Người dịch: Whistle
Sau khi được kiến thức tác phong của bầy thú, Hudson đột nhiên phát hiện mình khẩn trương uổng công rồi. Cho dù không có viện binh thì các quý tộc cũng đã có thể chơi chết đám ô hợp trước mắt này.
Ngay cả khi quận Huyết Nguyệt đang bị đại quân Ma thú vây công, nhưng Hudson cũng không hề cảm thấy lo lắng.
Chuyện cần thông báo đều đã thông báo, đây cũng không phải lần đầu tiên gặp phải thú triều, các quý tộc quận Huyết Nguyệt đều có kế hoạch ứng phó của riêng mình.
Ba con Ma thú cao cấp phát động thú triều đều đang ở ngoài thành, những con Ma thú đang xâm chiếm những địa phương khác đều là tạp ngư, căn bản không thành tài được.
"Bá tước Hudson, tình hình có chút không đúng. Thú triều bình thường sẽ không thể nào được tổ chức nghiêm ngặt như vậy, chứ đừng nói đến chuyện có mục tiêu rõ ràng.”
“Đàn thú tụ tập ở bên ngoài càng lúc càng đông, ba con Ma thú cao cấp vẫn luôn chờ ở nơi đó, như thể có thứ gì đó trong thành đang thu hút sự chú ý của bọn chúng vậy."
Tổng đốc Pierce lo lắng nói.
Rõ ràng là lão ta không lạc quan như Hudson. Trong lịch sử cũng rất hiếm khi xảy ra vụ thú triều nào có mục đích.
"Ngài Tổng đốc, đương nhiên là ta cũng đã chú ý tới chuyện này. Nhưng nếu như muốn truy tra nguyên nhân thì sợ là chỉ có thể đi hỏi ba con Ma thú dẫn đầu kia.”
“Tọa kỵ của chúng ta không có phản ứng, chứng minh rằng đám Ma thú ngoài thành không phải bị thiên tài địa bảo dẫn tới.”
“Có lẽ là do dong binh đoàn nào đó gây họa, hoặc có lẽ là vì quý tộc nào đó đã gây ra đại sự ở trong Hắc Thạch sơn mạch, cũng không bài trừ khả năng là có người đang cố tình làm vậy.”
“Nếu như Người Hessen muốn phát động tấn công từ nơi này thì việc tạo ra thú triều để dẫn dụ Ma thú trong Hắc Thạch sơn mạch tới đây cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.”
“Đàn thú tụ tập ở ngoài thành cũng là một chuyện tốt. Chúng ta chỉ cần giữ vững thành trì, chậm rãi đợi viện binh đến là được."
Hudson nói dối với vẻ mặt bình tĩnh.
Mọi chuyện đều là vì lợi ích gây ra, kể từ khi thương lượng xong giá cả với Maxim, con rồng ngu ngốc kia liền không ngừng chạy ra ngoài săn bắt Ma thú.
Đại khái là vì lăn lộn chung với Belersden lâu nên con hàng này đã học xong cách gõ đầu đối thủ, mỗi lần hành động đều biến nhỏ cơ thể để đi ra ngoài.
Có thu hoạch cũng không lập tức mang về, mà sẽ nhờ đêm tối yểm hộ để lặng lẽ mang về, hoàn toàn khác với phong cách cao điệu mà Cự Long thường làm.
Nếu như không phải số lượng tù binh Ma thú trong quân doanh của Hudson càng ngày càng nhiều thì hắn cũng không biết con hàng này đang làm gì mỗi ngày.
Ma thú có mũi rất thính, việc săn bắt nhiều Ma thú như vậy sẽ khó tránh khỏi bị đồng tộc phát hiện.
Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng từ phản ứng trước mắt của bầy thú thì khả năng cao là họa do rồng nhà mình gây ra.
Biết thì biết vậy, nhưng Hudson chắc chắn sẽ không đứng ra nhận trách nhiệm. Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ không có chỗ tốt gì với hắn.
Bây giờ Vương quốc Hessen đã bị quý tộc trong tỉnh xem như mối đe dọa lớn nhất, mỗi khi nhìn nhận vấn đề đều sẽ mang theo thành kiến, đẩy hết trách nhiệm lên người bọn hắn là chuyện không bao giờ sai.
Cuộc chiến đẫm máu đã mở màn, lại là một ngày thảm thiết. Hudson đứng ở phía xa quan sát chiến trường rồi âm thầm thở dài.
Ở trong mắt hắn, bất kể là binh lính thủ thành hay là Ma thú công thành cũng đều là một món tài phú quý giá. Đáng tiếc là hiện giờ hắn chỉ có thể đứng nhìn hai bên bị lãng phí ở chỗ này.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ vật cưỡi Ma thú từ trung đến cao cấp của các quý tộc đều không hề xuất hiện trên chiến trường, dù là lộ mặt cũng sẽ từ chối tham chiến.
Vào thời kỳ bình thường, bọn chúng có thể tự do chém giết, nhưng đến những thời điểm như thế này, bọn chúng đều lựa chọn trung lập.
Không ai biết được nguyên nhân chuyện này, hỏi thì sẽ nhận được một câu trả lời là vì lối tư duy đặc biệt của Ma thú. Hudson không hiểu và cũng không có thời gian để đi tìm hiểu.
So với loài người có tổ chức thì cuộc công kích của Ma thú sẽ tùy tiện hơn nhiều. Không có chuyện phối hợp tác chiến, mặc dù ba con Ma thú cao cấp không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ cũng không thể thay đổi được tính tùy hứng của các Ma thú.
"Nếu như có người có thể khống chế đàn thú rồi tổ chức triển khai công kích Ma pháp thì công sự phòng ngự của chúng ta chỉ có thể cầm cự được chưa đến ba tiếng đồng hồ!"
Hudson cảm thán từ tận đáy lòng và nói.
Không thể không thừa nhận là Ma thú được ông trời ưu ái, con nào con nấy đều có thiên phú ma vũ song tu trời sinh. Vừa có thể công kích bằng Ma pháp từ xa, lại vừa có thể cận thân vật lộn.
"Bá tước Hudson nói đùa.Nếu như Ma thú không cùng chủng tộc mà có thể phối hợp tác chiến thì bọn chúng đã trở thành bá chủ đại lục từ lâu rồi, làm gì còn tới lượt nhân tộc chúng ta chứ.”
“Đấng tạo hóa rất công bằng, Ma thú được trời ưu ái thiên phú, nhưng lại tước đi trí tuệ của bọn chúng.”
“Nếu như tất cả Ma thú đều có trí khôn thì ngay cả Ma thú cấp thấp cũng có thể thông qua tu luyện để đột phá hạn chế huyết mạch, trở thành Ma thú cao cấp.”
“Cộng thêm thọ mệnh rất dài và thiên phú không tầm thường kia. Có thể nói là bất kỳ một bầy ma thú cấp thấp có trí tuệ nào cũng là một Tộc Tinh Linh.”
“Thậm chí còn đáng sợ hơn cả Tộc Tinh Linh, Tinh Linh không có năng lực sinh sản khủng bố như bọn chúng!"
Tổng đốc Pierce cười ha ha nói.
Ma thú cao cấp không được nhắc tới vì bọn chúng là loài sinh vật có chút biến thái, hạn chế duy nhất chính là năng lực sinh sản thấp.