Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 928

Đoàn người rời khỏi Thông Châu, tiến về phía Bắc, chỉ ba bốn ngày đã đến dưới Tây Cốc Quan. Tây Cốc Quan nằm giữa tám trăm dặm Bắc Lĩnh, vách núi cheo leo, chia cắt Quan Trung và Quan Tây, mười dặm đường duy nhất có thể thông qua đã sớm xây dựng quan khẩu, cho dù ra vào quan, đều phải đi qua Tây Cốc Quan.

Sở Hoan và Đại tướng thủ quan Đạt Hề Chương cũng là quen biết, chẳng qua lần này xuất quan cũng không muốn kinh động tới Đạt Hề Chương, áo giáp Cận Vệ Quân ở đó, binh sĩ thủ quan cũng có chút nhãn lực, để đoàn người Sở Hoan rời quan.

Quan nội gió xuân rực rỡ, sau khi rời quan, cảm giác cũng đã hơi khác, không khí trở nên khô ráo, càng tiến về Tây Bắc, hương vị không khí cùng không thuần túy như vậy.

Sở Hoan thì không sao, Tố Nương lại cảm giác được nơi này rõ ràng kém kinh thành rất nhiều, có đôi khi nàng nhìn qua mặt đất, lại phát hiện màu sắc mặt đất là màu vàng, đi càng xa màu vàng kia càng đậm, khi gió nhỏ thổi qua, dĩ nhiên mang theo cát bụi.

Ra khỏi cát đá, con đường là sa mạc.

Tây Bắc đất vàng, mờ mịt bao la, có nhiều chỗ là sa mạc, hơn nữa không ít núi cao trùng điệp nhô lên khỏi mặt đất, rời khỏi Tây Cốc Quan phải vượt qua Thanh Châu thuộc quản lý của Bắc Sơn Đạo.

Tây Bắc đất rộng người ít, có đôi khi đi hơn mười dặm đường cũng chưa chắc có thể trông thấy người ở. Nhà dân Tây Bắc cũng khác quan nội, phòng xá khá thấp, phần lớn là đắp đất dựng thành. Phòng đất tốp năm tốp ba lẻ tẻ phân tán khắp nơi ở Tây Bắc mênh mông. Tây Bắc khí hậu khô hạn, rất nhiều sa mạc cát vàng mênh mông, muốn thấy rừng cây xanh tươi cũng không phải rất dễ dàng.

Sở Hoan dẫn đội ngũ đi trên mặt đất cứng rắn, trong lòng lại cảm thán Tây Bắc gian khổ. Mặc dù Tây Bắc cũng sản xuất nông nghiệp, nhưng trước giờ ruộng tốt để trồng trọt cũng không nhiều, cho dù những năm được mùa, sản lượng lương thực bản thổ Tây Bắc cũng chưa chắc đủ được nhu cầu của quan dân Tây Bắc, cho nên hàng năm Tây Bắc đều cần bổ sung lương thực từ quan nội.

Tây Bắc rất nhiều khu vực sa mạc, có nhiều nơi là cát nhìn không thấy điểm cuối, mặc dù không sa sánh được sa mạc Kim Cổ Lan mênh mông ngoài Nhạn Môn Quan, nhưng những đất cát này đối với dân chúng Tây bắc mà nói cái gì cũng xấu, căn bản không cách nào sản xuất, giống như là đất hoang.

Tây Bắc thuộc về mảnh đất thần kỳ, nó có sa mạc rộng lớn, cũng có ruộng tốt thích hợp trồng trọt, lại có đồng cỏ thích hợp chăn nuôi. Khu vực chăn nuôi phát đạt nhất đế quốc Đại Tần chính là Tây Bắc, đã từng có khi trời xanh biếc đồng cỏ mênh mông, gió thổi có thấp thấy dê bò khắp nơi, đặc biệt tám chuồng ngựa lớn đã từng nổi danh nhất Đại Tần, chỉ một Châu ở Tây Quan Đạo Tây Bắc đã có hai chuồng ngựa tính vào trong đó, Tây Quan Đạo cũng từng được nổi danh thiên hạ bởi sự tồn tại của hai chuồng ngựa lớn.

