Người dịch: Whistle
Dù sao những người đi theo Hudson lão gia cùng lên chiến trường, cuối cùng có thể còn sống trở về đều kiếm được đầy bồn đầy bát.
Ngoài những người nổi bật được cử đi phía bắc phát triển, nhưng con cháu chi mạch ở lại cũng có tiến bộ không nhỏ.
Ngoài việc mở rộng bình thường ra, còn có không ít kẻ may mắn được kế thừa di sản từ bên phía thông gia.
Hết cách rồi, ai bảo đi theo Hudson lão gia ra chiến trường không những dễ giành được chiến công, mà xác suất còn sống cũng cao hơn những thống soái khác.
Còn sống thì mới có tư cách phát triển.
Nguyên nhân quan trọng nhất mà Hudson có thể thuận lợi trở thành gia chủ và ngăn chặn được những trưởng bối của các chi mạch lớn chính là vì hắn mang lại lợi ích thực chất cho mọi người.
Nếu như hắn giống như những tên bại gia tử kia, mang theo người nhà ra tiền tuyến rồi làm cho toàn quân bị diệt. Đừng nói là trở thành gia chủ, thân thích không biến thành cừu nhân đã xem như tốt rồi.
Bởi vì vấn đề chi phí nên công tác huấn luyện hiện giờ nhất định phải được tiến hành ở các nơi, nhưng sau này khi chiến tranh nổ ra thì vẫn phải nghĩ biện pháp tập trung người lại.
Không giống với lần trước, có thể giải quyết nhẹ nhàng êm thấm, độ khó của lần này sẽ lớn hơn rất nhiều.
Biết rõ có tộc nhân chi mạch của gia tộc Koslow ở dưới trướng, mọi người sẽ không tuỳ tiện thả người. Không phải là vì họ muốn cố ý làm khó dễ, mà là vì họ muốn tranh thủ cho mình một sự bảo hộ.
Không nói những cái khác, chỉ cần Hudson đảm nhiệm chức vị chủ soái đại quân, hắn sẽ không thể nào để cho "người một nhà" đi tiếp mấy loại nhiệm vụ chịu chết kia được?
Mọi người đều có toan tính này, Hudson không để trong lòng. Hiện giờ không giải quyết được không có nghĩa là sau này cũng không giải quyết được.
Huống chi, để vài chi mạch ở dưới quyền bọn họ liền có thể làm cho đám đại quý tộc yên tâm, kỳ thật cũng rất đáng.
Cũng giống như việc Hudson sẽ không cố tình an bài cho bất kỳ một đội quân nào đi chịu chết, những người này cũng không dám để cho thành viên của gia tộc Koslow đi làm bia đỡ đạn.
Chuyện hạn chế lẫn nhau này thường có thể giúp cho việc hợp tác diễn ra suôn sẻ hơn. Suy cho cùng thì quân đội Vương quốc cũng là quân chủ lực trong cuộc chiến tranh lần này, giữa các bộ ngành phải phối hợp chặt chẽ với nhau.
Sau khi kế sách chung vừa được định ra, trụ sở của Hudson liền trở nên náo nhiệt. Mỗi ngày đều có rất nhiều quý tộc đến bái phỏng, nối liền không dứt.
Chỉ riêng việc xã giao mỗi ngày thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy sụp đổ rồi, nếu không phải vì bị Bộ Quân vụ mãnh liệt giữ lại, yêu cầu hắn nhất định phải tham gia công tác lên kế hoạch khẩn cấp này thì hắn đã chạy trốn từ lâu rồi.
"Bá tước đại nhân, Đại công tước Newfoundland tới chơi!"
Vừa tiễn đi một vị khách, Hudson liền nhận được tin tức là Tể tướng tới chơi vào lúc đêm khuya như thế nào, hắn cũng hết sức cạn lời.
"Mau mời!"
Vừa nói xong, Hudson đã đứng dậy, đích thân ra ngoài nghênh đón. Đây là lão Tể tướng, nhất định phải nể mặt.
