Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 910

Trong lòng Sở Hoan kinh ngạc, trên gương mặt thanh lệ của Như Liên cũng kinh ngạc như vậy, Sở Hoan còn chưa kịp lên tiếng, Như Liên đã hỏi:

- Đại ca, huynh, huynh ...hiểu Phạm Văn ư?

- Phạm Văn?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Tiểu muội, ý muội là, câu vừa rồi của ta nói là Phạm văn?

- Sai rồi sai rồi.

Như Liên có chút lúng túng, nói:

- Đó không gọi là Phạm văn, gọi là tiếng Phạn.

Nàng mở tròn đôi mắt trong veo, có chút không dám tin:

- Đại ca, thì ra huynh biết tiếng Phạn.

Sở Hoan ngồi xuống, lắc đầu nói:

- Ta không biết tiếng Phạn.

Như Liên ngẩn ra, khẽ nói:

- Vậy...hay là muội nghe lầm....Muội nghe huynh nói rất giống Phạm văn, thì ra là không phải..!

Sở Hoan nói:

- Muội không sai, ta không biết Phạm văn, nhưng câu vừa rồi của ta rất có thể là Phạm văn. Tiểu muội, câu vừa rồi muội nói, chính là dịch từ câu của ta sao?

Như Liên gật đầu, nói:

- Nếu như đại ca nói chính là Phạm văn, phiên dịch ra, đó là như vậy. Nếu như câu đại ca nói không phải là Phạm văn, vậy thì...muội cũng không biết nên phiên dịch thành Hán ngữ như nào nữa.

- Không phải là Phạm văn?

Sở Hoan ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Không hẳn không hẳn, muội thoáng nghe là hiểu ý nghĩa, còn có thể phiên dịch ra, tất nhiên là Phạm văn rồi.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ở An Ấp, hắn vẫn cho rằng kinh văn là ngôn ngữ phương Tây, nhưng lúc này Như Liên còn phiên dịch Phạm văn thành Hán ngữ, vậy thì Sở Hoan có chút hồ đồ rồi, thật sự không biết rằng chân ngôn này ngược lại là ngôn ngữ phương Tây cũng chính là tiếng Phạn, trong lòng nghĩ khó mà tin ngôn ngữ phương Tây này lại có liên quan tới tiếng Phạn?

Như Liên cũng nghiêm nghị nói:

- Đại ca, lúc sư phụ dạy muội Phạm văn đã từng nói, Phạm văn tuy rằng đến từ Phật quốc Thiên Trúc, nhưng Phật quốc Thiên Trúc không chỉ có mỗi Phạm văn tiếng Phạn. Phật quốc Thiên Trúc là một vùng đất rộng lớn của cải dồi dào, sự dồi dào của họ không hề kém so với Trung Nguyên. Bọn họ có hơn mười loại ngôn ngữ, Phạm văn tiếng Phạn chỉ là một trong số đó, chủ yếu là để Phật môn sử dụng. Thánh giả đông truyền, từ Phương tây vạn lý tới Đông Phương xa xôi, con đường truyền pháp tới hơn mười quốc gia, có ngàn vạn tín đồ...!

Dừng một chút, nghĩ nghĩ, cẩn trọng nói:

- Sư phụ nói, trong đó có rất nhiều quốc gia bị phật hiệu tác động, cả quốc đô tin phật, thậm chí lấy tiếng Phạn làm quốc ngữ, bách tính Phật quốc rất ít nói tiếng Phạn, ngược lại không ít quốc gia ven đường đều giao lưu bằng tiếng Phạn...

