Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 865

Bông tuyết bay tán loạn. Trời đông giá rét, trên mặt đất tuyết bắt đầu đóng thành lớp băng mỏng.

Lâm Đại Nhi đi ra giữa sân, hai gã quân Cận Vệ canh giữ ở cửa lập tức nắm chặt chuôi đao, nhìn thấy Lâm Đại Nhi loạng choạng đi tới liền liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên xử trí thế nào.

Bọn họ được phân công thủ vệ viện, không cho phép người ngoài bước vào, lúc này Lâm Đại Nhi đi ra, bọn họ không biết có nên ngăn cản hay không.

Cũng may bọn họ nhìn thấy khâm sai đại nhân chắp hai tay sau lưng đang đứng trong sân viện.

Hai người nhìn Sở Hoan. Sở Hoan khẽ lắc đầu. Bọn họ hiểu, khâm sai đại nhân bảo mình không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Hoan vẫn giữ một khoảng cách với Lâm Đại Nhi. Đêm đông giá rét, tuy chân bước run rẩy nhưng nàng vẫn như cũ, kiên cường đi về phía trước, không hề dừng bước.

Thương thế của nàng tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải điều trị lâu dài. Trước khi thoát khỏi mật thất nàng đã bị nhiễm phong hàn. Nếu là nữ tử bình thường, lúc này chắc chắn là không dậy nổi. Nàng cố gắng chống cự, đi ra khỏi hành dinh quan phủ.

Đi được một đoạn, Lâm Đại Nhi thấy choáng váng xây xẩm mặt mày. Trong đêm độ ẩm cực thấp, gió lạnh thấu xương, nàng cảm thấy chân như đạp vào không khí. Xung quanh tối đen như mực.

Lâm Đại Nhi cắn răng lại đi thêm một đoạn ngắn, chân dẫm lên một tảng đá nhỏ, mất thăng bằng, lập tức ngã sấp xuống.

Đêm đen giá lạnh, Lâm Đại Nhi cảm thấy đời mình cũng tương tự như vậy, phía trước mịt mù tăm tối. Nàng muốn đứng lên, chợt nhìn thấy bên cạnh có đôi chân ai đó, liền ngẩng đầu lên thấy Sở Hoan đang đứng nhìn mình, lại thấy Sở Hoan đưa tay ra định kéo nàng dậy.

Lâm Đại Nhi quay đầu đi không nhìn hắn. Sở Hoan thở dài, ngồi xuống nói khẽ:

- Đã khuya thế này cô còn định đi đâu? Cô còn có nơi nào để đi?

Hắn nói mấy lời này rất nhẹ nhàng. Lâm Đại Nhi nghe vậy lòng run lên.

Đúng thế. Mình có thể đi đâu bây giờ?

Sáp Huyết hội đã không còn, mình cũng không có gì dính dáng đến Thiên Môn đạo. Lỗ Thiên Hữu mà mình tưởng rằng có thể dựa vào đã đầu phục triều đình, phản bội mình. Trên trời dưới đất, Lâm Đại Nhi cô độc lẻ loi không ai nương tựa.

Sở Hoan nắm lấy cánh tay nàng. Lâm Đại Nhi đã lạnh lùng nói:

- Ngươi buông ra.

- Vậy cô nói cho ta biết cô định đi đâu?

- Ta đi đâu, không cần ngươi quản.

Giọng Lâm Đại Nhi lạnh như băng.

Sở Hoan cau mày:

- Ta biết rõ ngươi muốn làm gì, chỉ là với hoàn cảnh ngươi bây giờ, có thể làm được gì? Cho dù ngươi muốn làm gì, cũng phải dưỡng thương cho khỏe lại đã.

- Ta không cần ngươi lo. Ngươi là cái gì của ta? Dựa vào cái gì mà đòi quản ta?

Lâm Đại Nhi cao giọng gắt.

Sở Hoan nhíu chặt lông mày lại, bất chợt nắm lấy eo Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi hoảng sợ lắp bắp:

- Ngươi… ngươi định làm gì?

Sở Hoan không trả lời nàng, ôm ngang người nàng đứng lên. Hắn nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng, trầm giọng nói:

- Ngươi hỏi ta là cái gì của ngươi? Điều này ta có thể trả lời. Ta là nam nhân của ngươi. Có thể ngươi muốn chết nhưng ta sẽ không trơ mắt đứng nhìn ngươi chết. Bây giờ ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời. Đừng chọc giận ta.

Lâm Đại Nhi dướn mày, cả giận nói:

- Ngươi thả ta xuống.

Rồi không nói thừa câu nào, nàng vung tay lên. Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Lâm Đại Nhi, ngươi cứ thử đánh ta đi. Con mụ nó, ta không tin ngay cả một nữ nhân cũng không quản nổi.

