt của Sở Hoan mà hỏi.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Thật ra Huyễn thuật của vị Tam phu nhân đó chưa chắc đã cao. Cô ta cần phải sử dụng dược vật để phối hợp với huyễn thuật của mình...

Viên Sùng Thượng nhướng mày nhìn Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân! Ý ngài là...

- Trà Hạnh nhân.

Sở Hoan nói hết sức chậm rãi:

- Viên tổng đốc! Cứ năm ngày ngài lại uống trà Hạnh Nhân, thực ra chính là dược vật tạo ra ảo giác...

Hắn hơi thở dài rồi nói:

- Thật ra ngài nên hiểu sớm rằng trà Hạnh Nhân hết sức bình thường vậy mà lại để cho bản thân uống tới vài năm. Cái này chưa chắc đã phải là thói quen... Ngày đó Tam phu nhân phát hiện ra Thần Y vệ tiếp xúc với ngài. Lúc đầu, cô ta cũng không biết người nào tới, nhưng cũng biết được đó không phải là người tầm thường. Vì vậy mà cô ta mới dùng huyễn thuật để moi ra từ miệng của ngài, chiếm được tin tức về Thần Y vệ...

Hắn liếc mắt nhìn Lệ Vương Tôn:

- Mà những tin tức đó chắc chắn là được nhanh chóng giao cho Mộc tướng quân.

- Con tiện nhân này.

Đồng tử của Viên Sùng Thượng co lại. Lão cắn chặt răng mà nghe Sở Hoan nói tiếp:

- Mộc tướng quân biết tin tức của Thần Y vệ lập tức phái người tập kích đối với bọn họ...

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Chỉ tiếc rằng cho tới chết Thần Y vệ vẫn nghĩ rằng Viên tổng đốc bán rẻ họ chứ không ngờ thủ đoạn của Mộc tướng quân không phải là tầm thường.

Lệ Vương Tôn lắc đầu nói:

- Ngài vừa nói mục đích của Thần Y vệ tới đây là để bắt Hoàng Thiên Dịch, vì sao Thiên Đạo môn phải nhúng tay vào việc này? Chẳng lẽ Hoàng Thiên Dịch cũng là người của Thiên Đạo môn cho nên họ mới phải ra tay giúp đỡ?

- Đối với Thiên Đạo môn chỉ cần là địch của Triều đình thì chính là bạn của Thiên đạo môn.

Sở Hoan nói hết sức bình tĩnh:

- Trên thực tế Thiên Đạo môn rất hứng thú đối với Hoàng gia. Hoàng gia ở An ấp cắm rễ lâu đời, có rất nhiều chi nhánh. Quan trọng nhất là trong tay Hoàng gia lại nắm một lượng lớn ruộng đất. Thiên Đạo môn muốn nổi loạn thì không thể thiếu tiền, người và lương thực. Nếu như có thể lôi kéo Hoàng gia vào Thiên Đạo môn vậy thì thế lực của chúng sẽ tăng lên. Ra tay tập kích Thần Y vệ tưởng như là giúp Hoàng gia, tạo ân với người ta. Rồi sau đó Thiên Đạo môn có thể tìm tới Hoàng Thiên Dịch lôi kéo y gia nhập với mình. Cho dù không thành công thì An ấp có thêm một thế lực phản lại triều đình cũng là một chuyện vui mà Thiên Đạo môn muốn thấy.

Lệ Vương Tôn vỗ nhẹ tay. Lúc này bàn tay của y trở nên hết sức hồng hào hoàn toàn khác biệt với sự khô héo lúc nãy. Y chợt cười nói:

- Những lời của Sở đại nhân thật sự khiến cho người ta khâm phục. Có điều dường như ngài quên mất ta gửi tới ngài cũng không chỉ có bốn chữ.

- Chuyện của Thần Y vệ đã rò rỉ tại công môn như vậy.

Sở Hoan nhìn Lệ Vương Tôn:

- Nếu "lão quân tịch phá"... Lệ Vương Tôn! Ta thật sự khâm phục ngươi. Ngươi quả thực là một kẻ cao tay.

Bình Luận (0)
Comment