Sở Hoan biết Phật hiệu đông truyền, nhất định là một hành động vĩ đại, đây là một thời kỳ lịch sử mà hắn không hiểu rõ lắm, quỹ đạo lịch sử thay đổi, cũng ảnh hưởng đến rất nhiều sự vật thay đổi, Sở Hoan không biết Phật hiệu đã truyền tới Trung Nguyên tự lúc nào, nhưng cũng biết là rất lâu vô cùng lâu rồi. Nay Phật hiệu Trung Nguyên điêu linh, thậm chí không còn bao nhiêu người thông hiểu tiếng Phạn, thế nhưng trên con đường Phật hiệu đông truyền, tiếng Phạn cũng một lần nữa hưng thịnh.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tổ tiên người phương tây vốn là đến từ Tây Vực, Phật hiệu đông truyền, hoàn toàn là trải qua từ cố quốc của người phương Tây kinh qua, hắn thậm chí hoài nghi nước phương tây giống như Như Liên nói, bởi vì tín ngưỡng Phật hiệu cho nên dùng tiếng Phạn làm quốc ngữ. Nếu quả thật như vậy, thì có thể giải thích vì sao Quỷ lão của Quỷ phương cũng có thể hiểu được Phạm văn.

- Tiểu muội, ý muội là, Linh Già sư thái từng nói phương Tây có rất nhiều quốc gia sử dụng tiếng Phạn?

- Đúng vậy.

Như Liên gật đầu:

- Đại ca, câu của huynh là nghe được từ đâu vậy? Muội không biết mình có phiên dịch chính xác không, sư phụ còn nói với muội, mặc dù có nhiều quốc gia sử dụng tiếng Phạn, nhưng theo thời gian trôi qua, ngữ âm sử dụng tiếng Phạn của các quốc gia đã không còn thuần khiết nữa, cho dù là phát âm tương đồng thế nhưng ở mỗi quốc gia vẫn có sự khác biệt, ý nghĩa đương nhiên là khác nhau. Tiếng Phạn sư phụ dạy muội không tương đồng với tiếng Phạn Tây Vực...!

Trên mặt nàng lộ vẻ áy náy, tựa như áy náy về việc mình cũng không biết mình có phiên dịch chính xác hay không.

Sở Hoan thật không ngờ tiếng Phạn lại có nhiều phức tạp như vậy, nghĩ thầm chân ngôn của Quỷ đại sư truyền bá ra, nhưng ai mà biết Quỷ đại sư đến từ quốc gia nào, âm dịch chân ngôn mà ông ta truyền bá, là tiếng Phạn thuần khiết đến từ Phật quốc Thiên Trúc, hay là tiếng Phạn đã trải qua phát triển biến hóa của các nước Tây Vực?

Im lặng một lúc, cuối cùng Sở Hoan nói:

- Tiểu muội, muội giúp ta xem câu này phiên dịch thế nào.

Rồi lập tức đọc câu chân ngôn Trấn Ma ở trong đầu ra. Lúc hắn ở Triều Vụ Phong, từng hỏi Quỷ lão, chỉ là một câu hỏi, nhưng thái độ Quỷ lão lại vô cùng khác thường, thà rằng cắt đứt tay cũng không chịu dịch một chữ.

Như Liên cẩn thận nghe, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:

- Đại ca, câu này ....

Nàng có chút do dự, đôi mắt lóe sáng, tựa như muốn nói nhưng lại cố nén không nói ra.

- Không biết phải không?

Sở Hoan còn tưởng rằng Như Liên chưa biết phiên dịch thế nào, mỉm cười ôn hòa nói:

- Không sao không sao, ta chính là tùy tiện hỏi thôi, tiếng Phạn bác đại tinh thâm, không biết cũng không sao.

Như Liên nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Cũng không phải thế, nếu như dựa theo tiếng Phạn để dịch, muội cũng có thể...muội cũng có thể dịch được. Nhưng...

Nàng lại do dự, nhìn vào mắt Sở Hoan, thần tình nghiêm trang, hỏi:

- Đại ca, huynh....những câu này rất quan trọng đối với huynh có phải không?

