Người dịch: Whistle
"Để cho ổn thỏa, vẫn là nên phái người đi thương lượng với Vương quốc Ruthenia trước, nếu như đối phương chịu phối hợp, tạm thời kết minh với bọn chúng cũng không phải là không thể thương lượng.”
“Tộc Dwarf không dễ chọc, tìm thêm một vài bia đỡ đạn luôn là việc làm đúng đắn. Nếu như hết thảy thuận lợi, chúng ta còn có thể mượn cơ hội này để tiêu hao thực lực của Vương quốc Ruthenia.”
“Còn về chuyện tương lai thì đợi đến tương lai rồi tính. Ít nhất là trước khi hủy diệt được Vương quốc Người Lùn thì Dwarf hai nước chúng ta vẫn chưa phải là địch nhân!"
…..
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hudson cự tuyệt lời mời của mọi người rồi trực tiếp quay trở về lãnh địa.
Hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của học viện Áo Thuật. Đối mặt với đám lão già có bối phận cao đến lạ thường này, ngay cả Quốc vương cũng bị mắng như mấy đứa cháu ở nhà, hắn sẽ không ở lại để tự mình chuốc lấy cực khổ.
Dù sao bây giờ học viện Áo Thuật cũng chưa có gì cả, cứ để cho đám lão gia này đứng ở phía trước chịu trận đi, chờ sau khi xây xong, hắn mới tới chia thành quả cũng không muộn.
Cái thanh danh "người sáng tạo học viện" này cũng không phải treo không. Chờ sau khi đám lão già này đều đi gặp Thần Hi chi chủ rồi thì cái danh hiệu hiệu trưởng vinh dự của Hudson sẽ có tư cách chuyển thành chính thức.
So sống lâu với một đám lão già có độ tuổi trung bình là 160, Hudson không hề sợ hãi chút nào.
Trừ phi có thể đột phá Thánh Vực, nếu không, những người này đã sắp xuống lỗ rồi.
Có lẽ là vì biết mình đã không còn mấy năm để sống nữa bên bọn họ mới quyết định nhảy ra thành lập học viện Áo Thuật, công khai đối nghịch với Giáo Đình vào lúc này, đám lão già này muốn đặt nền móng tốt cho con cháu hậu bối trước khi chết.
Sự trả thù của Giáo Đình chỉ có thể hù dọa được những người trung niên, chứ chẳng có bao nhiêu lực uy hiếp với những lão già đã sắp xuống lỗ như bọn họ; Đối với những thành phần trẻ trâu như Hudson thì lại càng không có lực chấn nhiếp.
Điều này là do hoàn cảnh ra đời mang lại. Lấy Hudson làm ví dụ, ngay từ khi lần đầu bước ra khỏi cửa, hắn đều không ngừng được nghe về sự khủng bố của Giáo Đình, nhưng những chuyện thật sự xảy ra lại nói cho hắn biết, Giáo Đình cũng chỉ có thế mà thôi.
Ít nhất là trong cảnh nội của Vương quốc Alpha thì còn chưa tới phiên Giáo Đình làm chủ.
Nếu như không phải có đủ tỉnh táo, Hudson tuyệt đối sẽ là người tiên phong trong việc phản Giáo Đình. Cũng chẳng có lý do lý trấu gì nhiều, căn bản là nhìn bọn chúng không vừa mắt thôi.
Ai cũng không thích có người cưỡi trên đầu trên cổ mình đi ị đi tiểu, nhưng Giáo Đình lại làm ra những chuyện này.
Nói một câu không dễ nghe, ngay cả Quốc vương cũng không làm được những chuyện giống như bọn chúng.
Mặc kệ là Caesar III hay là Caesar IV, khi gặp được chuyện lớn đều sẽ thương lượng với các đại quý tộc trong nước trước rồi mới xử lý, chứ không phải là động một tí liền chụp cho người ta cái mũ dị đoan.
Cuối cùng vẫn là vấn đề "cảm giác an toàn". Trong hệ thống Vương quyền, tài sản và nhân thân của các quý tộc đều được bảo vệ.
Ngoài thời kỳ chiến tranh và các tình huống đặc biệt ra, Hudson rất ít khi nhìn thấy Vương quốc xử quyết quý tộc. Là người được lợi, Hudson có lòng cảm mến là điều đương nhiên.
Nhưng trong hệ thống Thần quyền thì mọi chuyện lại khác. Một câu "dị đoan" là có thể đánh cho một vị Quốc vương cao cao tại thượng xuống ngàn trượng, huống chi chỉ một là quý tộc.
Nếu như loại lực lượng không thể kiểm soát này đã không nằm trong tay mình, vậy thì nhất định phải phải phá hủy nó.
...
"Bá tước đại nhân, đây đều là những sự kiện lớn nhỏ xảy ra trên lãnh địa trong những ngày gần đây.”
“Ngoài công văn mà Tổng đốc Pierce phát tới để yêu cầu tăng thêm lao động xây dựng tuyến phòng thủ Huyết Nguyệt ra, những chuyện khác diễn ra theo đúng như kế hoạch của ngài."
Jacob bình tĩnh báo cáo.
Trong chế độ lãnh chúa phong kiến truyền thống, công việc chính vụ đều rất đơn giản. Chỉ cần lãnh chúa lão gia không kiếm chuyện, về cơ bản là sẽ không có chuyện gì.
Tình huống của Sơn Địa Lĩnh cũng là như thế, thương nghiệp có thể bỏ qua không tính, công nghiệp và nông nghiệp đều là sản nghiệp của lãnh chúa lão gia.
Nền kinh tế trong lãnh địa đều được triển khai theo mô hình kinh tế kế hoạch hóa, tất cả tài nguyên và sức lao động đều chịu sự điều động của Phủ lãnh chúa.
Tạm thời không cân nhắc đến vấn đề phát triển dài hạn, nhưng trong ngắn hạn, chắc chắn là hệ thống kinh tế khoa học nhất, có thể tập trung sức lực vào những việc lớn.
"Công trình kênh đào đã được hoàn thành, những nô lệ kia dù có để lại cũng không dùng bao nhiêu, cứ phái đi xây dựng tuyến phòng thủ đi!”
“Thương lượng với các bên một chút, chúng ta sẽ bỏ ra thêm một số nô lệ thú nhân để đổi lấy một nhóm nông nô có kinh nghiệm trồng trọt phong phú tới hỗ trợ cho việc khai hoang.”
“Chúng ta có thể cung cấp tất cả sắt thép cần thiết cho công trình, lãnh địa cần cái gì thì cứ tìm bọn họ trao đổi. Nếu như không có thì cứ mang sức lao động dư thừa ra làm điều kiện."
Hudson một mặt ghét bỏ nói.
Đúng là nô lệ thú nhân đã có những đóng góp to lớn cho công cuộc phát triển của Sơn Địa Lĩnh, nhưng những kẻ này thực sự là rất khó sử dụng.
Làm việc tay chân thì được, nhưng nếu giao bất cứ chuyện gì có liên quan đến vấn đề kỹ thuật thì đều sẽ làm cho rối ren.
Cũng là khai hoang, nhưng hiệu suất công tác của một nông nô nhân tộc có thể sánh ngang với ba bốn tên nô lệ thú nhân. Hơn nữa chi phí lại còn rẻ hơn.
Ưu điểm lớn nhất của nô lệ thú nhân nằm ở chỗ có thể sử dụng như những vật phẩm tiêu hao. Dù sao bọn chúng cũng đều là sản phẩm của quá trình chuyển tiếp, không thể giữ lại lâu được, nên dù có chết bao nhiêu người cũng không đau lòng.