Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 924

Tại thời điểm Sở Hoan tới nội viện của Lâm Đại Nhi, cũng không vắng ngắt như trong tưởng tượng mà ngược lại trong phòng còn truyền ra tiếng cười nói. Sở Hoan cảm thấy kỳ quái, chắp hai tay sau lưng tới bên cửa sổ. Cửa sổ mở, chỉ thấy Lâm Đại Nhi mặc cẩm y, một tay chắp sau lưng, một tay nắm bút lông, hơi khom người viết trên bàn. Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đang đứng bên cạnh.

- Lâm công tử viết chữ đẹp thật.

Mỹ nhân tóc vàng Bố Lan Thiến cười duyên nói.

- Lâm công tử, có phải ngươi đã từng đọc qua rất nhiều sách không?

Lâm Đại Nhi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói:

- Ta chỉ hơi thông văn chương mà thôi. Hai vị cô nương muốn học tập văn hóa nhà Hán thì không nên tìm ta, phải nên mời một thầy giáo chân chính.

- Văn hóa của Trung Nguyên các ngươi bác đại tinh thâm, tỷ muội chúng ta học cả đời cũng không xong đâu.

Bố Lan Thiến nói:

- Chỉ cần theo chân Lâm công tử học viết chữ là được. Lâm công tử, ngươi viết đẹp quá.

Bố Lan Thiến nhìn có vẻ hào hứng mười phần. Trân Ny Ti lại đứng một bên không nói gì, trên mặt ngược lại có một tia xấu hổ.

Sở Hoan thấy dáng vẻ phong thần tuấn lãng của Lâm Đại Nhi. Nàng giả trai, mặt mày tuấn tú, nhìn đúng là một vị công tử đẹp trai khó gặp.

- Trân Ny Ti, ngươi nói xem. Lâm công tử viết có đẹp không?

Thấy Trân Ny Ti dường như có tâm sự khác, Bố Lan Thiến không nhịn được mà giật giật góc áo Trân Ny Ti.

- Ngươi phải xem Lâm công tử viết, hạ bút tuyệt làm sao!

Trân Ny Ti nhíu mày. Lâm Đại Nhi lại hơi giương mắt, khóe miệng lóe lên vẻ tươi cười, khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua động tĩnh ngoài cửa sổ, nhìn thấy Sở Hoan đứng đó, hơi cau mày nhưng cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:

- Sở huynh sao lại đứng ngoài cửa sổ vậy? Đã đến rồi thì tiến vào ngồi một chút đi!

Đôi hoa tỷ muội lúc này mới phát hiện ra Sở Hoan đã tới. Mặt Bố Lan Thiến đỏ bừng. Sở Hoan đi vào trong, chưa đợi mấy người nói chuyện đã mỉm cười hỏi:

- Các ngươi đang học viết chữ Hán sao?

Vẻ xấu hổ trên mặt Trân Ny Ti càng đậm, kéo cánh tay Bố Lan Thiến, nói:

- Chúng ta ... Chúng ta sang đây xem Lâm công tử viết chữ.

Sau đó nàng cúi đầu, muốn đi ra khỏi phòng.

Bố Lan Thiến vội la lên:

- Hắn không phải cọp. Hắn đến là mình phải đi sao?

Nhưng Trân Ny Ti cúi đầu đi ra ngoài, cuối cùng Bố Lan Thiến cũng bị nàng kéo đi theo.

Sở Hoan ngồi xuống ghế bên cạnh, thấy Lâm Đại Nhi vẫn cúi đầu viết chữ, cười khẽ nói:

- Xem ra Lâm... Lâm huynh có mị lực bất phàm, ngay cả đôi tỷ muội bọn họ cũng coi trọng tài hoa của Lâm công tử.

- Đây là sự bất đồng giữa người bình thường và người làm quan.

Lâm Đại Nhi bình thản nói:

- Người bình thường phải dùng tài hoa hấp dẫn bọn họ. Mà Sở đại nhân nếu thích bọn họ thì chỉ cần nuôi dưỡng trong phủ là được. Nạp thiếp quả nhiên là chuyện rất nhiều nam nhân thích.