Sở Hoan nghe Như Liên nói là có thể phiên dịch, tinh thần lập tức tỉnh táo, Trấn ma ngôn là nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng hắn, một ngày chưa thể lý giải, trong lòng hắn tựa như có một khối đá đè nặng, liền cười nói:

- Thật ra ta cũng không biết nó quan trọng với ta không, nhưng ta vẫn muốn tìm người phiên dịch ý nghĩa của những lời này. Chỉ là có rất ít người thông hiểu tiếng Phạn, cho nên vẫn chưa tìm được người để phiên dịch.

Ánh mắt Như Liên trở nên kiên định, tựa như đã quyết tâm rất lớn, cuối cùng nói:

- Đại ca, huynh đừng sốt ruột, chỉ cần muội hiểu, muội sẽ giúp huynh phiên dịch ra.

Biểu hiện của nàng lại trở nên nghiêm trang, khẽ khàng nói:

- Một câu này, phiên dịch ra ý nghĩa chính là: 'Phật nói không phải Già Tôn được lời chú, không phải Pháp Lục Đạo lấy được Ma Đắc Tịch'.

Sở Hoan nghe vậy mơ hồ, hỏi:

- Đó là ý gì?

Như Liên suy nghĩ một chút, lại vô cùng nghiêm túc giải thích:

- Ý là, Phật Tổ báo cho, kinh văn này chỉ có Na Già mới có thể đủ cầm giữ, nếu như Na Già là người ngoài Thần Phật có được, thiện động kinh văn, sẽ rơi vào Lục đạo địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!

Sở Hoan nhếch miệng, không biết nói gì, lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Quỷ lão thà cắt đứt tay cũng không chịu tiết lộ một câu nào ra.

Không hề nghi ngờ, Quỷ lão xác thực là có thể phiên dịch được Trấn ma ngôn, nhưng ngay câu đầu tiên này, đã khiến cho lão Quỷ thối tha dừng lại, Kinh văn nói vô cùng rõ ràng, ngoại trừ Na Già, ai cũng không được nắm giữ Trấn Ma ngôn, thậm chí chỉ cần có chút tiếp xúc, sẽ rơi vào Lục đạo địa ngục, trọn đời không được luân hồi, hơn nữa đây chính là Phật Tổ báo nói như vậy.

Sở Hoan là xuyên qua mà đến, cũng không phải là Phật tử, đương nhiên cũng không quan tâm cảnh ngôn giới cú của Phật môn, thế nhưng hắn có thể lĩnh hội tâm cảnh của Quỷ Lão và Như Liên.

Đối với Phật tử mà nói, ngôn ngữ của Phật Tổ chính là Pháp chỉ, Phật tử thành kính chân chính sẽ vô cùng kính nể Phật Tổ, đương nhiên sẽ không vi phạm Pháp chỉ của Phật tổ.

Quỷ lão biết ý nghĩa của câu nói này, lão không thể vi phạm Pháp chỉ, cũng chỉ có thể nuốt lời với Sở Hoan, mà Phật môn cấm nói xằng, huống chi Sở Hoan là ân nhân của Quỷ Phương, Quỷ lão không chỉ không giúp Sở Hoan, mà còn nuốt lời với hắn, đương nhiên lão thẹn trong lòng, chỉ có thể tự cắt đứt tay để ăn nói với Sở Hoan, cũng là để cho bản thân thấy nhẹ lòng.

Hiện tại Sở Hoan đã hiểu, vì sao lúc Như Liên nghe được câu kinh văn này thì lại tỏ ra do dự, Như Liên cũng là Phật tử, đương nhiên cũng vô cùng coi trọng Pháp chỉ, lúc này hắn mới hiểu, tiểu ni cô trước đó đã nhất định đấu tranh tâm lý rất lâu, giữa Pháp chỉ và hắn, tiểu ni cô cuối cùng đã lựa chọn hắn.

