Người dịch: Whistle
Một khi không còn mối đe dọa từ dị tộc nữa, cũng chính là lúc nhân tộc phát sinh nội đấu. Thế cục cuối cùng sẽ phát triển như thế nào, không ai nói rõ được.
"Bệ hạ không cần phải quá lo lắng. Thực lực của dị tộc không yếu, đặc biệt là càng vào những lúc sống còn như hiện giờ thì bọn chúng sẽ càng có thể bộc phát được tiềm năng.”
“Một khi chiến tranh đại lục nổ ra, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào kết thúc được. Có lẽ chờ đến khi cuộc đại chiến này kết thúc, chúng ta cũng đã khôi phục được nguyên khí rồi.”
“Nếu như tình hình này tiếp tục kéo dài, trong ván cờ sau này, Vương quốc ta chưa chắc sẽ rơi vào thế hạ phong!"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland mở miệng an ủi.
Ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ u sầu trên hai hàng lông mày đã bộc lộ nỗi bất an trong lòng lão ta.
Không có Đế quốc Thú Nhân không có nghĩa là Vương quốc Alpha có thể đứng ngoài cuộc trong cuộc chiến tranh đại lục này.
Vương quốc Warhammer đang bận nội chiến, thực lực của Công quốc Mosey bị giảm mạnh, ngoài Vương quốc Alpha, không còn thế lực nào ở Bắc đại lục có thể ngăn cản Tộc Tinh Linh được.
Cuộc chiến này có liên quan đến việc tranh giành không gian sinh tồn của các chủng tộc, ai cũng không dám cam đoan là Tộc Tinh Linh sẽ tiếp tục làm ngơ trong cuộc chiến đại lục sau này.
Chỉ cần Tộc Tinh Linh chỉ bỏ một chút công sức thì những nước nhỏ kia nhất định sẽ không chịu được, Vương quốc Alpha vẫn bị kéo xuống nước.
Không chừng đám Thượng Cổ Di tộc đang trốn trong thế giới băng tuyết kia cũng sẽ chạy tới tham gia náo nhiệt, tạo ra một cục diện rối rắm rồi muốn Vương quốc Alpha phụ trách giải quyết hậu quả.
Nếu là tình thế càng tồi tệ hơn nữa, không chừng ngay cả Thú nhân đang co đầu rút cổ trong một góc nhỏ cũng sẽ từ trong núi giết ra, nhằm đoạt lại Đại thảo nguyên thú nhân với bảy nước trên đại thảo nguyên.
"Thông báo cho các đại quý tộc biết về suy đoán của chúng ta, kêu bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh.”
“Phải mau chóng khôi phục thực lực cho quân thường trực của Vương quốc, đặc biệt là phải để tâm đến quân đoàn Ma Thú nhiều hơn.”
“Bên phía học viện pháp thuật và học viện Áo Thuật thì làm phiền Tể tướng qua đó một chuyến, yêu cầu bọn họ gia tăng chỉ tiêu tuyển sinh, nhấn mạnh là phải bồi dưỡng sức chiến đấu cho học viên.”
“Nếu như có tài, không chừng mười năm sau sẽ có thể phát huy được tác dụng."
Caesar IV bất đắc dĩ nói.
Muốn bồi dưỡng nhân tài của những chức nghiệp như Ma pháp sư, Áo Thuật sư, Vu sư, Luyện kim thuật sĩ. . ., không chỉ cần có thiên phú cao, mà còn tốn rất nhiều thời gian.
Chính bởi vì nhiều điều kiện hạn chế nên Kỵ sĩ mới trở thành chủ lưu trên đại lục.
Nếu như con cháu của đại quý tộc con cháu có thiên phú cao, thì việc trở thành Đại kỵ sĩ trước năm hai mươi tuổi cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Nhưng người có thể trở thành Đại ma pháp sư vào năm 20 tuổi lại rất hiếm trên toàn bộ đại lục. Cho dù thiên tư trác tuyệt + tài nguyên dồi dào thì vẫn phải nhờ vào may mắn nữa.
Những chức nghiệp hi hữu như Áo Thuật sư và Vu sư thì lại càng không cần phải nói. Người tu luyện vốn đã ít, xác suất gặp được thiên tài lại còn thấp hơn.
Cho dù học viện Áo Thuật đã được khánh thành, nhưng dưới ảnh hưởng của những quan niệm cố hữu, con em quý tộc vẫn muốn trở thành Ma pháp sư và Kỵ sĩ hơn.
. . .
Sơn Địa Lĩnh, Hudson đã vội vàng bắt đầu an bài thu hoạch vụ thu. So với những năm trước, điểm khác biệt lớn nhất của vụ thu năm nay chính là không cần phải mua lương thực từ bên ngoài nữa.
Nô lệ đã bị đưa ra ngoài công trường, không cần Hudson tiếp tục bao ăn nữa, bỗng nhiên thiếu đi mấy vạn cái miệng, Sơn Địa Lĩnh lập tức thực hiện được tự cung tự cấp lần đầu tiên.
Đối với những quan chức vẫn luôn đau đầu về vấn đề thiếu hụt tài chính trường kỳ của lãnh địa mà nói, đây chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương trong nội tâm.
Chi phí mua sắm lương thực đã giảm bớt, chi phí mua sắm muối ăn cũng giảm đi rất nhiều, ngành công nghiệp sắt thép đang hấp hối cũng đã tiếp tục sản xuất, vấn đề thâm hụt ngân sách của lãnh địa nhanh chóng bị xóa bỏ.
Theo ước tính của Bộ Tài chính, mức thâm hụt tài chính trong năm nay của lãnh địa dự kiến sẽ được kiểm soát trong vòng 50.000 kim tệ.
So với mức thâm hụt chừng 100.000 kim tệ của mấy năm trước thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi. Chỉ cần tiếp tục phát triển ổn định, sang năm vẫn còn hy vọng đạt được thu chi cân bằng.
Thu chi cân bằng là một tiêu chí quan trọng cho thấy sự trưởng thành của lãnh địa, qua được cửa ải này mới mang ý nghĩa là thực sự đứng vững bước chân.
Nhìn vào những tấm giấy vàng thô ráp trong tay, Hudson vô cùng hoài nghi là thứ đồ chơi này có thể viết chữ được hay không. Nhưng vì đây là loại giấy đầu tiên được sản xuất mà không sử dụng da dê, nên có chút khuyết điểm cũng là có thể hiểu được.
"Để cho người phía dưới tiếp tục cố gắng cải tiến công nghệ, tranh thủ sản xuất ra giấy đạt tiêu chuẩn trong thời gian ngắn nhất.”
“Cairne, ngươi theo sát công việc này. Nói cho người bên dưới biết là đừng sợ thất bại, phải dũng cảm thử nghiệm."
Hudson không biết rõ quy trình chế tạo giấy cụ thể, hắn chỉ dựa vào một chút kiến thức nửa vời trong ký ức, nên công nghệ chế tạo giấy của Sơn Địa Lĩnh cũng không được thuận lợi cho lắm.
Sau những kỳ vọng ban đầu, sự mong chờ trong lòng Hudson cũng đã giảm hết lần này đến lần khác. Đợi đến lúc hắn đã chuẩn bị sẵn sàng là phải tốn thêm một khoảng thời gian rất dài nữa thì tờ giấy thứ nhất cuối cùng cũng ra đời.
Chất lượng tốt hay xấu thì tạm thời không bàn đến, chỉ cần đạt được bước đột phá từ 0 đến 1, thì những bước tiến từ 1 đến 100 vào giai đoạn sau chỉ cần không ngừng dồn tài nguyên vào đó là được.