Sau một phen khách sáo, Đại công tước Newfoundland liền nói thẳng vào chủ đề: "Bá tước Hudson, nơi này không có người ngoài, không cần có bất kỳ lo lắng, ngươi có ý nghĩ gì thì cứ việc nói thẳng đi!”
“Phương án mà ngươi đưa ra cho Bộ Quân vụ, ta đã xem rồi. Thế cục ở Bắc đại lục còn có thể tồi tệ được đến đâu nữa?"
Toàn bộ Vương quốc đều không cảm thấy lạc quan về cuộc chiến tranh sắp tới. Nhưng không nghĩ là phương án mà Hudson đưa ra còn bi quan hơn trong dự đoán của bọn họ.
Chiến lược đối mặt với thú nhân còn rất bình thường. Nhưng chiến lược nhằm vào tộc Tinh Linh và Thượng Cổ Di tộc thì lại vô cùng tiêu cực.
Cho dù việc xâm nhập vào hậu phương của địch nhân để gây rối, theo cái nhìn của Hudson, cũng được xem như là chủ động xuất kích, nhưng trong mắt của các quý tộc, đây chính là một phương án tác chiến tiêu cực.
Trong lịch sử của đại lục Aslante chưa từng xuất hiện tiền lệ đánh du kích kiểu này. Chỉ có tàn dư của các thế lực chiến bại mới chơi cái trò ẩn núp rồi tìm cơ hội gây rối này.
"Tể tướng, cuộc chiến tranh lần này không giống với những lần trước. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy các quốc gia ở Nam bộ và Trung bộ đang muốn hủy diệt toàn bộ dị tộc nằm trong phạm vị thế lực của mình.”
“Tộc Tinh Linh có thể nhìn xem Liên minh Dị tộc chiến bại, nhưng không phải là bọn hắn sẽ ngồi nhìn Liên minh Dị tộc hủy diệt. Đến thời khắc mấu chốt, bọn hắn rất có thể chọn kéo Liên minh Dị tộc một thanh.”
“Tộc Tinh Linh thực lực mạnh bao nhiêu, các hạ là rõ ràng. Chỉ cần bọn hắn cải biến chiến lược, Bắc đại lục rất khó ngăn trở quân tiên phong của bọn họ.”
“Huống chi Bắc đại lục còn có Thượng Cổ Di tộc cùng thú nhân, tam đại dị tộc một khi liên thủ, đối kháng chính diện chúng ta không có bất kỳ cái gì phần thắng.”
“Hi vọng duy nhất chính là lấy không gian đổi thời gian, tận khả năng kéo dài địch nhân chiến tuyến, gia tăng bọn họ hậu cần tiếp tế độ khó, đem chiến tranh kéo xuống tới.”
“Đối thú nhân khai thác lôi đình thủ đoạn, đó là bởi vì bọn hắn tại lần trước đại chiến hãm hại nguyên khí, không riêng gì ngũ đại Hoàng tộc tổn thất nặng nề, những cái kia phụ thuộc chủng tộc tổn thất lớn hơn.”
“Cũng không đủ pháo hôi, dĩ vãng thú nhân thích nhất chiến thuật biển người, hiện tại đã không dùng được rồi. Ngũ đại Hoàng tộc không dám cầm số lượng không nhiều tộc nhân, cùng chúng ta tiến hành liều mạng.”
“Chỉ cần đánh tới mấy trận, để bọn hắn nhận thức đến điểm này, liền sẽ lâm vào chiến lược giằng co giai đoạn.”
“Binh lực của Tộc Tinh Linh và Thượng Cổ Di tộc đã rất mạnh rồi, nhưng suy cho cùng thì bọn chúng đã thoát khỏi chiến trường đại lục rất lâu, dù là tư tưởng chiến thuật hay là năng lực chỉ huy của sĩ quan đều bị lạc hậu vô cùng nghiêm trọng.”