Sở Hoan lúng túng nói:

- Chớ nói bậy. Nếu ta nạp thiếp thì chỉ sợ cũng phải đưa ngươi vào phòng thôi.

Mặt Lâm Đại Nhi nóng bừng lên, ngẩng đầu lườm Sở Hoan, hạ bút xuống hỏi:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Lời này của ngươi rất kỳ quái.

Sở Hoan cười nói:

- Không có chuyện gì thì không thể tới thăm ngươi sao?

Lâm Đại Nhi cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống dựa vào ghế.

Sở Hoan hầu như chưa thấy Lâm Đại Nhi cười. Nữ nhân cử chỉ đáng yêu này giống như một khối băng, luôn tỏa ra hơi lạnh như thực chất. Sở Hoan thầm nghĩ, Lâm Đại Nhi không cười thì có vài phần phong tình, nếu cười thì đúng là phong tình vạn chủng. Không biết cuộc đời này của mình có cơ hội thấy nàng nhoẻn miệng cười hay không.

Mỗi lần hắn gặp nàng đều có xúc động muốn chọc nàng cười để không khí nhẹ nhõm một chút. Chỉ là Lâm Đại Nhi luôn lộ vẻ không hiểu phong tình. Sở Hoan cảm thấy giống như mình áp mặt nóng và mông lạnh vậy.

- Ta sắp đi Tây Bắc.

Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Không biết ý ngươi thế nào?

- Đi Tây Bắc sao?

Lâm Đại Nhi cau mày:

- Phải đi bao lâu?

- Có lẽ rất nhanh, cũng có lẽ rất nhiều năm.

Sở Hoan nói.

- Ta phải tới Tây Quan Đạo nhậm chức.

Lâm Đại Nhi hiểu ra, cười lạnh nói:

- Cẩu hoàng đế ném ngươi tới Tây Bắc sao?

- Ngươi có thể nói như vậy.

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Ta tới tìm ngươi là muốn ngươi đi cùng ta... Ta biết ngươi sẽ rất do dự. Nhưng ta hi vọng lần này ngươi có thể nghe ta, ngàn vạn lần ...

- Được!

Lâm Đại Nhi gật đầu nói:

- Lúc nào chúng ta lên đường?

- Lâm cô nương, ngươi không nên trả lời nhanh nhưng vậy chứ. Ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ. Ta đã nói là phải chăm sóc tốt cho ngươi!

Sở Hoan theo bản năng vốn cho rằng Lâm Đại Nhi nhất định sẽ từ chối, đã chuẩn bị lý do thuyết phục thật tốt, đột nhiên cảm thấy bất ngờ, sau khi phục hồi tinh thần, hơi kinh ngạc nói:

- Ngươi... Ngươi nói gì?

Mặt Lâm Đại Nhi không thay đổi đáp:

- Ngươi để ta suy nghĩ sao? Hóa ra ngươi cũng không muốn dẫn ta đi cùng.

Sở Hoan lúng túng nói:

- Không phải, không phải. Chẳng qua ta không ngờ được ngươi lại đồng ý nhanh như vậy thôi.

Hắn hơi hồ nghi nói:

- Lâm cô nương, ngươi không đùa ta đấy chứ?

- Ngươi trông ta có giống đang nói đùa không?

Sở Hoan tuy cảm thấy bán tín bán nghi nhưng Lâm Đại Nhi đã đồng ý, điều này khiến tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, gật đầu cười nói:

- Ngươi là nữ hiệp giang hồ, lời nói đáng giá ngàn vàng, đã nhận lời là không thể đổi ý đâu đấy.

- Theo ngươi đi Tây Bắc cũng không phải là không thể được. Nhưng ngươi phải đồng ý với hai điều kiện của ta.

Lâm Đại Nhi bình tâm tĩnh khí nói.

Sở Hoan hơi do dự một chút. Hắn thật sự không biết Lâm Đại Nhi nói điều kiện có liên quan tới hoàng đế hay không, lại hỏi:

- Điều kiện gì?

