Người dịch: Whistle
Cũng không phải là không thể thi triển ma pháp để miễn cưỡng điều khiển con thuyền, chỉ là cách làm đối kháng với sóng gió này chỉ khiến cho thân tàu bị tổn thương nhiều hơn mà thôi, không chừng còn bị sóng gió đáng cho chia năm xẻ bảy.
Về bản chất thì những chiếc chiến hạm này vẫn chỉ là thuyền cánh buồm được làm bằng gỗ. Cho dù có thêm Ma pháp trận thì cũng không có khả năng đối đầu trực diện với sóng gió.
Hudson nhìn thoáng qua Tử tước Kayo ở phía trước và không nói gì. Tên này không giúp đỡ chỉ huy hạm đội mà lại còn chạy đến trước mặt của hắn, thực sự là một tên tiểu tử thông minh.
Nếu như sóng gió tiếp tục lan rộng, nuốt hết toàn bộ hạm đội này, thì đi theo Hudson chính là lựa chọn an toàn nhất.
Mặc cho thiên tai có lợi hại cỡ nào thì cũng đã có Long kỵ sĩ bảo vệ rồi. Cho dù là chạy vào trong tâm bão đi dạo thì Cự Long vẫn là có thể toàn thân trở ra.
"Bá tước đại nhân, hiện giờ sóng to gió mạnh như vậy, đội tàu chỉ có thể lênh đênh theo làn gió, không chừng sương mù trong hải vực Độc Long hải của chúng ta sẽ bị gió thổi tan.”
“Ngài cảm thấy chúng ta nên rút lui hay là nên tiếp tục tìm kiếm lũ hải tặc kia?"
Kayo gần gũi nói.
Đề tài này vốn chẳng có giá trị để thảo luận. Đều đã đến đây rồi, há có thể tay không mà về?
"Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là phải tới đảo Độc Long xem thử, không phải ai cũng có cơ hội được nhìn thấy một nơi chỉ có trong truyền thuyết này.”
“Còn về phần đám hải tặc kia , ta cảm thấy tình huống của bọn chúng sẽ không khá hơn chúng ta là bao. Đặc biệt là những chiếc quân hạm được cải tạo từ thuyền buôn kia, chất lượng chẳng ra làm sao, có lẽ tình huống hiện giờ của bọn chúng còn tệ hơn chúng ta.”
“Không gặp được thì xem như bọn chúng phước lớn; Nhưng nếu gặp được, ta sẽ tiện tay tiễn bọn chúng đi gặp Thần Hi chi chủ."
Hudson bình tĩnh nói.
Thẳng thắn mà nói, hiện giờ hắn thật sự đang rất có hứng thú với đảo Độc Long sinh. Không còn sương mù che khuất tầm nhìn nữa, nguy hiểm lớn nhất đã không còn.
Sự hung hiểm trên đảo thì đã có đám bia đỡ đạn của gia tộc Dalton. Trước khi người trong đội tàu này chết sạch, có lẽ Hudson lão gia hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
...
"Hòn đảo!"
"Phía trước có một hòn đảo!"
Nghe tiếng reo hò của thuộc hạ, Manbeard bị tức đến sắp nổ, nhưng trên mặt lại không thể không reo hò theo.
Vùng biển này chỉ một có một hòn đảo, đó là đảo Độc Long, hòn đảo trước mắt rõ ràng là đích đến trong chuyến hành trình này của bọn họ.
Trực tiếp bị sóng gió mang tới trạm cuối cùng, chuyện này làm cho gã không biết nên nói cái gì?
"Truyền lệnh xuống, để đội tàu hướng xông vào hòn đảo đó!"
Manbeard kiên trì hạ lệnh.
Người của Giáo Đình đang ở một cạnh quan sát, gã ta reo hò vài tiếng, không có người nào sẽ cảm thấy không thích hợp. Nhưng nếu như gã ta cự tuyệt cập bờ thì sẽ ngay lập tức làm cho đoàn người Giáo Đình hoài nghi.
Trong thâm tâm Manbeard chỉ có thể trông chờ vào đội tàu của gia tộc Dalton tới nhanh một chút. Nếu không khi hoàn thành nhiệm vụ, nơi này sẽ trở thành mồ chôn của nhóm hải tặc.
…….
"Bá tước đại nhân, đã tìm được vị trí của đám hải tặc kia rồi, bọn chúng bị sóng gió đưa tới đảo Độc Long, có rất nhiều thuyền đang bị mắc cạn trên bờ cát."
Byron cung kính nói.
Địa vị bắt nguồn từ thực lực. Sau lần ra tay ngày hôm qua, địa vị trên thuyền của Hudson đã trở nên càng siêu nhiên hơn. Hắn vốn chỉ tới đây giúp đỡ, nhưng bây giờ lại thành trụ cột của đám người.
Hết cách rồi, đầu tiên là gặp phải tai ương thuyền U Linh, tiếp đó lại bị gió bão đánh tới, hạm đội này của gia tộc Dalton đã bị thiệt hại nặng nề.
Số nhân viên thương vong đã vượt quá hai ngàn năm trăm người, có 7 chiếc quân hạm bị chìm, trong đó bao gồm hai chiếc chiến hạm cấp 3 và một chiếc chiến hạm cấp 2. Còn có rất nhiều con tàu bị hư hỏng.
Tổn thất thảm trọng chẳng kém gì phát sinh một trận hải chiến. Trả một cái giá lớn như vậy mà lại chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ lần này, Byron không biết sau khi trở về nên giải thích như thế nào.
Chuyện đã đến nước này rồi thì lại càng không thể nào lùi bước được nữa. Nếu như không tiêu diệt hết đám hải tặc này, chẳng phải gia tộc Dalton đã bị tổn thất một cách vô ích rồi sao?
Muốn giảm thiểu thiệt hại thì chỉ còn cách nhờ Hudson giúp đỡ. Dù gì thì đòn cấm chú mà Maxim thi triển trước đó cũng rất kinh người.
Quân hạm cũng chịu không nổi đòn cấm chú này, nếu như có thể thi triển cấm chú về phía đám hải tặc thì ít nhất cũng có thể phá hủy được vài chiếc chiến hạm của địch nhân, trận chiến sau đó sẽ dễ đánh hơn nhiều.
"Tước sĩ Byron, sau khi trải qua cơn gió bão đêm qua, phải mất bao lâu thì vùng biển này mới có thể lại bị sương mù bao phủ?"
Hudson quan tâm hỏi.
"Dựa theo ghi chép của gia tộc, sau khi vị trí của đảo Độc Long bị lộ ra, thường sẽ có từ ba đến năm ngày thông thoáng.”
“Bá tước đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn lên đảo sao?”
“Nơi này không phải là đất lành gì, cho dù không bị sương mù bao phủ thì đảo Độc Long cũng là nơi hung hiểm vạn phần!"
Nghe xong câu trả lời của Byron, Hudson lập tức lắc đầu.
"Chuyện lên đảo thì không vội, cứ tiếp tục quan sát thế cục trước đó, để cho đám hải tặc kia dò đường thay cho chúng ta.”
“Mặc cho bọn chúng có thu hoạch nhiều cỡ nào, chỉ cần chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng thì số thu hoạch này sẽ nằm trong tay chúng ta."
...
Trên đảo Độc Long, đám hải tặc vẫn còn chưa biết là mình đã bị để mắt đến, vừa mới đổ bộ lên đảo thì đã gặp phải chuyện phiền phức. Đột nhiên có hơn mười người mơ mơ màng màng miệng sùi bọt mép.