Chỉ tiếc Tây Lương làm loạn, khiến cho Tây Quan Đạo hoàn toàn sụp đổ, nơi đã từng là kiêu ngạo của Tây Bắc, hiện giờ là nơi cục diện rối rắm nhất thiên hạ.

Đích đến chuyến này của Sở hoan là huyện thành Bắc Nguyên Giáp Châu Tây Quan Đạo, phủ thành Tây Quan Đạo vốn ở Việt Châu, nhưng khi Tây Lương đánh vào cảnh nội Tần quốc, bốn Châu của Tây Quan Đạo bị xâm chiếm ba Châu, Việt Châu lớn nhất trong chín Châu Tây Bắc cũng bị người Tây Lương chiếm đoạt, phủ thành Sóc Tuyền của Tây Quan Đạo nằm ở Việt Châu, thành Sóc Tuyền đã từng là tòa thành trì lớn nhất Tây Bắc, là một viên minh châu trên đất Tây Bắc, đã từng là trung tâm văn hóa và kinh tế Tây bắc. Sau khi người Tây Lương chiếm cứ, cướp đốt giết hiếp, nghe nói thành Sóc Tuyền số một Tây bắc hiện giờ đã là một nơi lộn xộn, đã không còn phong thái năm đó.

Thành trì còn lưu lại bộ dáng hoàn chỉnh chính là huyện thành Bắc Nguyên Giáp Châu, từng là sở chỉ huy tiền tuyến của quân dân Tây Bắc đối kháng quân Tây Lương, hơn nữa lúc chiến tranh đã được tu sửa gia cố, quan viên rút khỏi tất cả các Châu Tây Quan Đạo phần lớn đều lui đến huyện thành Bắc Nguyên, tất cả nha môn Tây Quan Đạo hiện giờ cũng miễn cưỡng làm việc tại huyện thành Bắc Nguyên.

Mặc dù Bắc Sơn Đạo không hề bị người Tây Lương xâm chiếm trực tiếp, nhưng mảnh đất này dường như cũng không có nhiều sinh khí, khiến cho người ta cảm giác tiêu điều, ven đường nhìn thấy không ít trại dân tị nạn. Sở Hoan nhìn thấy nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng sau khi người Tây Lương rút khỏi, dân chúng tất cả các Châu của Tây Quan lưu lạc bên ngoài sẽ trở về cố hương, xây dựng lại quê hương, nhưng sau khi phái người hỏi thăm lại phát hiện những dẫn chạy nạn gầy trơ xương kia gần như đều là dân chạy nạn trốn ra từ Tây Quan, đều hai bàn tay trắng, cũng không muốn lập tức trở về.

Sở Hoan kỳ quái, cũng nhanh chóng hỏi thăm ra tâm tư những dân chạy nạn này, theo suy nghĩ của họ, Tây Quan Đạo đã bị người Tây Lương cướp sạch, ruộng đồng bị hủy, dê bò súc vật bị cướp đi, phòng ốc cũng trở thành phế tích, trở lại Tây Quan chỉ có một con đường chết, cho dù là ăn mày, ở lại Bắc Sơn cũng tốt hơn là trở về cố hương.

Ở lại Bắc Sơn, may mắn còn có chút hi vọng sống, trở lại Tây Quan chắc chắn phải chết. Nguyên nhân như vậy, dân chúng Tây Quan lưu lạc bên ngoài, mặc dù có một bộ phận trở về cố hương, nhưng vẫn có rất nhiều người lưu lạc tại hai Đạo Thiên Sơn và Bắc Sơn.

Nửa năm trước Sở hoan cũng đi qua Tây Quan Đạo, cảnh hoang tàn khắp nơi, hắn không biết hiện giờ tình hình nơi đó có thay đổi hay không.

Sở Hoan không suy nghĩ chuyện tình theo hướng tốt, hắn đã chuẩn bị xong dự tính xấu nhất, hơn nữa quả thật đã suy nghĩ, trên đường xuyên qua Thanh Châu, cảnh tượng trông thấy vẫn lộn xộn, người chết đói khắp nơi, mặc dù không phải thi thể khắp nơi như trước kia, nhưng mỗi lần đi được một đoạn đường, sẽ thấy một mảng lớn ngôi mộ, ngôi mộ đều là chôn đơn giản. Sở Hoan biết được, đó là quan phủ địa phương tổ chức nhân lực, thu thập thi thể, chôn tập trung, trong đó dĩ nhiên có không ít là thổ phỉ cường đạo thừa cơ chém giết dân chúng, phần lớn là đám người thiếu lương thực mà chết đói.

