Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 63


Trong ấn tượng của Vân Y Phỉ, Thượng Quan Yên Uyển không giống những người khác, kiếp trước tuy không sợ hắn, nhưng ở trước mặt hắn vẫn như cũ, chỉ một vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng đến gần ôm hắn, thân cận với hắn.

Càng không dám nghĩ tới, nàng ghé vào tai hắn nói ra những lời âu yếm, đường mật.

Chưa bao giờ hắn vui sướng như bây giờ, thầm nghĩ bản thân đã đưa ra một quyết định sáng suốt.

Giảm thọ mười năm, nghịch thiên cải mệnh, đổi lấy nàng tươi cười như hoa, đổi lấy nụ cười ngọt ngào, kiều diễm, cũng đáng giá, cả đời này tuyệt không hối hận.

Đôi tay Vân Y Phỉ vòng qua eo nàng, đỡ lấy thân thể mềm mại, chóp mũi khẽ ngửi hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít.


“Uyển Uyển, mấy ngày nữa ta sẽ vào cung diện kiến hoàng thượng, ta muốn nói với ngài ấy về chuyện của hai chúng ta.

Ta không muốn bỏ lỡ muội thêm một lần nào nữa, ta sẽ không để chính mình phải hối hận suốt quãng đời còn lại, càng không muốn phải sống đơn độc như bị dày vò.

Ta muốn cưới muội về càng sớm càng tốt, mang theo bên người, mỗi ngày mở mắt đều nhìn thấy muội, mỗi đêm nhắm mắt liền thành thật nói yêu muội.

"
Thượng Quan Yên Uyển hơi sửng sốt, sau liền dùng sức gật đầu, "Vậy cũng được, như vậy sẽ khiến phụ thân muội vui vẻ a.

Nhưng trước đó, muội còn có chút việc cần xử lý.

"
Hai người đối qua đáp lại, nhẹ nhàng bâng quơ mà quyết định chuyện chung thân đại sự, giống như chỉ là bàn luận về ánh trăng đêm nay.

Nguyên Bảo và Bánh Bao chụm đầu lại, nhìn hai người dính dính nhớp nhớp, tròng mắt cả kinh rớt tới rớt lui trên mặt đất.

“Không nghĩ chủ nhân lại là người như vậy, ta thấy người vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh chớ ai đến gần, còn tưởng rằng người không thích nói thích cười.

Nhưng ngươi nhìn xem, nữ nhân đôi má ửng hồng với khuôn mặt e thẹn đó thật sự là chủ nhân ư? Không phải ta nhìn nhầm đó chứ?"
“Hừ, là do ngươi không có nhãn cầu, ngươi mau lấp lại nhãn cầu lên nhìn cho kỹ, có thể xác thực kia chính là chủ nhân a!

Mà chủ nhân nào có thẹn thùng, rõ ràng kia chính là bộ dáng thiếu nữ hoài xuân a!
Chậc, Đều là nam nhân, sao lại có đãi ngộ khác biệt như vậy? Nếu chủ nhân có thể cười với ta một cái, cả đêm ta liền không ăn cơm!”
“Không phải ta muốn đả kích ngươi, nhưng với dáng vẻ của ngươi, làm gì có cửa cùng nam nhân kia so sánh a, ta khuyên ngươi không cần hành hạ bản thân, ăn uống đúng giờ!"
“Hừ, cũng đúng.

Nhưng mà, rốt cuộc chủ nhân muốn ôm ấp nam nhân kia đến khi nào?"
“ Bằng không, ngươi đi nhắc nhở chủ nhân một chút? Nhìn xem chúng ta chỉ là quỷ nhỏ bé không có tiếng nói, họ sẽ để tâm chắc?
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Nói đến đây, Nguyên Bảo và Bánh Bao liếc mắt nhìn nhau, lén lút đi qua, định đi vòng qua nam nhân khiến hắn cảm nhận chút rét lạnh, để hắn sợ hãi mà bỏ chạy.

Đáng tiếc, nghĩ đến thì mỹ diệu, kết quả lại thảm không nỡ nhìn.

Hai tiểu quỷ còn chưa kịp tới gần, đã thấy hai cái phù chú màu vàng đột nhiên bay tới, trực tiếp dán lên trán bọn chúng!
“A a a, ta sắp chết rồi! Rốt cuộc không được ăn chân giò hầm của nhà thím Trương nữa!"

“A a a, ta sắp chết rồi! Còn chưa được sống trong hào trạch mà!"
Thu Khinh và Xích, Mị, Võng, Lượng lặng lẽ đứng một bên, bỗng thấy hai phù chú màu vàng chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó lại thấy hai thứ kì lạ xuất hiện, chẳng lẽ là tiểu quỷ?
Thu Khinh không nén được tò mò, đi tới, duỗi chân đá đá một con trong đó, “Các ngươi chính là Nguyên Bảo với Bánh Bao sao? Hoá ra trông như vậy a.


Nguyên Bảo cảm giác cả người tê dại, lập tức ngưng khóc, chớp chớp mí mắt, ủy khuất nói, “Hu hu, Nguyên Bảo ta nhất định đã chết, vậy mà người sống vẫn nhìn thấy, nàng còn đá ta, hức!”
Bánh Bao duỗi móng vuốt cái mông nhỏ đầy thịt của mình, nhân cơ hội níu lấy y phục của Thu Khinh, kinh ngạc nói, “A, chúng ta thật sự đã chết, ta còn sờ được y phục của nàng ta! Ta thật sự chạm vào y phục của nàng ta!”
Thu Khinh thập phần ghét bỏ bĩu môi, thiếu chút nữa trợn mắt trắng.

Nàng ta đi tới, nhặt nhãn cầu trên mặt đất, đưa cho Nguyên Bảo, lời nói ra hết sức thản nhiên, "Yên tâm, các ngươi sớm đã chết rồi!".

Bình Luận (0)
Comment