- Ta đi với ngươi tới Tây Bắc nhưng ngươi phải cho ta mượn một chiếc xe ngựa.

Lâm Đại Nhi đứng trước mặt Sở Hoan, dù đang giả trai nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ xinh đẹp.

- Ta không cần xe phải tốt lắm nhưng nhất định phải vững chắc. Từ kinh thành tới Tây Bắc xa xôi ngàn dặm, ta không muốn bị xóc nảy.

Sở Hoan còn tưởng là điều kiện gì, hóa ra là điều kiện này, lông mày không khỏi giãn ra, lại cười nói:

- Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn lao. Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp một chiếc xe ngựa riêng cho ngươi.

Hắn lại hỏi:

- Còn một điều kiện gì nữa?

- Sau khi tới Tây Bắc, cũng phải như hôm nay, cho ta ở riêng một nơi.

Lâm Đại Nhi như có điều suy nghĩ, tựa như đang có tâm sự gì, nhưng vẫn nói nhẹ nhàng:

- Ta không muốn bị người khác quấy rầy. Ngươi vừa nói nếu muốn nạp thiếp thì sẽ thu ta rồi giấu đi. Ngươi cứ coi như ta là tiểu thiếp của ngươi là tốt rồi...

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Ngươi... Ngươi nói chỉ hai điều kiện này thôi à?

Lâm Đại Nhi thản nhiên đáp:

- Hẳn là ngươi cho rằng ta sẽ yêu cầu ngươi giết cẩu hoàng đế sao? Sở đại nhân, yên tâm đi. Muốn giết cẩu hoàng đế ta cũng không cần ngươi phải hỗ trợ. Sớm muộn sẽ có một ngày ta khiến hắn chết trong tay ta!

Sở Hoan cười khổ một tiếng, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái với điều kiện của Lâm Đại Nhi. Hai điều kiện này thậm chí không thể coi là điều kiện.

Hắn vốn tưởng rằng thuyết phục Lâm Đại Nhi đi tới Tây Bắc là chuyện hết sức khó khăn. Nhưng hôm nay dường như không mất chút sức lực nào, cảm thấy đúng là kỳ quái, âm thầm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng cuối cùng kỳ quái ở nơi nào thì nhất thời hắn lại không nói ra được.

Thấy Sở Hoan còn đang suy nghĩ, Lâm Đại Nhi hỏi:

- Sở đại nhân có chuyện gì nữa không?

- Không có.

Thấy giọng điệu của Lâm Đại Nhi hơi lạnh lùng, Sở Hoan biết không tiện ở lại nữa, chỉ có thể đứng dậy nói:

- Vậy hai ngày này ngươi chuẩn bị một chút đi. Có lẽ không quá mấy ngày là chúng ta phải rời đi rồi.

Lâm Đại Nhi cười nhạt một tiếng, nói:

- Sở đại nhân cảm thấy ta cần chuẩn bị cái gì nào? Ta lẻ loi một mình, nói đi là đi, không cần chuẩn bị gì đâu.

Sở Hoan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ đành rời đi.

Mọi người trong phủ đều đang chuẩn bị, những thứ không thể mang đi nếu có chút giá trị thì đều bị bán lấy tiền cả. Sở Hoan cũng chuyển giao mọi chuyện của bộ Hộ. Mấy ngày này, tinh thần của Mã Hoành vô cùng phấn chấn. Lúc trước khi hắn thấy Sở Hoan thì chỉ có vẻ ngoài cười trong không cười. Nhưng mấy ngày nay cả da thịt cũng đều cười. Đó là sự cao hứng phát ra từ tận đáy lòng, hơn nữa còn liên tục nói Sở Hoan tuổi trẻ tài cao, tài đức nhiều mặt. Nhân vật như vậy vốn là trụ cột của bộ Hộ, của quốc gia. Lời nói giống như Sở Hoan ra đi là bộ Hộ bị mất đi trụ cột, cảm thấy rất tiếc hận.

Tất nhiên Sở Hoan không thể không nói Mã Hoành quản lý rất tốt, bộ Hộ dưới tay hắn nhất định sẽ ngay ngắn rõ ràng.