Hắn gằn giọng xuống, trừng mắt nhìn Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi không phải là nữ nhân nhát gan, nhưng nhìn ánh mắt của Sở Hoan, bàn tay đang định tát vào mặt hắn, đột nhiên dừng lại.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, ôm ngang người Lâm Đại Nhi quay người đi thẳng vào sân. Thân hình Lâm Đại Nhi hơi đẫy đà nhưng Sở Hoan ôm trong tay nhẹ như đám mây.

Lâm Đại Nhi cắn môi. Lúc này cũng không dám ồn ào, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hoan. Nàng bị Sở Hoan ôm vào trong lòng, đúng là cảm giác thân hình đang lạnh ngắt bắt đầu ấm hơn.

Sở Hoan ôm Lâm Đại Nhi trở lại sân. Hai gã Cận Vệ quân canh gác ở cửa lập tức quay lại nhìn nhau, ánh mắt thể hiện rõ ý tứ ồ thì ra là thế.

Người không phong lưu uổng thiếu niên, xem ra cô nương xinh đẹp này đã lọt vào mắt khâm sai đại nhân.

Sở Hoan ôm Lâm Đại Nhi vào phòng, đi đến bên giường, lúc này mới cúi đầu nhìn Lâm Đại Nhi trong lòng ngực, chỉ thấy nàng vẫn nhìn mình chằm chằm, thần sắc phức tạp. Sở Hoan cũng không biết nên hiểu thế nào, đành nói:

- Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt. Tốt nhất đừng chọc giận ta. Nếu không…

Hắn bỏ lửng câu nói.

Lâm Đại Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:

- Nếu không sẽ thế nào? Sẽ giết ta?

- Một cô nương tốt sẽ không có chuyện suốt ngày mở mồm là đánh là giết.

Sở Hoan thở dài, cũng không buông Lâm Đại Nhi. Mùi hương của cơ thể mềm mại này xộc thẳng vào mũi hắn, Sở Hoan bất giác nhớ lại cảnh hương diễm của hai người.

Lúc này gương mặt Lâm Đại Nhi gần kề bên mặt hắn. Sở Hoan nhìn thấy đôi mắt như nước hồ thu, da thịt trắng bóc, tóc đen nhánh, chân mày sắc nét, không hẳn trẻ trung thanh tao mà thoáng chút từng trải thành thục, quả nhiên là dáng vẻ của một đại mỹ nhân thùy mị yêu kiều. Vẻ chín chắn của nàng không phải do tuổi, mà là do gió sương đã trải. Chẳng biết vì sao, nghĩ đến chuyện một giai nhân như vậy đã cùng mình chung đụng thể xác, sâu trong lòng hắn có một cảm giác thoải mái. Một cảm giác chinh phục rất nam nhân. Có thể đem một hiệp nữ xinh đẹp như thế đè dưới thân, đó là điều khiến bất cứ nam nhân nào cũng đắc ý.

Đúng lúc ấy, Lâm Đại Nhi cũng đang chằm chằm nhìn Sở Hoan không rời mắt. Sở Hoan đang ngắm đôi gò má ửng hồng kia như ngây như ngốc, đột nhiên phát hiện Lâm Đại Nhi đang nhìn mình một cách kỳ quái, hắn đỏ mặt lên, lúng túng nói:

- Nhìn cái gì?

Lâm Đại Nhi thản nhiên:

- Sở Hoan, nếu như chúng ta…

Nàng dừng một chút, tuy thần sắc vẫn bình tĩnh nhưng hai má thì đỏ hơn một chút:

- Ngươi có thể như vậy hay không?

Đương nhiên Sở Hoan hiểu ý nàng, lập tức đáp:

- Chuyện đã xảy ra, không còn cái gọi là nếu như nữa…

Lâm Đại Nhi lạnh nhạt:

- Hóa ra ngươi cũng chỉ là đồ háo sắc mà thôi. Ngươi là quan viên triều đình, dựa trên lập trường của ngươi mà nói, ngươi đối với ta như vậy, chẳng khác nào vì sắc mà từ bỏ nguyên tắc. Triều đình ai cũng như ngươi, thì còn gì là đạo lý?

- Chó cắn Lữ Động Tân, không nhận ra người tốt.

Sở Hoan thở dài:

- Lâm cô nương, cô nên từ bỏ thành kiến đó đi, có phải là chúng ta dễ nói chuyện với nhau hơn không?

Lâm Đại Nhi nói:

- Vậy ngươi nên thả ta xuống đã, sau đó nói gì thì nói.

Sở Hoan khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện vẫn còn ôm Lâm Đại Nhi trong tay. Hắn vội vàng buông nàng ra, lúng túng nói:

- Ta đã cho người sắc thuốc, đợi đến khi xong, cô nhớ uống đấy.

Lâm Đại Nhi đã nhíu mày hỏi:

- Ngươi vừa nói Lữ Động Tân, là ai vậy?

Sở Hoan ngớ người, chợt hiểu ra, thời này, truyền thuyết bát tiên chưa xuất hiện. Hắn cười trừ:

- Lữ Động Tân là một tiên nhân, hắn ta…

Đột nhiên hắn nhận ra mấy lời này của mình rất không ổn. Lữ Đại tiên nhân kia đùa giỡn Bạch Mẫu Đơn, cũng chẳng khác nào là kẻ phong lưu, chính mình so với Lữ Động Tân vẫn còn khác xa.

- Tiên nhân?

Lâm Đại Nhi lại cau mày:

- Ta chưa nghe qua cái tên này. Hắn là thần tiên cõi nào?

Sở Hoan đáp:

- Kỳ thật vị tiên nhân này hơi đặc biệt. Lâm cô nương, nếu như cô thực sự muốn biết, ta có thể kể cho cô nghe.

Đúng vào lúc này, chợt nghe từ ngoài cửa có người bẩm báo:

- Đại nhân, có khách đến bái kiến, yêu cầu gặp đại nhân.

Sở Hoan nhíu mày, ai đến bái kiến vào đêm hôm khuya khoắt này:

- Hắn có báo tính danh không?

Bên ngoài đáp:

- Hắn tự xưng là Cừu Như Huyết, nói là đại nhân biết rõ hắn.

Sở Hoan nói:

- Ta sẽ ra gặp hắn ngay.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó rất lạ, hắn quay đầu lại, phát hiện Lâm Đại Nhi thái độ khác thường.

- Lâm cô nương, cô làm sao vậy?

Thấy Lâm Đại Nhi đứng sững người, Sở Hoan nhíu mày hỏi. Nhưng đột nhiên nhớ tới Cừu Như Huyết có ân oán với Lỗ Thiên Hữu, mà Lỗ Thiên Hữu trước kia đi cùng với Lâm Đại Nhi, nói như vậy, Lâm Đại Nhi có biết Cừu Như Huyết.

Lâm Đại Nhi hình như đang suy nghĩ gì đó, sau một lát, quay sang nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Sở Hoan, ngươi dẫn ta đi gặp hắn.

Sở Hoan chỉ sợ bọn họ có ân oán trong lòng, nếu gặp nhau không khéo sẽ gây nên chuyện lớn, liền lắc đầu:

- Lâm cô nương, thương thế của cô không tốt, ta nghĩ lúc này không nên gặp hắn…

Lâm Đại Nhi kiên quyết nói:

- Ngươi dẫn ta đi gặp hắn, ta đã hiểu nhầm hắn.

Cừu Như Huyết lúc này đang chờ ở nhã sảnh. Nhã sảnh tuy sáng như ban ngày nhưng rất vắng vẻ.

Thấy Sở Hoan đến, Cừu Như Huyết ngẩng đầu, đứng dậy. Sở Hoan chắp tay:

- Cừu huynh, đã đợi lâu.

Cừu Như Huyết cũng chắp tay, chưa kịp trả lời, đã thấy Lâm Đại Nhi đi ra. Mặt Cừu Như Huyết vốn vẫn đang lạnh băng, chợt biến sắc, rồi cười lạnh:

- Tìm mãi không thấy, tự nhiên chui tới cửa. Lâm Đại Nhi, Lỗ Thiên Hữu ở đâu?

Sở Hoan thở dài:

- Cừu huynh, đừng vội kích động. Thị phi ân oán luôn có thể nói rõ ràng. Lâm cô nương đang có bệnh, nàng biết huynh tới đây, nên mới gắng tới gặp.

Hào quang trong mắt Cừu Như Huyết không giảm. Lâm Đại Nhi thấy vẻ ngoài của y thì không khỏi ngạc nhiên. Cừu Như Huyết cụt một tay mù một mắt, âm lãnh như quỷ, khác hẳn vẻ hào khí vượt mây khi trước. Nàng biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, nên tiến lên nhìn thẳng vào mắt Cừu Như Huyết:

- Cừu đại ca, ta vẫn hiểu nhầm ngươi bán rẻ chúng ta, đã từng tìm ngươi khắp nơi, muốn giết chết ngươi báo thù cho các huynh đệ. Thế nhưng … hôm nay ta đã biết mình lầm. Bán đứng Sáp Huyết hội không phải ngươi là mà tên súc sinh Lỗ Thiên Hữu kia…

Cừu Như Huyết nhìn thấy Lâm Đại Nhi, oán hận trong lòng dâng lên. Y biết rõ Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu là một đôi, cũng không biết hai người đã đi hai ngả, nghe Lâm Đại Nhi nói vậy thì kinh ngạc ra mặt.

Bình Luận (0)
Comment