Nghĩ đến kinh thành phồn hoa náo nhiệt, ca múa cảnh thái bình, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, Sở hoan cảm thấy sự đối lập thật sự quá mãnh liệt, không tới một tháng trước hắn nhìn thấy thiên đường của Tần quốc, không đến một tháng sau hắn lại nhìn thấy địa ngục của Tần quốc.

Ở lại Thanh Châu bốn năm ngày, cuối cùng vượt qua Bắc Sơn tiến vào cảnh nội Tây Quan Đạo, mặt đất mênh mông bát ngát, đất vàng dãi đằng đẵng, sa mạc nhấp nhô, cảnh tượng đìu hiu, thậm chí ngay cả phòng xá đắp bằng đất cũng khó trông thấy.

Từ con đường đất vàng Tây Bắc tiến về phía trước, theo địa đồ Tây bắc do Đỗ Phụ Công chuẩn bị trước Sở hoan biết được vị trí của mình là cảnh nội huyện Thanh Đường, xuyên qua huyện Thanh Đường chính là huyện Bắc Nguyên.

Thành trì Tây bắc không nhiều như quan nội, ven đường chỉ có thể cắm trại lộ thiên, theo lý thuyết trước đó Sở Hoan phái người thông báo quan viên địa phương, mặc dù hắn là Tổng đốc Tây Quan, nhưng quan viên các địa phương khác đương nhiên sẽ đón tiếp nồng nhiệt, chẳng qua Sở Hoan cũng không muốn quấy nhiễu ven đường, cố gắng yên lặng.

Hoàng hôn một ngày, cách huyện thành Thanh Đường hơn mười dặm, Sở Hoan đang nghĩ cắm trại trước lúc trời tối hay dự kiến tới huyện thành Thanh Đường trong đêm, chợt nghe đội ngũ phía trước truyền đến tiếng ồn áo, còn đang nghi hoặc, Bạch Hạt Tử đã tới bẩm báo, phía trước xuất hiện mấy chục lưu dân, cơm áo không có, đang ngăn cản đội ngũ đòi hỏi ăn uống.

Sở Hoan kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ lá gan lưu dân Tây Quan Đạo thật sự không nhỏ, lưu dân chịu khổ gặp qua ven đường cũng không phải số ít, nhưng đội ngũ Sở hoan có hai trăm kỵ binh Cận Vệ Quân oai hùng lưỡi mác sắc bén, đừng nói lưu dân, ngay cả thổ phỉ cường đạo cũng không dám đến, tới cảnh nội Tây Quan rồi, lá gan những lưu dân này dường như lớn lên, ngay cả đội ngũ này cũng dám ngăn cản.

Nghe được tiếng kêu vô lực của lưu dân phía trước, Sở Hoan cũng thông cảm trong lòng, biết được không phải vạn bất đắc dĩ, lá gan đám nạn dân này cũng sẽ không lớn như vậy. Nói cho cùng tất cả đều là đói bụng gây ra, vì nhét đầy bao tử, lá gan của người nào cũng sẽ lớn hơn ba phần, đám nạn dân này có thể cản phía trước, nghĩ tới là vì thật sự bị đói khát giày vò chịu không nổi, lại thêm dân phong Tây Bắc vốn thô lỗ, nghĩ như thế Sở Hoan cũng không thấy kỳ quái.

Hắn lại lo lắng hai bên phát sinh xung đột, Cận Vệ Quân mỗi người đều là tinh binh cường tướng, nếu như ra tay nặng một chút, làm thương dân chúng vốn vô cùng suy yếu, như vậy lại hơi không ổn, dẫu sao mình tới Tây Quan nhậm chức, ghế lớn Tổng đốc còn chưa ngồi xuống, đã làm thương tổn tới lê dân bá tánh dưới quyền mình, nếu việc này lan truyền ra ngoài, cuối cùng không phải chuyện gì tốt.