Mấy ngày cuối, không khí hai bên hòa thuận hơn cộng sự bình thường. Sắp chia tay, Mã Hoành còn bày tiệc rượu, mang hết quan viên lớn nhỏ của bộ Hộ tới tiễn đưa Sở Hoan.

Khi ra khỏi bộ Hộ lần cuối, Mã Hoành tự mình Sở Hoan ra cửa, nhìn hắn rời đi. Trên mặt Mã Hoành lúc này lộ vẻ đắc ý khó che dấu nổi.

Thái Tử muốn chặt một cánh tay của Tề Vương, lại khiến Mã Hoành được lợi. Từ nay về sau hắn có thể nắm giữ càn khôn tại bộ Hộ. Vừa nghĩ tới chuyện một ôn thần đã rời đi, toàn thân Mã Hoành thư thái vô cùng, trong lòng đã nghĩ tới bước tiếp theo là đuổi cả Lang Vô Hư thuộc Tề Vương đảng ra khỏi bộ Hộ. Đến lúc đó thì hắn thật sự có thể là chúa tể bộ Hộ rồi.

Sở Hoan suýt nữa là quên mất lời nói của Doanh Nhân lúc trước, Thái Tử muốn mở tiệc chiêu đãi hắn. Ngay khi hắn đã chuẩn bị xong, sắp tiến cung chào từ biệt hoàng đế thì người của phủ Thái Tử vào, mời Sở Hoan tiến vào Thái Tử trước.

Sở Hoan không biết dụng ý thực sự của Thái Tử nhưng đối phương đã phái người tới mời, tất nhiên không không thể cự tuyệt. Chuẩn bị đi tiệc cưới nhưng vừa mới ăn cơm trưa xong, Sở Hoan đã bị dẫn tới phủ Thái Tử.

Đây là lần thứ hai Sở Hoan đi vào phủ Thái Tử. Tuy không thể gọi là đường quen dễ đi nhưng hắn cũng có chút cảm giác quen thuộc. Nửa đường đi trong phủ Thái Tử, trong đầu Sở Hoan nghĩ tới Lưu Ly phu nhân, sau khi nhập phủ không biết thế nào. Hắn cũng không kìm lòng được mà nghĩ tới, hôm nay phải chăng có thể nhìn thấy Lưu Ly phu nhân. Giai nhân quốc sắc như vậy, dù là ai cũng khó có thể quên được. Sở Hoan dù không có tà niệm gì nhưng có thể nhìn thấy giai nhân như vậy trước khi chia tay cũng là một chuyện rất khoái trá.

Người hầu của phủ Thái Tử không đưa Sở Hoan vào sảnh mà ngược lại, dẫn hắn tới thẳng hậu hoa viên của Thái Tử.

Tuy rằng trước đây Thái Tử cũng có một lần bị thất sủng nhưng dù sao hắn cũng là Thái Tử, khí phái của phủ Thái Tử là thứ các vương công quý tộc khác không thể so sánh được.

Phủ đệ của Sở Hoan vốn không nhỏ, Tố Nương lúc mới tới phủ, đi dạo một mình trong đó, đôi khi còn có thể lạc đường. Nhưng so nó với phủ Thái Tử thì đúng là nhỏ bé không đáng kể.

Quy mô của phủ Thái Tử phải gấp bốn, năm lần phủ đệ của Sở Hoan. Nếu muốn đi khắp các ngóc ngách của phủ Thái Tử thì chỉ sợ cũng mất một ngày. Mà hậu hoa viên của phủ Thái Tử đã chiếm một nửa diện tích của nơi này.

Nói là hậu hoa viên, khi Sở Hoan tới nơi mới phát hiện ra cách gọi như vậy không chuẩn xác. Hoa viên vốn là nơi của hoa cỏ cây cối. Nhưng hậu hoa viên của Thái Tử lại rất ít cây, ngược lại rất nhiều đất trống. Sở Hoan nhìn về bãi đất trống xa xa, thấy một con tuấn mã cao lớn được sải vó.

Bình Luận (0)
Comment