Sở Hoan biết điều này đối với Như Liên mà nói, là một chuyện vô cùng đau khổ, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, tuy rằng hắn chẳng coi Pháp chỉ là cái gì, nhưng đối với Như Liên mà nói, thà rằng bản thân rơi vào Lục đạo địa ngục, cam nguyện hy sinh bản thân cũng phải phiên dịch kinh văn này cho hắn. Nhìn gương mặt thanh lệ của Như Liên, Sở Hoan thậm chí muốn vuốt ve nhẹ nhàng một cái, nhưng cuối cùng lại không dám. Như Liên nhìn Sở Hoan, tựa như chờ câu sau của Sở Hoan, hỏi:

- Đại ca, tiếp theo thì thế nào? Huynh nói cho muội Kinh văn tiếp đó nữa đi, để muội dịch cho huynh!

Sở Hoan lắc đầu, cười nói:

- Thật ra ta cũng chỉ biết một câu này thôi, câu sau đó thật sự là không biết.

Như Liên không tin, lắc đầu nói:

- Nhất định là còn, huynh...Đại ca, huynh hãy để muội giúp huynh!

Sở Hoan cười cười, hắn quả thật rất muốn biết nội dung kinh văn, nhưng đối với Như Liên mà nói, phiên dịch mỗi một câu kinh văn chính là một sự dày vò, Sở Hoan không muốn ích kỷ không để ý tới cảm thụ của Như Liên. Hơn nữa tuy rằng hắn biết được Trấn Ma ngôn là chí bảo, nhưng trước mắt hắn cảm thấy Trấn Ma ngôn không có nhiều trợ giúp cho hắn. Hắn đứng lên, dịu dàng nói:

- Tiểu muội, hôm qua trở về, tối hôm qua vào cung, đến giờ ta vẫn chưa được ngủ, thật sự là rất mệt rồi, ta đi ngủ trước để bồi dưỡng tinh thần đã.

Như Liên thấy Sở Hoan như vậy, mắt mở to nhìn, cuối cùng gật đầu. Sở Hoan cười ôn hòa, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Na Già có nghĩa là gì vậy?

Sở Hoan vẫn không biết vì sao Quỷ đại sư lại muốn nhận mình làm đồ đệ, càng không biết vì sao Quỷ đại sư lại bản thưởng cho mình pháp hiệu "Na Già". Trên thực tế lúc có pháp hiệu này, tuy rằng trong lòng Sở Hoan thấy kỳ quái, nhưng từ trước tới giờ chưa từng để ý tới, lúc ở Triều Vụ Phong, Quỷ lão từng hỏi tên họ của hắn, hắn chỉ báo tên họ thật của mình, lúc đó không nghĩ đến mình còn có một pháp hiệu "Na Già".

Thật ra dù lúc đó hắn có nhớ, thì cũng sẽ không đơn giản nói ra. Khi gặp phải cảnh không may với Quỷ lão, Sở Hoan vẫn giấu diếm nhiều điều, không dễ dàng tiết lộ, đương nhiên cũng sẽ không đơn giản nói pháp hiệu của mình ra cho Quỷ lão biết.

Như Liên nghe Sở Hoan hỏi, lập tức đáp:

- Na Già ý nghĩa là Long!

- Long?

- Phải!

Như Liên gật đầu:

- Na Già là Hộ Pháp Long Vương!

Sở Hoan khẽ gật đầu, có chút suy nghĩ: "Thì ra là thế." Cũng không nhiều lời, chỉ cười cười với Như Liên rồi xoay người đi ra cửa, lúc này mới biết, năm xưa Quỷ đại sư để mình trở thành Hộ pháp Phật môn, thật sự là có huyền cơ lớn. Pháp hiệu "Na Già" này ý nghĩa chính là Hộ pháp long vương, xem ra Quỷ đại sư thật sự là lựa chọn mình làm Hộ pháp Long vương rồi. Nhưng trong lòng Sở Hoan nghĩ, thân là Hộ pháp Phật môn, thật sự là phải đi hộ vệ Phật Tổ mà mình lại thấy hư vô mờ mịt sao?

Bình Luận (0)
Comment