Hạ lệnh đội ngũ dừng lại, duy trì tỉnh táo, Sở Hoan tung người xuống ngựa đi tới phía trước, liền thấy một đám dân chúng quần áo rách nát ngăn cản trên đường, tất cả xanh xao vàng vọt, ở giữa có mấy hán tử trung niên vóc dáng cao lớn dẫn đầu ngăn cản phái trước, nếu đổi lại trước kia mấy hán tử Tây bắc này chắc chắn lưng hùm vai gấu, nhưng bây giờ trông bộ xương lớn nhưng trên người lại không có bao nhiêu thịt, chẳng qua là mang theo một đám dân chúng không khí lực cầu khẩn cho miếng ăn.

- Quan lão gia, chúng ta bị đói không sao.

Một gã hán tử Tây Bắc cặp lông mày sớm không còn thần thái, xanh xao vàng vọt, tay ôm một đứa trẻ gầy trơ xương hốc mắt lõm sâu:

- Cầu ngài cho đứa bé một miếng ăn, đã rất nhiều ngày không có đồ ăn rồi… Sắp chết rồi… !

Tiếng cầu khẩn vang lên, có một số người thậm chí quỳ xuống trước mặt đội ngũ.

Dưới đầu gối nam nhi là vàng, thế nhưng đối mắt với sự uy hiếp người nhà tử vong, họ có thể buông tha hết thảy.

Sở Hoan nhìn xem hết thảy trước mắt, thần sắc ngưng trọng. Lúc này Đỗ Phụ Công cũng đi theo bên cạnh Sở Hoan, cười khổ nói:

- Đại nhân cũng nhìn thấy ven đường, lá cây vừa mới mọc đều bị hái ăn… Tình hình thực tế của Tây Bắc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta… !

Sở Hoan cau mày nói:

- Lương thực quan nội cũng thiếu, cho dù lương thực tới rồi còn phải dùng lương thực trồng lúa, nếu như thật sự ăn hết lương thực, người Tây Bắc sẽ chết nhiều hơn nữa.

- Đại nhân, trước mắt nên xử trí đám người kia thế nào?

Đối mặt với tình huống trước mắt, Hiên Viên Thắng Tài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Hoan nghĩ nghĩ nói:

- Trên xe chúng ta còn có một chút lương thực, đem một phần nhỏ trước cho họ một ít, giúp không được bao nhiêu người, chỉ có thể hết sức cố gắng… !

Nhưng lúc này chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Sở Hoan nghe được thanh âm của Tố Nương, quay đầu nhìn lại, thấy vài tên binh sĩ Cận Vệ Quân đã rút đao bước nhanh tới, phát hiện một đứa trẻ bảy tám tuổi đang ngồi dưới đất, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, hai cây đao lớn chỉ vào nó, đôi mắt nó tràn đầy vẻ kinh hãi. Thấy Sở Hoan tiến tới, một gã Cận Vệ Quân hổ thẹn nói:

- Đại nhân, đứa nhỏ này trộn lẫn trong đám người, muốn tiến lên xe của phu nhân, đã quấy rầy phu nhân, tội thuộc hạ đáng chết vạn lần… !

Sở Hoan ngửi được mùi hôi thối truyền tới, thấy vẻ mặt sợ hãi của đứa bé kia, quay đầu lại trông thấy Tố Nương vén rèm mở cửa sổ xe ngựa ra. Tố Nương hoa dung thất sắc nhìn ra bên ngoài, hắn nghe được Tố Nương giải thích:

- Nó… Nó bò lên cửa sổ xe, thiếu chút nữa lăn mình vào trong… Ta muốn để cho nó xuống dưới, nó… ngón tay nó cào rách tay ta… !

Sở Hoan hiểu được, thấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ, lại lo lắng đứa trẻ kinh hãi, cười nói:

- Không có việc gì, thằng nhóc, ngươi muốn ăn cũng không thể xằng bậy… !

Đột nhiên hắn nhíu mày, thấy được cánh tay đứa bé này có một chỗ sưng vù khá lớn, đã nứt vỡ, nước mủ màu xanh chảy ra từ bên trong, vô cùng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment